Sau khi thay quần áo, Diêu Tuyết liền lấy một cái áo khoác dày cùng mũ len theo ông nội Diệpđi thăm bạn bè. Thêm mấy ngày sau nữa, mỗi ngày ông nội Diệp đều dẫnDiêu Tuyết tới khoe với đám bạn thâm niên của mình, mà trong số đó có cả ông nội hoặc ông ngoại của đám người trong hội Phượng Hoàng.
Nếu là ở chỗ người lạ, Diêu Tuyết đều sẽ đứng im lặng nghe bọn họ nóichuyện phiếm hay chơi cờ, còn nếu ở nhà những người quen, điển hình làông nội của Hàn Băng Nhạn, bọn họ đều sẽ tự đông dẫn cô đi thăm quanxung quanh. Trong đó Diêu Tuyết yêu thích nhất chính là phòng sách.
Người quen của ông nôi Diệp đều là thế gia, mỗi nhà đều có một phòngsách riêng, trong đó đa phần là những loại sách hiếm có hoặc chưa từngxuất hiện trên thị trường, khiến cho một con mọt sách bẩm sinh như DiêuTuyết khó tránh khỏi say mê.
Mấy cụ ông biết được Diêu Tuyếtngưỡng mộ kho sách nhà mình đều mỉm cười sảng khoái cho phép Diêu Tuyếtđược mượn chúng về nhà, khi nào đọc xong còn có thể quay lại mượn cuốnkhác. Điều này trong mắt Diêu Tuyết chính là một đặc ân, trong mắt concháu bọn họ lại là rộng rãi hiếm có còn trong mắt Diệp lão ông thì chính là thủ đoạn lấy lòng, tâm tư đen tối muốn dụ dỗ cháu gái tốt của hắn;nhưng cũng không nỡ để Diêu Tuyết thất vọng chỉ đành hung tợn trừng bọnhọ.
Mấy người bị ông nội Diệp trừng đều hả hê trừng lại, tachính là cố ý đó thì sao, xem lão già như ông làm gì được nào khiến ôngnội Diệp tức dựng râu, Diêu Tuyết không hiểu gì ngơ ngác nhìn còn mấyngười biết rõ đều cố nén cười, mấy lão già đấu nhau vốn là thú vui tuổigià mà, tốt nhất là không nên xen vào tránh bị vạ lây.
Thoáng chốc mấy ngày nghỉ tết đã trôi qua, mọi việc đều quay về quỹ đạovốn có của nó, sự thay đổi duy nhất là Diệp gia bây giờ sẽ có thêm DiệpVũ Thiên mỗi ngày theo Diệp tổng đi làm, mỗi thứ ba, năm đều đưa DiệpChỉ Linh qua nhà Diêu Tuyết ăn chực một bữa sau đó quay trở về một mình, còn mỗi thứ bảy đều đến đón Diêu Tuyết về Diệp gia nô dịch một ngày đêm sau đó lại trả về chỗ cũ.
Diêu Tuyết mỗi ngày bận rộn đihọc, làm thêm ban ngày, ban đêm còn phải ngồi xử lí một đống tài liệu,sau đó gửi vào hòm thư của Diệp Vũ Thiên mới có thể yên ổn đi nghỉ. Ngồi nhìn đống tài liệu trước mặt, Diêu Tuyết không biết đã hối hận đến lầnthứ bao nhiêu, bài bạc đúng là hại thân mà, lần sau cho dù có cho cômười lá gan cô cũng không dám đụng vào bài bạc trước mặt phúc hắc đạithần này nữa haiz…
Quan hệ của những người trong hội PhượngHoàng ngày càng thân thiết gắn bó, ngày nghỉ lễ bọn họ thường xuyên tổchức đi du lịch kéo Diêu Tuyết cùng đi, cuộc sống của họ cứ như vậy trôi qua hết sức vui vẻ, thỉnh thoảng tuy có những xung đột, nhạc đệm nhonhỏ khiến cuộc sống thêm sôi động đa phần không có chuyện gì xảy ra.
Thoáng chốc lại hai năm trôi qua…
Diêu Tuyết bước vào năm cuối cao trung, việc học hành hết sức căngthẳng khiến cô không thể không ngừng toàn bộ việc làm thêm, chỉ có ĐinhMặc Nhiên cố tình nài nỉ, Diêu Tuyết thứ , , mỗi tuần dành mấy tiếng đồng hồ giảng bài cho cậu còn buổi tối lại phải tiếp tục làm việc nôdịch cho phúc hắc thần nào đó.
Mối quan hệ của các thành viên trong Phượng Hoàng cũng ngày càng thân thiết, bởi vì tất cả đều đang cố gắng trân trọng từng thời khắc có thể ở bên nhau bây giờ, không ai biết được sau thời gian này, mỗi người bọn họ sẽ đi về một hướng như thếnào, tuy nhiên mỗi người đều biết rõ bản thân sẽ mãi mãi trân trọng tình bạn này.