Bùi Thủy vô cùng buồn bực, nàng ở trong phòng bạo tẩu.
Làm sao phá cửa đây?
Thanh Loan ở ngoài cửa, nghe thấy bên trong có âm thanh vang lên, cô kinh ngạc nghĩ, không lẽ Vương gia mới vừa lên xe ngựa, tiểu thú liền tỉnh dậy?
Hôm nay Mặt Trời mọc ở phía tây sao?
Thanh Loan phụ trách chăm sóc tiểu thú, cô duỗi tay đẩy cửa phòng ra, nhìn tiểu thú ngồi dưới đất cái đuôi màu trắng bị đè dưới cái bụng.
Đôi mắt Thanh Loan cong lên mỉm cười, buổi sáng rất vui vẻ nên tự chơi với cái đuôi sao?
"Đói bụng chưa? Ta đi kêu phòng ăn làm cho ngươi." Thanh Loan không biết giờ này tiểu thú muốn ăn sáng không? Cô cười nói.
Bùi Thủy gật đầu, nhìn Thanh Loan đi ra ngoài đóng lại cửa phòng lại, nàng mới từ từ đứng lên, rút hai cái đuôi màu trắng từ dưới bụng ra đung đưa giữa không trung.
Bùi Thủy xoay qua đầu nhìn hai cái đuôi kia, nàng thử kẹp hai cái đuôi lại với nhau, nhưng vẫn nhìn thấy rõ, giống như một cộng lông vịt to lớn.
Nàng không có chắc chắn mình có thể luôn luôn kẹp chặt hai đuôi. Phượng Cửu Mộc thường xuyên ôm nàng, khẳng định sẽ bị phát hiển.
Tong lòng Bùi Thủy lại muốn chặt cái đuôi kia đi.
Thanh Loan đã hứa tiểu thú hôm nay sẽ cho nó ăn thịt kho tàu tử tễ, lúc cô quay lại phòng Phượng Cửu Mộc, vừa mở cửa ra hương vị tưôi ngin đã lan tỏa khắp nơi.
Bùi Thủy đã trở về lồng sắt, cuộn thân thể lại.
Thanh Loan lấy chiếc đũa lựa xương cá ra, từng miếng từng miếng cho tiểu thú ắn.
Từ lút tiểu tổ tông bị gãy chân, mỗi ngày Thanh Loan đều phụ trách cho nó ắn, hầu hạ vị tiểu tổ tông này, giống như đang hầu hạ bảo bảo.
Co là nha hòa trong vương phủ, Vương gia phái cô hầu hạ tiểu thú, đây vốn là thuộc bổn phận công việc của cô.
Nhưng làm cô kinh ngạc hơn hết chính là có đôi khi rãnh rỗi Vương gia, cũng tự mình cho tiểu tổ tông này ăn.
Vương gia mỗi lần cho ắn đều ôm nó vào trong ngực.
Thanh Loan chưa từng thấy Vương gia đối ai ôn nhu giống như vậy. Lúc trước liệp ưng mới bị mang về ăn rất nhiều đau khổ, bị Vương gia thuần phuc.
Mệnh của tiểu thú lại vô cùng tốt, một chút đau khổ cũng không cần ăn, Vương gia chỉ toàn cho nó ngon ngot.
Bọn nô tỳ trong vương phủ cũng phải ghen tị.
Thanh Loan có chút hâm mộ tiểu thú, nó tuy rằng là địa linh Vương gia cần, sớm hay muộn cũng sẽ tiến vào trong bụng Vương gia, nhưng ít ra nó đã được sự sủng ái mà không phải ai cũng có được.
Nó chết cũng không uổng phí đã tới nhân gian.
Bùi Thủy trong lòng có tâm sự cho dù tử tễ có tươi ngon đến đâu, vào miệng nàng cũng đã không có hương vị đặc biệt gì.
Thanh Loan kỳ quái hỏi: "Ăn không ngon sao?" Nàng đích thân tới hồ sen để bắt tử tễ, sau đó mang đến phòng bếp, chờ cho đến khi nấu xòn, hương vị màu sắc đều giống nhu đúc với lần trước, cho dù cô không thử qua cũng biết nó vô cùng ngon.
Tiểu tổ tông thay đổi khẩu vị, không thích ăn tử tễ nữa sao?
Bùi Thủy đang nghĩ tới cái đuôi, nào có tâm tư ăn nữa?
Sau một buổi tối nàng đã có thêm một cái đuôi đó!
Phượng Cửu Mộc có nghĩ nó sắp thành tinh, rồi làm thịt nó luôn hay không?
Bùi Thủy trong lòng phát hoảng, nghe được Thanh Loan nói ăn không ngon nàng cũng gật đầu lung tung, cũng không muốn ăn, nó nằm xuống cuộn mình lại ngủ, giấu cái đuôi đi, đầu đặt trên lưng.
Thanh Loan: "..."
Trên mâm còn dư lại hơn phân nửa tử tễ, tiểu thú nói không ăn thì không ăn, Thanh Loan cũng không có biện pháp, vị này chính là tiểu tổ tông, cô còn có thể làm sao?
Thanh Loan dọn dẹp mam, đành đêm tử tễ quý báo đổ đi, phân phó phòng bếp làm thức ăn, có lẽ này tiểu tổ tông giữa trưa sẽ ăn.
Đảo mắt liền đến giữa trứa.
Luc Thanh Loan đi vào, nhìn tiểu thú cuộn tròn lại trong lồng sắt, đôi mắt như quả nho đen nhìn cô tiến vào, nagy cả đầu cũng không nâng lên, chỉ là di chuyễn thân thể một chút.
Thanh Loan không biết nó đang đem cái đuôi "dư thừa" kia giấu đi
Thanh Loan nhìn nó không giống như sinh bệnh, cảm thấy có chút kỳ lạ. Nó trở nên ngoan ngoãn như thế chẳng lẽ là đổi tính rồi?
Ăn xong
Thanh Loan nhìn tử tễ bị ăn chỉ còn xương cá, may mắn buổi sáng cô giữ lại.
Kỳ thật, Bùi Thủy rất đói bụng.
Buổi sáng nàng nghĩ tới cái đuôi tự nhiên chui ra kia, tâm sự nặng nề, không hề có khẩu vị để. Bây giờ đã là giữa trưa, nàng không bị đói mới lá?
Vơi lại nàng suy nghĩ cả một buổi sáng, tuy rằng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, thôi thì chấp nhận số phấn.
Nêu Phượng Cửu Mốc nhìn thấy, nghĩ nó thành tinh, vậy thì chịu vây!
Cùng lắm chính là đem nàng hầm canh.
Còn làm được gì nữa!
Phượng Cửu Mộc mãi cho đến khuya mới trở về, nhìn tiểu thú ngủ trong lồng sắt, bước chân hắn nhẹ lại đi đến gần, ngón tay giơ ra khẽ vuốt đầu tiểu thú.
Bùi Thủy nhắm mắt lại mở mắt, ngửi được mùi rượu tròng mắt nàng mở to mí mắt giật giật.
Sạn phân uống rượu?
Phượng Cửu Mộc ngón cái hắn di chuyển xuống lỗ tai nó nhẹ nhàng vuốt ve, cười khẽ một tiếng, âm thanh giống như rượu ngon cam thuần, chứa vài phần men say mông lung: "Tiểu gia hỏa không tâm không phổi, bổn vương không trở về cũng có thể ngủ ngon như vậy, uổng công bổn vương yêu thương ngươi nửa năm"
Ti tim Bùi Thủy khẽ nhảy lên
Nàng mặc niệm một câu "Ngọa tào ()".
() câu chửi thề
Hắn yêu thương nàng, không phải muốn đem nàng dưỡng phì rồi làm thịt ăn sao?
Sạn phân, có thể đừng sờ lỗ tai nó được không, rất ngứa đó!
Lô tai giống như bị mấy con kiến cắn, Bùi Thủy rất muốn bịt lỗ tai lại, thoát khỏi ngón tay của hắn.
Phượng Cửu Mộc lại hồn nhiên không biết, lỗ tai nó cực mềm tựa như chạm vào liền nát.
Hắn kéo ghế dựa ra, chân ghế ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai. Nhưng rất nhanh âm thanh chói tai kia mất đi, thay vào đó là tiếng hít thở nặng nề của nam nhân mang theo mùi rượu, thổi vào lỗ tai tiểu thú.
Hắn ngồi xuống đối mặt với tiểu thú thân, hắn thở dài một hơi, lông nó dường nhyw cũng đã bị nam nhân này thổi bay.
Bùi Thủy nhắm chặt mắt lại, giả chết.
Nếu lúc này nàng "tỉnh lại", nàng dùng sinh mệnh cược Phượng Cửu Mộc tuyệt đối sẽ ôm nàng vào trong lòng ngực.
Bùi Thủy cho rằng, trước đó Phượng Cửu Mộc không định ăn nàng, đã đủ tư cách là sạn phân, mỗi ngày hắn đều cho nàng ăn ngon, trở về luôn vuốt lông náng.
Luc Nàng gãy chân, nàng đi nặng hắn cỹng không làm gì khác ngoài ánh mắt tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng nên ôm thì ôm nên vuốt lông thì vẫn vuốt lông.
Bùi Thủy trong lòng thở dài, nếu Thanh Dật không phải đem nàng làm đồ bổ cho Phượng Cửu Mộc, nàng là có thể an tâm ở bên cạnh Phượng Cửu Mộc, hắn muốn làm gì cũng kệ. Với giá trị nhan sắc của Phượng Cửu Mộc, là một tiểu thú có tâm hồn là thiếu nữ hiện đại, chạy đi đâu mới có thể tìm đuợc nhan sắc có giá trị cao như sạn phân?
"Tiểu gia hỏa, bổn vương phải ra ngoài một tháng, ngươi có nhớ bổn vương không?" Hắn ở nó bên tai thổi khí, ánh mắt thêm vài phần mông lung, không giống với vẻ thanh lãnh bình thương.
Hiện giờ hắn lại có một chút tính khí trẻ con.
Thân thể màu trắng của Bùi Thủy có hơi run lên.
Nàng quá kích động.
Sạn phân phải ra ngoài một tháng, thật tốt quá nàng lại có thể sống lâu hơn một tháng!
Không chỉ như thế.
Một tháng này, nàng còn có thể nghĩ cách chạy khỏi vương phủ, chờ nàng chạy khỏi đây trở về núi rừng, nàng sẽ tìm một bảo địa có phong thủy thật tốt, đào một cái động thông bốn phía. Tới lúc đó không ai tìm thấy nàng cũng không ai có thể bắt nàng.
Ha ha ha.
Bùi Thủy ở trong lòng điên cuồng cười to, đại nạn không chết, tất hạnh phúc đến cuối đời!
Bùi Thủy bỗng nhiên phát hiện ngón tay lỗ tai không còn xoa xoa nữa, mà đã nhéo nhẹ lên lỗ tai nàng.
Bùi Thủy khẩn trương tức giạna cũng không dám kêu ra tiếng, nàng sợ Phượng Cửu Mộc phát hiện nàng "tỉnh", kế hoạch hoàn mỹ của nàng sẽ phải bị ngâm nước nóng.
Ngón tay hắn di chuyển, buông lỗ tai nó ra, một ngón tay ngọc lướt nhẹ qua gương mặt nó sau đó chuyển qua cằm. Tiểu thú nhắm chặt mắt, mí mắt có chút bất an nhảy lên.