Lúc nhìn thấy dây leo mình đang nắm “Phựt” đứt, suy nghĩ duy nhất trong đầu Diêu Tuyết là hình như năm nay là năm hạn của mình thì phải, xem ra lần này không tránh khỏi lại bị đau một chút rồi. Cảm giác lơ lửng trên không đối với Diêu Tuyết lần đầu được trải nghiệm quả thực cũng có chút mới mẻ nhưng cũng thật quen thuộc. Mới mẻ là đối với cơ thể còn quen thuộc là đối với cảm nhận bên trong, cái cảm giác hoang mang, mờ mịt, vô định như thế này kể từ khi ông ngoại mất vẫn thường xuyên bám lấy Diêu Tuyết không buông. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh ánh vàng xinh đẹp trên kia, Diêu Tuyết chỉ cảm thấy thật bình lặng, tự hỏi không biết một lát nữa có khi nào mình sẽ gặp được ông nội hay không.
Cảm giác đau đớn dữ dội ùa về từ ngực khiến Diêu Tuyết phục hồi tinh thần một chút, ừm, có lẽ không thể gặp lại ông nội rồi, thật rõ ràng vết thương này vẫn không đủ nặng để có thể đến gặp ông nội, đầu óc rõ ràng vẫn rất tỉnh táo đó thôi. Cái ba lô to dày đã bảo vệ phần xương sống toàn vẹn, chỉ là những chỗ khác lại không may mắn như vậy… ặc, thực sự rất đau. Chưa kịp hoàn hồn thì cơ thể lại tiếp tục trượt xuống nước, đầu óc Diêu Tuyết lúc này hoàn toàn bị đình trệ không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có cơ thể vẫn không ngừng cố gắng giãy giụa mà không có kết quả gì. Cơ thể Diêu Tuyết cứ tiếp tục trôi bồng bềnh giữa dòng nước, dưỡng khí nhanh chóng bị rút cạn, cho tới khi ý thức dần dần mờ nhạt Diêu Tuyết bỗng nhiên cảm nhận được một bàn tay to lớn, mạnh mẽ nắm lấy mình kéo lên trên bờ sau đó nhanh chóng ấn xuống bụng mình ép nước ra ngoài. Chỉ là chỗ bị gãy xương trên ngực theo tần suất đè ép cũng gây ra đau đớn liên tiếp cho Diêu Tuyết làm cô không thể không tỉnh lại: “Đau…”
Khó khăn mở mắt, Diêu Tuyết phát hiện ra người cứu mình lại là Lãnh Vệ ca ca, không phải chỉ có mỗi mình và Băng Nhạn tỉ tỉ rơi xuống thôi sao? không nhắc thì thôi vừa nhắc tới Diêu Tuyết liền giật mình ngó quanh tìm kiếm, không lẽ Băng Nhạn tỷ đã bị dòng nước cuốn đi rồi, càng nghĩ mặt Diêu Tuyết càng tái đi.
Lãnh Vệ ngồi bên cạnh này giờ vẫn đang quan sát Diêu Tuyết thấy cô bé bỗng nhiên nhìn ngó xung quanh, gương mặt tràn đầy lo lắng, đại khái liền biết cô bé đang tìm cái gì, liền nhẹ nhàng giải thích cho cô bé: “Băng Nhạn biết bơi đã leo lên bờ ở phía trước không xa, đại khái ở đây không nhìn thấy được, không có bị thương.”
Nghe Lãnh Vệ giải thích như vậy Diêu Tuyết mới thoáng yên lòng, thở phào nhẹ nhõm. Diêu Tuyết được Lãnh Vệ đỡ dậy ngồi dựa vào hòn đá bên cạnh, nhưng cho dù nhẹ nhàng như thế nào cũng không tránh khỏi động tới vết thương của Diêu Tuyết. Thấy vậy Lãnh Vệ càng tận lực giảm nhẹ động tác, sau khi đặt Diêu Tuyết ngồi ổn định rồi Lãnh Vệ ngồi xuống trước mặt Diêu Tuyết kiểm tra: “Bị thương chỗ nào rồi?”
Diêu Tuyết lẳng lặng nhìn theo từng động tác của Lãnh Vệ trong lòng lại hết sức ngạc nhiên, thì ra Lãnh ca ca bình thường luôn lạnh lùng lại là một người cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Bỗng nhiên nghe được câu hỏi của Lãnh Vệ liền có chút bối rối, lí nhí trả lời: “Hình như xương sườn bị gãy rồi, những chỗ khác thì không sao.”
Lãnh Vệ nghe vậy liền gất đầu tỏ vẻ đã biết. Có chút lo lắng nhìn vào gương mặt tái nhợt của Diêu Tuyết, lại nhìn vào quần áo ướt nhem trên người cả hai lại cảm thấy hoàn cảnh bấy giờ không tiện lắm đành thôi. Từ xa hắn bỗng nhìn thấy Hàn Băng Nhạn đang từ từ lại đây mắt liền sáng lên, đi nhanh qua nói chuyện với Hàn Băng Nhạn, nhờ thay quần áo cho Diêu Tuyết còn mình thì ra xa đứng canh chừng.
Hàn Băng Nhạn vốn là một vị tiểu thư lạnh lùng không thân thiện với người khác, cũng biết rõ lần này Diêu Tuyết là bởi vì mình nên mới bị thương, trước đây mặc dù để Diêu Tuyết gọi là tỉ tỉ cũng không quá thân thiện nhưng qua lần này ấn tượng đối với cô bé lại hoàn toàn khác, cảm thấy Diêu Tuyết tuy bình thường có chút lạnh nhạt nhưng nội tâm lại rất ấm áp, lương thiện, cũng rất dũng cảm. Vì thế lúc Lãnh Vệ yêu cầu mình làm một việc bản thân chưa bao giờ làm là thay quần áo cho người khác, liền đồng ý không chút chần chừ. Thấy Diêu Tuyết còn sống trong lòng Hàn Băng Nhạn cũng hết sức vui vẻ, hơi ấm mà Diêu Tuyết để lại lúc hai người nắm chặt nhau khi rơi xuống dường như vẫn còn đây, thậm chí còn lan tới tận sâu trong tim chiếm cứ một góc ở đó, làm ổ không chịu ra nữa.