Đường Về (Phần 2)

Chương 30-2: Trường Giang và Hoàng Hà (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hắn nhìn ta thật sâu, trả lời: "Không hy vọng." Tay của hắn trượt vào trong áo khoác, lột ta từ trong cái bọc ra, nửa quỳ ở giữa đầu gối ta. Ta choàng quanh cổ của hắn, tầm mắt mơ hồ, than nhẹ, vô ý thức dùng đầu gối phải cọ xát bên eo của hắn. Hắn nâng lưng ta lên, cúi đầu hôn ngực ta, đè hai cánh tay của ta lên trên giường, đưa phân thân của mình cực kỳ chậm rãi vùi sâu vào trong cơ thể ta. Ta nhắm mắt lại cắn môi dưới, bèn nghe hắn tựa bên cổ ta khàn khàn nói: "Ta chỉ hi vọng nàng an tâm vui vẻ, chỉ muốn nàng dung nạp ta. . . . . . Chỉ có nàng, có thể làm cho ta vui sướng."

Ta mở mắt ra, thở khẽhỏi: "Bây giờ ngươi vui sướng không?"

Hắn không có trả lời, chỉ dịu dàng thúc vào. Ta "Ah"thở ra, giãy hai tay ra, ôm chặt lưng của hắn. Ta không biết giờ phút này cuộc sống của hắn vui hay không vui, nhưng ta rất vui sướng. Khó có thể đè nén âm mũi tuôn ra dưới gối, thân thể của hắn thật dẻo dai, cơ bắp cuồn cuộn ở dưới lòng bàn tay ta, còn nóng đến phát bỏng. Ta ở dưới thân hắn, mà hắn còn ôm ta ở trong ngực, giờ phút này kết hợp giống như là ấn chứng hôn nhân.

Khi tất cả bình ổn lại, ta vô lực trượt trên thành giường xuống, ngửa mặt nằm bình phục hô hấp. Thập Tứ còn đè ở trên người ta, ta khe khẽ đẩy hắn, hắn từ trong hõm vai ta ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn ta, hai mắt mông lung: "Đừng rời khỏi ta."

Ta kinh ngạc tại sao khi ta đã trở thành mẫu thân của nữ nhi hắn chín năm rồi mà hắn còn nói như vậy, nhưng không cách nào cự tuyệt khi hắn giống như đứa bé không muốn xa rời, chỉ có thể ôm vai của hắn trấn an: "Sẽ không."

Hắn ngủ trước , nhưng khi ta tỉnh dậy, vị trí bên cạnh cũng đã trống không. Mơ hồ, bụng đói kêu vang bèn mặc quần áo tử tế, phát hiện tiểu nha đầu canh giữ ở phòng ngoài còn tựa vào trên ghế con ngủ gà ngủ gật, cũng không đánh thức nàng, lần mò ra khỏi phòng. Đi đâu đây? Oh, tìm chút gì ăn trước.

Nhìn ánh trăng sáng, chắc là khuya lắm rồi, chính sảnh vẫn còn đèn đuốc sáng trưng. Ta vén một góc rèm cửa lên, thấy Thập Tứ và Bình Nghịch tướng quân Duyên Tín phân ra ngồi hai bên ghế dựa. Cằm Thập Tứ trơn bóng, chỉ để lại râu ngắn trên môi, không nghĩ tới mặt sửa sang xong nhanh như vậy.

Duyên Tín nhìn chằm chằm Thập Tứ nói: "Đại tướng quân, ta đến Tây Trữ cũng đã nửa năm rồi, Sách Linh vẫn còn ở Lhasa tiêu dao! Ngươi nói người ở trong kinh sẽ coi thường chúng ta ra sao?"

Thập Tứđể ly trà xuống, trả lời: "Chính là bởi vì nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm nơi này như vậy, chúng ta mới không thể hành sự qua loa. Còn nhớ rõ bài học của Sắc Lăng và Ngạch Luân Đặc không?"

Duyên Tín hừ lạnh một tiếng, nói: "Đại tướng quân chẳng lẽ là sợ Sách Linh kia đi!"

Thập Tứ giận tái mặt nói: "Ta sợ Sách Linh, chẳng lẽ hoàng thượng sợ Sách Vọng A Lạp Bố Thản sao?" Duyên Tín cúi đầu im lặng. Thập Tứ liền nói tiếp: "Sách Linh lấy sáu ngàn nhân mã, lượn quanh Tháp Lý Mộc đất cằn sỏi đá, dọc qua Diệp Nhĩ Khương, A Lý Khắc, Tuyết Sơn Việt Côn Luân, tập kích bất ngờ Lhasa, Sát Lạp Tàng, Sắc Lăng cùng Ngạch Luân Đặc toàn quân bị diệt ở trên tay hắn. . . . . .Nhận thấy là bách chiến bách thắng, chỉ là, cuối cùng binh lính cũng mệt mỏi. Hắn ở Lhasa lương thảo không kế, bộ hạ nhớ nhà sốt ruột, đặc biệt người Thổ bá tràn đầy chán ghét mà vứt bỏ bọn họ. Trái lại chúng ta, lương thảo đầy đủ, thớt ngựa phiêu phì thể tráng (béo ú, cường tráng), binh lực gấp mấy lần hắn, quan trọng nhất là, đặc biệt Thổ bá người người đều biết rõ hoạt phật Đạt Lai Lạt Ma đứng ở bên chúng ta. Cho nên hiện tại, là Sách Linh hắn muốn tìm chúng ta tốc chiến, chúng ta ngại gì kéo hắn lại, ngày từng ngày mài giũa nhuệ khí của hắn?"

"Ta chỉ sợ thời gian dài binh tướng ở dưới kia sẽ lười biếng." Mặc dù Duyên Tín trả lời hắn như vậy, nhưng giọng nói đã thấp xuống rất nhiều.

Thập Tứ nói: "Chúng ta ở bên ngoài, trong kinh nói luyên thuyên, không xuôi tai thì không cần nghe, cứ làm công việc thật tốt là được rồi. Mấy vạn đại quân điều động tập kết, bạc mua lương thực có khả năng đáp ứng được không? Trận chiến chắc là sẽ không đánh! Nếu khinh địch liều lĩnh tiếp cận, ngay cả chết trận sa trường, cũng không được lưu lại thanh danh tốt. Bình Nghịch tướng quân, ngươi là lão tướng giàu kinh nghiệm, hoàng thượng biết rõ ngươi tài năng. Điều ngươi từ Ba Khố Nhĩ tới, chính là muốn ngươi lập công lớn đấy! Hoàng thượng anh minh cơ trí, lo lắng lâu dài, chúng ta phải thông cảm mới đúng, ngươi nói có đúng hay không?"

Nói một hồi làm cho Duyên Tín không thể không phục tùng, chỉ có thể cúi đầu nói "Vâng". Thập Tứ lại đứng lên vỗ vai của hắn nói: "Các tướng sĩ ở xa tới tất nhiên nhớ nhung cố hương, Tướng quân phải khích lệ khuyên giải nhiều hơn. Lòng quân bền vững mới có thể đánh thắng trận! Đúng rồi, ta nghe nói ngươi thu nạp cháu ngoại gái của Lạp Trát Bố Đài Cát, không uống được rượu mừng, nói câu chúc mừng còn kịp chứ?"

Duyên Tín lúng túng, lập tức đứng dậy nói cảm tạ, rất nhanh liền cáo từ rời đi.

Thập Tứ đưa hắn đến hành lang, quay lại trong phòng liền nhìn thấy ta, hai ba bước đi tới, cười hỏi: "Đã tỉnh rồi à?"

"Tối nay ăn cái gì? Có còn thừa lại hay không?" Bụng của ta bắt đầu kêu la rồi.

Hắn ôm lấy ta nói: "Cũng không biết Phó Hữu Vinh chuẩn bị món gì. Đi, chúng ta trở về phòng ăn cơm."

"Ngươi còn chưa có ăn sao?" Ta kỳ quái hỏi.

"Nàng đã trở về, tại sao ta còn phải một mình ăn cơm?" Hắn hỏi ngược lại.

Phó Hữu Vinh thật đúng là chuẩn bị thịt dê, chúng ta tay không cằm gặm, cực kỳ đã ghiền. Sau khi ăn xong, Thập Tứ lấy thư của Đông Đông cho ta xem. Kể từ sau lần trước ta dạy bảo nàng lười biếng xong, thế mà nàng có cải thiện rồi, viết hơn một ngàn chữ. Mặc dù có tám chín lỗi chính tả, còn nội dung là nàng soạn bậy nàng nhu thuận như thế nào nghe lời chăm chỉ học hành như thế nào, nhưng cũng coi như là cần cù rồi.

Hoằng Ánh gởi thư nói, trong nhà không có ta và Đông Đông rất vắng vẻ, hỏi ta bao lâu nữa trở về. Hoằng Minh thì trong thư gửi ta than phiền thê tử mới cưới nông cạn không thú vị, tính tình kỳ cục hẹp hòi. Ta không khỏi bật cười, trong thư hồi âm viết, nói không chừng ý nghĩ của nàng dâu và hắn không mưu mà hợp, cảm thấy trượng phu ngây thơ kích động, không hiểu săn sóc.

Xử lý xong những thư tín này chợt nhớ tới còn có một chuyện, liền sai người cầu kiến Đạt Lai Lạt Ma, nhờ hắn viết một lá thư giới thiệu, cũng đóng dấu bảo lưu dấu gốc của ấn triện hoạt phật. Sau đó gửi "Bùa hộ mệnh" này tới Tứ Xuyên cho Lý Nam.

Tết Trung thu Lý Hạo tới ăn chực, Thập Tứ cùng hắn tán gẫu chuyện quân lương bị cướp lần trước. Nói đến kết quả xử lý cuối cùng, Thập Tứ chậc chậc khen: "Niên Canh Nghiêu quả nhiên danh bất hư truyền! Sớm nghe nói hắn rất có thủ đoạn chỉnh đốn những thổ ty ở Tứ Xuyên kia, lần này còn nghĩ ra biện pháp muốn đốt ruộng vườn người ta, thật sự nham hiểm tàn nhẫn!"

Lý Hạo bị sặc một ngụm rượu trong khí quản, ho khục khục không ngừng. Ta vỗ lưng của hắn hỏi: "Không sao chứ?" Dưới bàn không khỏi đá hắn hai cái, để nhắc nhở.

Ban đầu chỉ nghĩ ở mấy tháng, không ngờ ở Tây Trữ một lần cả năm. Cuộc sống trở nên cực kỳ đơn giản, nếu như Đông Đông cũng ở bên cạnh, coi như ở chỗ này sinh sống cũng không có gì không tốt.

Đầu năm năm chín, rốt cuộc Hoàng đế cũng hạ lệnh tiến hành khởi binh thảo phạt Tây Tạng. Thập Tứ hỏi ta có nhớ Đông Đông hay không. Ta trả lời, rất nhớ, nhưng nếu như có thể theo quân Tây Tiến, thì tạm thời để cho nàng ở trong kinh quấy rối mấy ngày nữa.

Hai ngày trước khi từ Tây Trữ xuất phát, Nhiếp Tĩnh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt ta."Có chuyện gì mà ngươi chạy tới đây vậy?" Không phải chuyện buôn bán kết phường với Thụy Lâm gặp phải phiền toái chứ?

"Không có chuyện gì. Không có chuyện gì mới nhào vô giúp vui chứ. Thụy Lâm có Cẩm Nhan trông nom, quan hệ với Phạm gia cũng không tồi." Hắn nói, "Ngươi xem, tiến quân Lhasa, hoạt phật tọa sàng, đời sau trên sách sử nhất định sẽ viết đến. Ta phải xem tận mắt."

"Từ bao giờ ngươi có hứng thú với sách sử vậy?" Ta không tin, thấp giọng hỏi, "Tiếp nhận việc gì vậy?"

Hắn trừng ta một cái, đi về phía đống cỏ khô dựa vào: "Có tin hay không tùy ngươi! Đúng rồi, có thể xếp ta vào tùy tòng sai bảo đi, chủ tử."

Dọc theo bờ tây bắc Hoàng Hà lên, khi tới đầu nguồn Hoàng Hà hồ Trát Lăng và hồ Ngạc Lăng chỉnh đốn hai ngày. Bởi vì mặc dù một đường từ từ thẳng tiến, nhưng vẫn có người sinh ra phản ứng Cao Nguyên mãnh liệt. Thớt ngựa mang nặng đổi thành trâu yak, còn phải gom phân trâu lại làm chất đốt nhóm lửa.

Cao nguyên Thanh Nam rét lạnh ướt át, nên thảm thực vật thuộc loại núi cao đồng cỏ. Lưỡng Hồ chứa đầy cá, do tín ngưỡng, người dân Tây Tạng không ăn cá, nhưng rất nhiều quan binh Mãn Hán ngán thịt dê lúa mì thanh khoa, vụng trộm đánh cá làm phong phú thêm thức ăn, Thập Tứ cũng mở một mắt nhắm một mắt. Buổi chiều Hoằng Thự đưa tới ba bốn con lớn, nói là: "Cho thẩm nếm thử".

Ngày đầu tiên đóng quân ở bờ Hồ Nam Trát Lăng, lòng ta có chút sảng khoái, qua một đêm hít thở thông thuận rồi. Ngày thứ hai, Thập Tứ đi gặp Đạt Lai, ta liền muốn tìm chút niềm vui cho mình. Nhiếp Tĩnh trêu chọc tìm đến cho ta một con vật hình như là trâu yak, ta hung tợn trừng hắn, thế nhưng hắn lại cười hắc hắc nói: "Chủ tử, nhập gia tùy tục thôi." Ta nhìn tiểu tử tựa như voi ma mút này nuốt nước miếng, nhắm mắt leo lên lưng của nó. Hắn dắt trâu đi dọc theo bên hồ, tìm được một chỗ gò đất cao vút, cột trâu ngắm cảnh.

Nhiếp Tĩnh dường như không nhìn thấy mặt hồ xám trắng rộng lớn trước mặt, chỉ nhìn doanh trướng màu trắng nối tiếp nhau đến mất hồn, chợt toát ra một câu: "Có lẽ không lâu sau phải đổi xưng hô với ngươi thành ‘ nương nương ’ rồi."

Ta ngẩn người, cười nói: "Sẽ không, ta bảo đảm."

"Ngươi lấy cái gì bảo đảm?" Hắn kỳ quái liếc nhìn ta hỏi.

Ta không có trả lời hắn, ngược lại nhìn về phía thiếu niên tộc Tạng đang chăn trâu bên hồ, nói: "Thổi bài Tô Vũ chăn dê lần nữa đi."

Hắn gật đầu, móc huân ra thử âm. Tiếng nhạc cô tịch luôn làm cho người ta cảm thấy nhớ nhà, nhưng ta cũng không biết mình nên hoài niệm nơi nào, sợ rằng có cũng chỉ là chút thương cảm hư vô mà thôi. Tiếng nhạc ở trên mặt hồ tản mạn, nước hồ vỗ bờ giống như hòa cùng giai điệu. . . . . .

Khúc nhạc chưa thổi được một nửa đột nhiên ngừng lại, hắn để nhạc cụ xuống, nhìn về phía sau lưng, nói: "Nam nhân của ngươi tới." Nói xong liền nhảy xuống sườn đất, đi về hướng ngược lại.

Thập Tứ cởi một ngựa màu trắng đốm đỏ cao lớn, lông bờm màu bạc bị trời chiều chiếu vào ánh lên một tầng màu vàng kim, cực kỳ xinh đẹp. Đợi hắn đến gần, liền cười nói: "Ngươi cởi con ngựa này thật lạ mắt."

Hắn nhảy xuống lưng ngựa, dắt nó đến gần, trả lời: "Vài ngày trước La Tàng Đan Tân tặng. Rất dịu ngoan, thích thì cho nàng cưỡi."

Ta vuốt ve cái cổ xinh đẹp của nó, ngâm nga một câu: “Dân khổ đất Kinh không dám cưỡi. Nghiêng thành chớp loáng xem như tưới.”

Thập Tứ cười nói: "So sánh nó với ngựa Thanh Hải có phải quá đề cao rồi hay không? Kia chính là long chủng thần mã ở trong truyền thuyết nha!"

"Dương Đế cũng là truyền thuyết, sau khi tiến công tiêu diệt Thổ Dục Hồn, sai người đưa ngựa mẹ vào hồ Thanh Hải núi Hải Tâm, để thai nghén thần câu (ngựa thần con)." Không biết là Dương Quảng suy nghĩ kỳ lạ, hay là người xưa ngây thơ, lại bởi vì nghe lời đồn mà tin tưởng ngựa cũng có Thánh mẫu Maria.

Thập Tứ nhìn đồng cỏ mênh mông xa xa: "Có lẽ một ngàn mấy trăm năm trước người Thổ Dục Hồn đã từng ở chỗ này huấn luyện ngựa Thanh Hải . . . . . ."

Ta nói tiếp: "Đúng vậy, nhìn nơi này giống như hoang dã, ai ngờ đến từ trong hoàng cung Đại Đường huy hoàng sinh ra Văn Thành công chúa, chính là ở chỗ này cùng Tùng Tán Kiền Bố gặp gỡ, vượt qua phía nam Hoàng Hà gia nhập Tây Tạng."

"Còn có chín năm Trinh Quán, Hầu Quân Tập, Lý Đạo Tông ngàn dặm truy đuổi Tập Phục Doãn, đại phá Thổ Dục Hồn, tiến vào thượng du Tinh Túc Hải cách đó không xa, sau cùng cũng ở tại nơi này cùng quân phía Bắc của Lý Tĩnh hợp lực." Hắn nói đến chiến sự của người xưa, khắp khuôn mặt tràn đầy hưng phấn say mê, giống như ở đây nhìn thấy danh tướng ngày xưa dưới bàn chân đất, dùng trí san bằng đạt được phúc lợi.

Bọn hắn nói tới lịch sử có thể nhiệt huyết sôi trào, còn ta lại có cảm giác núi sông kiều mỵ. Trông về phía xa băng tuyết tan dần vùng đất mới vừa lộ ra lúc này đây nhìn vùng đất lạnh Cao Nguyên, suy nghĩ kỳ dị bỗng nhiên toát ra: "Thật muốn xem điệu vũ Nghê Thường Vũ Y Trường An một chút, Biện Lương trong Thanh Minh Thượng Hà Đồ, Yên Vũ Lâu vững chắc trong thơ Đỗ Mục. . . . . ."

Thập Tứ cúi đầu kề vào trán của ta, trong mắt giống như ánh nắng trời chiều chiếu vào mặt nước hồ lăn tăn gợn sóng: "Đời này ủy khuất nàng phải đi theo làm bạn với ta, kiếp sau nàng muốn đi đâu ta đều sẽ ở bên nàng."

Ta rũ mắt xuống, nhẹ giọng trả lời: "Được."

Ở đây chậm rãi hành quân, Nhiếp Tĩnh mất hết tính nhẫn nại, tháng năm liền rời đại đội một mình đi về phía tây, nói là từ Lhasa trực tiếp trở về Thành Đô. Có lẽ, hắn đi theo chúng ta, trên căn bản cũng không có gì náo nhiệt để xem.

Thượng du Thông Thiên Hà phồn hoa rực rỡ, ban đầu vốn là tuyết phong sông băng Hạ Mật dòng chảy như mạng nhện xuyên qua bãi cỏ mượt mà, giống như chiếc lưới nước rót thành đầu nguồn sông chính Trướng Giang vạn dặm. Nơi này bầu trời là màu xanh dương đậm, áng mây giống như có thể đưa tay tóm lấy. Cảnh sắc tuy tráng lệ, cuộc sống vẫn gian khổ, vì quen nếp nên cảm giác mình quá mức yếu ớt rồi.

Chiến báo từ hai đường Nam bắc tới dồn dập, Thập Tứ vẫn còn bình tĩnhcùng ta thảo luận chuyện có liên quan đến Giang Nguyên. Ở《 Thượng Thư Vũ cống 》 cùng 《 Thủy Kinh Chú 》chỉ ra núi Mân Giang sông Gia Lăng làm thành Trường Giang Nguyên, cho đến đời Minh sau khi lữ khách khảo sát thực địa, ở 《 Giang Nguyên Thi 》 chỉ ra sông Kim Sa là con sông lớn là ngọn nguồn của dòng chảy, chảy thẳng đến nơi cuối nguồn là "Mân Sơn Giang" (Sông Mân Sơn và núi Mân Sơn). Hoàng đế từng nhiều lần phái người đến Cao Nguyên khảo sát đo đạc, mặc dù trong "Dòng chảy Trường Giang như cây chổi, phân tán rất rộng" , 《 Khang Hi nội phủ phong thuỷ đồ 》 chỉ vẽ ra hướng đi của dòng chảy thượng du Thông Thiên Hà tương đối chính xác.

Thập Tứ nói chuyện với ta, có lúc lại nhìn sa bàn mất hồn, không biết là lo lắng người Cát Nhĩ có bắt Sát Mộc Đa hay không, còn an công ở Phú Ninh và tình hình chiến đấu Ô Lỗ Mộc Tề. Ta muốn để một mình hắn ở lại suy nghĩ, thế nhưng hắn lại không chịu, coi ta như gối ôm."Suy nghĩ chuyện này ở một mình an tĩnh tốt hơn nhiều không tốt sao?" Ta bất đắc dĩ nói.

"Không tốt." Hắn quẹt qua lại hạt trân châu trên cổ áo lông chồn của ta, "Phó Nhĩ Đan Tòng Bố Nhĩ Kiền tiến vào phía tây, ta ra lệnh hắn học theo Niên Canh Nghiêu." Ta không hiểu rõ, hắn liền giải thích: "Khu vực kia là đồng ruộng rộng lớn, tích trữ nhiều lương thực."

Thì ra là trò giẫm đạp đốt cướp của ta, nói nhỏ: "Có thể quá tổn hại hay không?" Mặc dù hành vi cường đạo là lúc trước ta đề nghị.

"Làm sao có thể? Bất quá thì sử dụng kế sách ‘ vườn không nhà trống ’ ." Hắn cười lật đầu vai của ta về phía hắn, hôn ngực ta, "Ta cả tin, nàng mềm lòng. . . . . ."

Hai tay ta khoác lên vai hắn, suy nghĩ có muốn dựa vào ngủ một giấc hay không: "Mềm lòng, nữ nhân đều mềm lòng thế đấy."

Thất Nguyệt, chúng ta ở Mộc Lỗ Wusu cùng Tiểu Phật gia rồi hộ tống hắn vào Tây Tạng cáo biệt đại quân Duyên Tín, dâng tặng khăn ha - đa trắng tinh, uống xong ly rượu lúa mì thanh khoa, chúc phúc các dũng sĩ sớm ngày đắc thắng trở về.

Trung tâm chỉ huy ở Mộc Lỗ Wusu đóng quân đến tháng chín, nhận được Cát Nhĩ giúp đỡ đại quân công chiếm Lhasa, sau tin Đại Sách Linh trốn về Junggar, lập lập tức nhổ trại chạy về Tây Trữ. Bình Quận Vương phụ trách ở lại trấn giữ Tây Trữ nhìn thấy Thập Tứ trở về nguyên vẹn, thở phào nhẹ nhõm.

Từ khi tuyên bố chiến tranh nổ ra trước sau không quá hai tháng. Đạt Lai gia nhập chủ trì cung điện Polata, sau Tàng quân chính phủ tạm thời dưới sự chủ trì của Duyên Tín được tạo dựng lên ở Lhasa. Tất cả xem ra giống như là sự kiện chính trị chiến tranh. Thỉnh thoảng Thập Tứ nhận được báo cáo của Duyên Tín, hình như hắn hết sức hài lòng với biểu hiện của Đạt Lai, viết sớ tâu xong cười nói với ta: "Sợi dây phía Nam cuối cùng đạt được thông suốt, không uổng công ta bao nhiêu lần nhắc nhở hắn nên cùng người nào thân cận." Bất quá hắn cũng lo lắng Thanh Hải và Thạc Đặc Mông Cổ Chư Đài Cát đối với Tây Tạng như hổ rình mồi, lần này để cho bọn họ cách xa trung tâm quyền lực ở Lhasa, không biết là thành tựu hay là tai họa ngầm.

Truyện Chữ Hay