Ở thành phố, xe cộ nhà cửa tấp nập, ánh sáng mặt trời muốn lọt tới đã khó, huống gì sống dưới tầng hầm thế này. Khỏi nói, nếu không có cái đồng hồ báo thức dính bên người, quả thật chẳng biết bây giờ là ngay hay đêm. Nghe Đinh Đại Bằng nói, nơi này đủ loại người, thành phần tri thức có, học sinh sinh viên có, thương nhân có, làm công ăn lương có, mâu thuẫn với gia đình. Đừng nhìn họ hỗn tạp vậy mà coi thường, đám người này còn rất thoải mái tự gọi mình là “Tộc chuột”.
“Tộc chuột”, tôi chưa từng thử đặt câu hỏi xem nghĩ là gì, cũng không muốn thấu hiểu ý nghĩa của nó cho lắm.. Thế nhưng từ hôm nay tôi có thể tự hào mà nói rằng, mình chính thức trở thành thành viên của gia tộc to lớn này, bắt đầu chuỗi ngày hạnh phúc không thấy mặt trời.
Đinh Đại Bằng cùng “Hoàng hậu bánh rán” đi rồi, tôi chăm chú quan sát cửa phòng, số phòng này cũng thật thâm ‘’.
( : là công, là thụ, là tư thế úp thìa thần thành =))))))
“Nhóc con, sắp xếp hành lí cho tốt. Một lúc nữa chú mày mang chứng minh thư tới phòng trực ban, nhớ đóng luôn cả tiền điện nước và tiền thuê nhà.”.
Tôi chỉ khẽ mỉm cười.
Chủ tầng hầm là một cặp vợ chồng lớn tuổi, người chồng tôi chưa gặp qua nhưng người vợ là một phụ nữ trung niên, nói đông nói tây một lúc lại quay về chủ đề mấy bộ phim xưa cũ, nghe cũng hơi kì kì, đoán chừng bà ở Bắc Kinh đã một thời gian dài, cái gì cũng rõ.
Bà chủ nhà thấy tôi không nói lời nào, ban đầu còn sợ là người lạ, lúc này mới vui vẻ cười: “Cậu chắc kêu Sơ Lục phải không? Không cần khách khí với chị đây, Đại Bằng là chỗ thân thiết với chị, có việc gì cứ nói, đừng ngại nhớ chưa?”.
Đã nói đến nước này, tôi dù kiệm lời cũng phải để cho Đại Bằng ít mặt mũi, mở miệng nói: “Em biết rồi, cảm ơn chị”.
“Được rồi, chị không làm cậu mất thời gian nữa, về phòng sắp xếp hành lí, tắm rửa rồi làm một giấc đi”.
Bà chủ nhà đứng lên bước qua tôi, đi đôi giày cao gót , li bước trên nền nhà, phát ra thanh âm “cộp cộp” vang vọng cả hành lang
( li = mm, chả hiểu giày cao gót kiểu gì có mm =))))).
Phòng của tôi rất nhỏ, tính ra cũng chỉ được tầm m, trần nhà bong tróc có gắn thêm một cái đèn chiếu sáng cả phòng, góc phòng có một cái giường nhỏ và bàn làm việc, trên bàn đặt thêm một ti vi màu loại cũ, toàn bộ căn phòng chỉ có vậy. Nhìn qua có chút đơn giản nhưng đối với người mới lên thành phố như tôi vậy là đủ, chưa phải lang thang đầu đường xó chợ là tốt lắm rồi.
Ngồi tàu cả đêm toàn thân cứng ngắc, tôi lười chẳng kịp dọn dẹp gì, qua loa sắp xếp cái giường, thuần thục cởi quần áo lại không nhìn được ngắm nhìn làn da trắng như gà luộc của mình. Rất nhiều thời điểm tôi buồn bực với thân hình của mình, rõ ràng ngày nào cũng vật lộn giúp đỡ mẹ làm việc, phơi cả người ra cho mặt trời thiêu đốt. Đáng lẽ phải có được làn da cháy nắng ngăm đen y, chí ít cũng phải được như Lý Quỳ! Trời không thỏa lòng người, vì cái gì cơ thể tôi vẫn trắng như bột mì, hoàn toàn không men lì chút nào. Nhiều lúc cũng muốn tự hỏi có phải mình là con riêng của bố hay không.
Thả người ngồi xuống mép giường, có lẽ do dùng lực hơi mạnh mà nghe giường kêu “Kẽo kẹt”. Tội vội vàng đứng dậy nghiêm túc kiểm tra một hồi, không biết bản thân có làm giường gãy rồi phải bồi thường không.
Giường gỗ có vẻ khá chắc, may mắn không làm sao cả. Tôi một lần nữa dịu dàng đặt mông ngồi xuống giường, khoan khoái thở ra đầy thoải mái.
Lúc này, tôi ngửi được một mùi hương kì kì vảng vất đâu đây, ngửi ngửi hít hít một lúc liền đoán ra hương vị đặc trưng phát ra từ đâu. Đưa cái chân lên mũi ngửi, ừ, thật khó diễn tả. Mùi thì mùi chứ tôi cũng chẳng còn sức mà đi rửa chân, tiện cởi luôn cái quần sịp ra cho mát, mấy tờ nhân dân tệ nhét trong quần cũng rơi theo.
Quần sịp nằm trên đất lòi ra sợi chỉ đen buộc mấy tờ nhân dân tệ, nhìn vật lại sinh ra phiền lòng nhớ lại sự việc xấu hổ trên tàu hôm nay. Nhất thời lửa giận vọt lên não, cầm cái quần ném thật mạnh hướng cửa ra vào, nhìn thấy cái quần đập mạnh vào cửa, đáng thương mà rơi xuống đất, lúc ấy mới nguôi một chút.
Trên tay là đồng tiền, nhưng trong lòng lại chẳng có tư vị gì. Đây là toàn bộ tiền bạc cha mẹ cố gắng tích cóp. Tôi thấy thật hối hân, vì sao lúc trước không giúp đỡ cha mẹ nhiều hơn, vì sao ở lại trưởng thành không dõng dạc nói to: “Con nhất định sẽ kiếm được thật nhiều tiền”.
Suy sút tinh thần, nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà, giường gỗ thỉnh thoảng vẫn kêu lên những tiếng “Kẽo kẹt” chói tai. Trong đầu tôi không ngừng lặp lại câu nói: “Con nhất định sẽ kiếm được thật nhiều tiền”.
Đầu óc vừa căng thẳng lại vừa buồn ngủ, vào thời điểm tôi mơ mảng ngủ thiếp đi, phòng bên cạnh lại vang lên tiếng kêu khiến người ta đỏ mặt, giọng phụ nữ thì lảnh lót, gợi tình, người đàn ông thi thoảng lại buông vài câu hạ lưu chọc ghẹo.
Tôi khép hờ đôi mắt, cố gắng bỏ quên tiếng ồn mà thả mình trôi vào giấc ngủ. Cặp nam nữ phòng bên cạnh hình như chẳng quan tâm đến hiệu quả cách âm cho lắm, cứ điên cuồng la hét..
Lúc tôi mơ mơ hồ hồ không nhận biết được gì, ai đó gõ cửa phòng.
“Sơ Lục, chú mày tỉnh chưa?”.
Nghe được âm thanh của Đinh Đại Bằng, tôi lần mò ra mở cửa, Đinh Đại Bằng kinh ngạc: “Sơ Lục, chú mày ngủ cả ngày rồi chưa đủ à?”.
Tôi quay vào phòng, thả người “ầm” một cái lên giường, tiếp tục đi vào cõi tiên.
“Đại Bằng, em đã bảo anh nói với chủ nhà chuẩn bị căn phòng tốt một chút, anh xem, chưa tối mà cặp đôi phòng bên đã diễn kịch sống thế này, ai mà chịu nổi?” “Hoàng hậu bánh rán” từ đâu đi đến.
Đinh Đại Bằng khó xử nhìn quanh căn phòng: “Giờ mới có giờ tối, ai biết cái cặp đó sung dữ vậy”.
“Hoàng hậu bánh rán” trừng mắt với Đinh Đại Bằng, xoay người ngồi xuống giường, tay vỗ nhẹ nhẹ vào lưng tôi. Tôi giật mình ngồi dậy, nháy mắt tỉnh táo không ít.
“Chú sợ cái gì? Chị cũng đâu định ăn thịt chú?” “Hoàng hậu bánh rán” nói, ánh mắt liếc đũng quần lồi lên, thâm ý cười: “Sơ Lục năm nay bao nhiêu? Chắc cũng đến tuổi lấy vợ rồi nhỉ? Có gì gặp được ai tốt chị sẽ làm mai cho”.
Tội vội vàng trả lời: “Không cần, hiện tại em muốn kiếm tiền trước”.
“Được, chú mày đúng là có chí khí” Đinh Đại Bằng nói, leo lên giường ngồi. Giường gỗ bé nhỏ đáng thương phải chịu sức nặng của ba người lớn, giường nhỏ đáng thương tự coi mình như Á Lịch Sơn Đại, kiên cường chống đỡ.
( Á Lịch Sơn Đại: Đồng âm với “áp lực cực đại”)
Cảm ơn bạn Mungreenie đã giúp đỡ:’>
“Hoàng hậu bánh rán liếc tôi một cái: “Có chi khí là tốt, nhưng làm đàn ông có một cô vợ ở bên chăm sóc vẫn tốt hơn, chú nhìn cái phòng này xem......” “Hoàng hậu bánh rán” chỉ đống hành lí lộn xộn vứt quanh phòng, còn có một đôi tất kiêu ngạo bốc ra mùi vị đặc trưng,chễm chệ nằm trên bàn, Đinh Đại Bằng lại tiếp lời: “Sơ Lục, anh mang chú mày đi mua quần áo mới rồi về còn tắm rửa, người chú bẩn muốn chết”.
Đang ngủ giữa giấc bị gọi dậy, tính tình không được tốt cho lắm, tôi càu nhàu: “Mua mới cũng thế thôi, trước nay em vẫn bẩn như thế”.
Đinh Đại Bằng nhận ra tôi không vui, cười xòa: “Được rồi, là anh mày tới không đúng lúc, là anh không tốt. Mau rời giường đi, anh mang chú đi loanh quanh đây làm quen mọi người, tiện thể kiếm việc làm luôn ”.
Đây là việc lớn, tôi vội vàng rời giường, ầm đôi tất bẩn mắc trên bàn vò vò một chút rồi lại đi vào chân, mặc quần áo chỉnh tề không tới một phút. Ra đến cửa rồi vẫn thấy Đinh Đại Bằng và “Hoàng hậu bánh rán” đờ đẫn ngồi trên giường. Tôi buồn bực: “Không phải muốn đi quanh quanh kiếm việc à, còn ngồi đấy làm gì?”.
Tôi chưa bao giờ để ý đến cảm giác của người khác, miễn sao chính mình thoải mái là được, cho nên cũng không có nhiều bạn bè lắm. Đinh Đại Bằng coi như là một ngoại lệ, nếu không phải ngày xưa suốt ngày hắn trèo sang nhà tôi ăn trộm bánh mì, tôi cũng sẽ không đến Bắc Kinh nương nhờ vào hắn. Có những lúc, tôi cũng muốn có nhiều bạn bè, đối xử tốt với người ta một chút, cuối cùng vẫn là chẳng làm đươc. Như mẹ hay nói thì là: “ Người như con gọi là con cóc không lông”
( Con cóc không lông: Theo tớ nghĩ là chỉ loại người hời hợt, không để tâm đến người khác, dạng như ruột để ngoài da đó)
Từ đó đến giờ, tôi gần như chỉ chơi với người trong nhà.
Cách chỗ tôi ở không xa là chợ đêm, nơi này mới chập tối đã tập nập, náo nhiệt vô cùng. Hai bên ngã tư toàn là cửa hàng, bán đồ ăn có, bàn hàng hóa có, muốn gì đều có thể thấy. Tôi đi sau Đinh Đại Bằng, không ngừng nhìn trái nhìn phải đầy thích thú. Đinh Đại Bằng vừa đi vừa giảng về tiền vốn, đầu tư, lợi nhuân v…v. Nghe là một chuyện, hiểu là một chuyện, không sao, cái này học từ từ cũng được, đời còn dài.
“Sơ Lục, chúng ta đi nửa ngày như vậy, xem cũng đủ rồi, chú có ý tưởng nào cho riêng mình không?”.
“Ý tưởng” Tôi đứng im, mặt đần như ngỗng ị.
“Ừ, lại đây nói anh nghe xem nào ”.
“Ý tưởng gì?” Tôi ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi.
Đinh Đại Bằng dở khóc dở cười, “Hoàng hậu bánh rán” kiên nhẫn giải thích: “ Tức là chú có ý định mở cửa hàng buôn bán gì không, ví dụ như bán quần áo bán đồ ăn, bán bánh bao v..v.”
Tôi cúi đầu suy tư, cúi đến muốn ngủ gật luôn cũng chả nghĩ ra ý tưởng gì.
“Được rồi, chúng ta tìm chỗ ăn cơm đã, sau đó muốn đi tiếp thì đi” Đinh Đại Bằng mất hứng, kéo “Hoàng hậu bánh rán” đi trước, tôi chỉ có thể lật đật đuổi theo sau.
Đi được một đoạn, tôi ngộ ra, Đinh Đại Bằng cũng buôn bán ở Bắc Kinh bao năm đấy thôi?
Phải hỏi hắn trước.
“Anh, anh trước giờ bán gì thế?”.
“Anh?” Đinh Đại Bằng nhếch miệng, nụ cười đắc ý khó coi khiến tôi nảy sinh ham muốn tát cho một cái. Tất nhiên, khoảng cách giữa tưởng tượng và thực tế là quá xa.
“Anh của chú bán cơm bình dân, cái gì có thể thiếu chứ ăn thì không thể. Hơn nữa đây là thành phố lớn, người làm công nhiều, học sinh sinh viên nhiều, thành phần tri thức nhiều, cho nên bán cơm không sợ lỗ.”- “Hoàng hậu bánh rán” thay Đinh Đại Bằng trả lời, tạo điều kiện cho máu phởn của hắn phọt lên não, mặt ngẩng lên trời, khóe miệng kéo tận mang tai. Bình tĩnh, không được tát.
Tôi gãi gãi đầu, thẹn thùng nói: “Anh, em cũng muốn đi bán cơm”.
“Chú mày?”
“Vâng” – Gật đầu như trống bỏi.
Đinh Đại Bằng hình như muốn nói gì đó, nhưng lại xấu hổ không nói ra lời, một lát sau cười cười nói: “ Đi thôi, chú đã muốn bán cơm trước hết đến quán anh nhìn một cái, tham khảo kinh nghiệm”
Đinh Đại Bằng sảng khoái đáp ứng khiến tôi cao hứng cực kì, nhưng thật ra lúc đi về, ở một góc đường tối“hoàng hậu bánh rán” trộm cấu hắn một cái.
“Ông chủ trở về rồi, nhà chúng ta hết sạch than để đốt rồi,phải mua thêm thôi.”
Cửa hàng nho nhỏ không đến m, một cậu bé từ trong chạy ra, trên mặt nguyên một tầng mồ hôi, nhìn thấy Đinh Đại Bằng như thấy Như Lai cứu thế
Đinh Đại Bằng vội vàng đi xem, tôi đứng ngoài nhìn bảng hiểu chễm chệ “ Xiên nướng Đại Bằng”, hóa ra đây là nhà hàng của Đại Bằng ở Bắc Kinh. Tuy vẫn nghĩ nhà hàng phải đẹp lung linh như tôi thấy trong TV, giờ nhìn tận mắt có hơi thất vọng một chút. Nhưng tóm lại cửa hàng này cũng không tồi.
“ Vợ à, em cũng Sơ Lục ở lại trông quán nhé, anh với Tiểu Long đi mua thêm than. Sáng nay nhiều việc, quên mất”. Đinh Đại Bằng mang theo cậu bé tên Tiểu Long đi mất, để lại cái quán vắng tanh phảng phốt mùi than cho tôi và “hoàng hậu bánh rán”, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Trên ngã tư người đến người đi vẫn tấp nập như vậy, thỉnh thoảng có vài cặp đôi tới quán mua vài xiên thịt nướng, “hoàng hậu bánh rán” chẳng còn thời gian mà khó chịu, mải mê buôn bán. Tuy nhiên trong lòng vẫn không tránh được chút bực dọc, đen mặt nói với tôi: “ Sơ Lục, chú giúp chị nhìn quán một lúc, chị đi WC”
Tôi gật đầu nhìn “hoàng hậu bánh rán” rời đi.
Tôi đứng trước cửa nhìn xung quanh, vài người tới mua xiên thịt nướng, tôi cũng chẳng nói năng gì, chỉ lắc lắc đầu không biết phải bán thế nào.
“Cậu là chủ cửa hàng phải không?”
Trước mặt đột nhiên xuất hiện mấy người đàn ông mặc cảnh phục, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn tôi chằm chằm. Người vừa rồi hỏi tôi có phải ông chủ không đã bước tới gần, chỉ vào cái bàn đặt trước cửa hàng “ Sao cậu lại để đồ của quán đặt trên đường? Có biết làm thế là trở ngại người đi đường, qua đường không hả?”
Tôi gật đầu, lại lắc đầu.
“ Hỏi cậu sao không nói, lắc với gật cái gì? Đừng bảo câm điếc nhé.” Vị cảnh sát mặc thường phục tức giận, chỉ thằng vào người tôi.
Đang lúc hắn định bạo phát, một cảnh sát khác kéo hắn lại. Xoay người lấy trong bao cái gì đó viết viết, viết xong đưa cho tôi: “ Ngày mai đề nghị anh tới địa chỉ này nộp tiền phạt”
“Nộp tiền phạt?” Tôi sửng sốt, lắp ba lắp bắp: “Tôi……. Tôi …. Tôi có làm gì đâu mà phạt ”.
Vị cảnh sát bị tôi chọc cười, anh ta đem tờ giấy nhét lại vào tay tôi, quay lại nói với mấy cảnh sát khác: “ Đem cái bàn này đi cho tôi”
Nói hết câu, mấy cảnh sát kia tiến tới định lấy cái bàn của Đinh Đại Bằng, “hoàng hậu bánh rán” lại chưa trở lại, chí ít cũng phải đợi chị ấy quay lại đã. Tôi sợ cái bàn này bị tịch thu rồi, chị ấy cũng cho tôi thăng thiên theo luôn. Mang theo tinh thần liều chết cảm tử, tôi vội vàng chắn trước cái bàn
“Cậu định chống đối người thi hành công vụ?”
“Tôi….. Tôi không có ”.
Nghe tôi nói thế, một vị cảnh sát nói với người ban nãy đưa giấy phạt cho tôi: “Đặng Thiệu, thằng nhóc này hình như không phải ông chủ trước đây. Trông không giống nhau.”
Đặng Thiệu cười nói: “Đúng là không giống chút nào.”