Dương Thư Mị Ảnh

chương 135: phiên ngoại 11: cuộc sống a cuộc sống

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyện này phát sinh khi Tiểu Thạch Đầu tuổi, Tiểu đệ của Tiểu Thạch Đầu tuổi.

Năm nay là đại thọ lục tuần của tiền Võ Lâm minh chủ Viên Khang Thọ. Viên Khang Thọ cả đời thanh liêm chính trực, kết quả là thanh bạch ( xu ko có) , bốn biển là nhà, thong dong tự tại. Chính là muốn mở đại thọ yến, nên phải tìm một nơi rộng rãi. Thanh Phong kiếm phái tại Lãng Nguyệt Sơn tự nhiên thành một sự lựa chọn. Từ hai tháng trước, Viên minh chủ đã nhờ cậy Thanh Phong kiếm phái vốn luôn có mối giao hảo, thay mình phát anh hùng thiệp, mời anh hùng thiên hạ tham dự yến tiệc.

Tiền Thanh Phong kiếm phái đại đệ tử- Sở Phi Dương đương nhiên cũng nhận được thiếp mời.

Việc này vốn cũng không là gì. Qua vài năm Sở Phi Dương ở trên giang hồ làm ra vài đại sự kiện oanh oanh liệt liệt, chẳng những xua tan những lời đồn đại nhảm nhí về hắn, mà một lần nữa lại càng làm cho thanh danh của hắn lan xa, uy danh càng lẫy lừng hơn trước. Thẳng đến mức làm cho người nào đó- tiền ma giáo giáo chủ tức giận đến âm thầm nghiến răng. Rõ ràng lúc này làm thật nhiều việc tốt so với người khác cũng không ít____ tuy rằng bị bức bách, nhưng mọi công lao đều vì sai sót ngẫu nhiên mà bị người đời đổ đến trên đầu vị đại hiệp đạo mạo kia, rốt cuộc vẫn là ” Giúp chồng dạy con”. Trong lòng thực sự có vô vàn bất bình, tất cả đều nén thành một ngụm ác khí, mỗi lần nhìn đến vị đại hiệp hạ lưu vô sỉ che giấu đằng sau bộ mặt tuấn tú thì lại tức giận.” Đừng suốt ngày cùng ta đấu khí.” Sở Phi Dương ăn xong cơm trưa còn thừa lại rửa sạch bát đũa phơi phóng xiêm y, quét dọn đình viện………. cuối cũng, cũng có thể an tâm ngồi xuống, nhìn thấy phía đối diện- vị kia đang cầm trà hắn pha, bí tịch hắn viết, xiêm y hắn mua, ngồi trên ghế tựa được hắn lau sạch bóng, nam nhân vẻ mặt lạnh lùng.

” Sở đại hiệp hà cớ gì nói như vậy?” Sở đại hiệp anh danh lan xa, uy thế hiển hách, phóng nhãn khắp thiên hạ không có người sánh bằng. Tại hạ vắng vẻ vô danh chỉ là phàm phu tục tử, nào dám cùng Sở đại hiệp tranh giành hơn thua?” Quân Thư Ảnh đau buồn xót xa trả lời, khiến cho Sở Phi Dương tức giận đến nổi gân xanh.

” Không phải chỉ là đoạt mất nổi bật của ngươi sao. Ta cũng không phải cố ý. Ngươi nói xem ngươi cùng ta gây chuyện cũng vài ngày, thật sự khiến người ta không thể không lo.” Sở Phi Dương lắc đầu nói.

‘ Khấu’ một tiếng, tách trà trong tay Quân Thư Ảnh đập xuống bàn, thanh âm lạnh lùng ” Ngươi đi ra ngoài, ta không muốn nhìn đến ngươi .”

” Ai, đừng nóng giận.” Sở Phi Dương vội vã bồi cười ” Ngày sau còn dài. Nếu ngươi thực sự có tâm muốn hành hiệp trượng nghĩa, ta có thể mang ngươi …….”

” Ngươi đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi!” Quân Thư Ảnh cao giọng.

” Ngươi!” Sở Phi Dương cũng không phải không còn cách nào khác, nhưng nghĩ đến cho tới bây giờ hắn lúc nào cũng an tiền mã hậu hầu hạ đến chu chu đáo đáo, chỉ lo y có chỗ nào không thoải mái hay chịu uỷ khuất, kết quả hảo tâm bị coi như lòng lang dạ thú, người ta đã không cảm kích còn dẫm nát dưới chân nghiền nghiền vài cái, cơn tức đột nhiên bốc lên.

” Tốt lắm! Là ta xen vào việc của người khác. Ta thật sự đã quên phân lượng của công danh lợi lộc trong lòng ngươi. Về sau Quân công tử thích thế nào thì thế ấy, tại hạ không phụng bồi.”Sở Phi Dương hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài cửa.

Quân Thư Ảnh khẽ cau mày, lại cúi xuống, tiếp tục xem quyển bí tịch. Thật lâu sau mới thở dài một tiếng, buông bí tịch mà y nhìn nửa ngày cũng không xem được một chữ xuống.

Ban đêm không khí trong lành, khinh vân ẩn nguyệt, gió mát hiu hiu. Sở Phi Dương chỉ mang cơm đem đến phòng Quân Thư Ảnh, nhưng không lưu lại cùng y dùng cơm, cũng không nói thêm lời nào. Tim Quân Thư Ảnh có chút đập loạn, thức ăn cũng thấy vô vị mà ăn cũng chẳng được bao nhiêu, liền nhịn không được đi tới đình viện.

Sở Phi Dương đang ngồi trên bàn đá trong sân, đôi chân thon dài gác lên một cách tuỳ tiện, thế nhưng lại có bộ dáng thong dong tiêu soái. Trong tay cầm một vò rượu chưa mở, đang chăm chú trông nom hai huynh đệ Tiểu Thạch Đầu cầm tiểu mộc kiếm chơi đùa cách đó không xa.

Quân Thư Ảnh mới vừa đi tới trong sân, Tiểu Thạch Đầu đã mẫn cảm phát hiện ra y, chớp đôi mắt to, đem tiểu mộc kiếm trong tay ném xuống, thân thể nhỏ bé mập mạp chạy vội tới chỗ Quân Thư Ảnh.

” Cha ôm” Tiểu Thạch Đầu hướng Quân Thư Ảnh vươn hai tay, nãi thanh nãi tức kêu lên.

” Phụ thân hảo.” Sở Lân nhặt thanh kiếm gỗ của Tiểu Thạch Đầu lên ôm vào trong lòng, rất có bộ dáng mà nắm quyền thi lễ.Quân Thư Ảnh ôm lấy Tiểu Thạch Đầu, đi đến bên người Sở Lân, sờ sờ đỉnh đầu nhi tử, nắm bàn tay nhỏ bé của nó đi đến bên ghế đá ngồi xuống.

” Phụ thân hôn nhẹ.” Tiểu Thạch Đầu nhu thuận ngồi trong lòng Quân Thư Ảnh, chỉ chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn nũng nịu.

Quân Thư Ảnh thuận theo ý của nó hôn lên gương mặt non mềm, lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang của Sở Lân, nhìn thoáng qua Sở Phi Dương. Thấy hắn mở vò rượu một mình độc ẩm, cũng không thấy liếc mắt qua bên này.

” Tiểu Thạch Đầu, mang đệ đệ đi ngủ.” Quân Thư Ảnh đem Tiểu Thạch Đầu đặt xuống đất, đối với nhi tử nói.

” Không buồn ngủ,” Tiểu Thạch Đầu dụi dụi mắt, nãi thanh nãi tức nói.

Thế nhưng Sở Lân lại nắm tay Tiểu Thạch Đầu, hướng Quân Thư Ảnh cùng Sở Phi Dương cáo biệt” Phụ thân ngủ ngon, cha ngủ ngon.” đây là cách Sở Lân dùng để phân biệt hai người, không giống Tiểu Thạch Đầu, gọi người nào cũng dùng trường âm ‘ Phụ thân’, đôi lúc khiến cả hai không biết nó đang gọi người nào.

Đợi khi hai thân ảnh nhỏ nhỏ biến mất nơi góc rẽ hành lang, lại nghe tiếng mở cửa, đóng cửa, tiếng khoá cửa, Sở Phi Dương uống nốt ngụm rượu cuối cùng, nhìn về phía Quân Thư Ảnh vẫn một mực yên lặng không lên tiếng.

” Có chuyện cần nói?” hắn nhíu mày hỏi

” …..”

” Không có chuyện gì thì ta cũng đi ngủ.” nói xong nhảy xuống mặt bàn muốn rời đi.

” Sở Phi Dương ” Quân Thư Ảnh vội lên tiếng gọi lại.

Quân Thư Ảnh vừa dứt lời, đã thấy thân ảnh Sở Phi Dương chợt loé, một cỗ nội lực đem y kéo qua, chỉ chớp mắt đã bị Sở Phi Dương ôm chặt eo.

” Là muốn tạ lỗi sao?” đôi mắt sáng lấp lánh của Sở Phi Dương cong lên, đem ngón tay chỉ vào mặt mình, ” Đến, hôn một cái, thì tha thứ cho ngươi.”

Quân Thư Ảnh bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn vào mắt Sở Phi Dương” là ta không đúng, ta giận cho đánh mèo.”

Sở Phi Dương thình lình bị ánh mắt chân thành kia xông cho ngây ngất sung sướng, tâm tình đùa giỡn tiêu thất hơn nửa, hai tay ôm chặt thắt lưng mềm dẻo của Quân Thư Ảnh, dùng sức làm cho thân thể có chút lạnh của y dán sát vào nhau, đem mặt kê trên vai y cọ cọ ” Đột nhiên khiêm nhường như vậy, ta cũng không nỡ hạ khẩu…….” ( khẩu- miệng)

Quân Thư Ảnh hơi nhếch khoé miệng, đưa tay sờ sờ mái tóc đen trên vai của Sở Phi Dương, mái tóc đen dày lộ vẻ mộc mạc, giống như chủ nhân của nó chính trực đơn thuần.

” Ngươi không tức giận?” Quân Thư Ảnh hỏi

” Làm sao bỏ được a…….” Sở Phi Dương ngập ngừng, tay cũng bắt đầu trở lên không thành thật.

” Vậy thật tốt quá. Đi tới phòng ta đem bát đũa thu dọn chút đi.” Quân Thư Ảnh vỗ vỗ bả vai Sở Phi Dương, mỉm cười nói.

Lúc này vốn mở miệng phải là nùng tình mật ý ngươi nông ta nông, một câu phá đám này của y hệt như một chậu nước lạnh từ trên đầu Sở Phi Dương giội xuống, sắc mặt hắn tối sầm nhìn Quân Thư Ảnh” Ngươi theo ta nhận lỗi là vì cái này?”” Không phải, ngươi đừng hiểu lầm.” Quân Thư Ảnh lên tiếng ” Bất quá nếu không có việc gì, chung quy vẫn đem sự tình làm cho xong đi.”

” Ngươi, ngươi không thể tiện tay đem đến trù phòng, thuận tiện rửa sao?” Sở Phi Dương hàm chứa cơn giận nói.

” Quân tử xa nhà bếp.” Quân Thư Ảnh nghiêm mặt trả lời ” Được rồi, đừng lãng phí thời gian. Mau đem mấy việc vặt vãnh làm cho xong đi, tâm pháp của ngươi viết có vài chỗ ta không hiểu, đang muốn hướng ngươi lãnh giáo. Ngươi nhanh tay lẹ chân một chút.”

Sở Phi Dương mang theo phẫn hận cùng bất khả tư nghị () cùng với chỉ tiếc sắt không rèn thành thép() thêm vào đó là biết vậy chẳng đem y sủng lên tận trời cùng với các loại thần tình phức tạp khác, nhìn Quân Thư Ảnh đang tập trung tinh thần suy nghĩ về chỗ ảo diệu trong tâm pháp chỉ nháy mắt đã quay người rời đi, Sở Phi Dương tức giận đến mức đứng một chỗ run rẩy hồi lâu mới giận dữ hét lên ” Cái gì quân tử xa nhà bếp, ta thấy ngươi rõ ràng là một con sâu lười.” (- không biết làm gì; - nuối tiếc ko khắt khe hơn)

Sở Phi Dương mang theo cực đại oán khí xử lý xong việc gia vụ vặt vãnh, và nhớ kỹ hôm nào đó nhất định phải kiếm về mấy người nô bộc, vừa hoài niệm cùng nung nấu dục hoả thịnh vượng hung hăng đi tìm Quân Thư Ảnh.

Tới trong phòng thì đã thấy Quân Thư Ảnh đang tắm, trên bình phong còn vắt vài món xiêm y, phía sau chỉ thấy bóng người mơ hồ, theo ánh nến mờ mờ lay động mà lắc lư.

Sở Phi Dương lúc này cũng không còn nóng nảy, lách ra sau bình phong, nhìn Quân Thư Ảnh vẻ mặt đang nghiền ngẫm ngồi trong dục dũng rộng lớn.

Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, yên lặng xoay người sang chỗ khác, đưa tay nắm lấy y bào trên bình phong, bước ra khỏi dũng dục mặc vào.

Sở Phi Dương đi đến gần, ngón tay vỗ lên y kết ( nút thắt) buông lỏng, cười nhẹ vài tiếng ” Ngươi đây là tự mình tẩy rửa, chuẩn bị hướng bản đại hiệp hiến thân sao?” ngoài miệng nói, tay đã bắt đầu không thành thật mà dần tiến vào vuốt ve bên trong cổ áo khép hờ. Lòng bàn tay nhiều năm cầm kiếm nên có chút thô ráp vỗ về nhũ tiêm non mềm bên ngực trái, khiến cho Quân Thư Ảnh thở hổn hển.

Sở Phi Dương đem miệng kề sát tai Quân Thư Ảnh hôn khẽ, vừa thấp giọng cười nói ” Ta nhớ đã từng có một giấc mộng…….. giấc mộng thế nào cũng không nhớ rõ, nhưng ta chỉ nhớ, ngươi lúc đó cũng là như thế này trong lòng ta…… xiêm y trên người ngươi……… chỉ có một cái đai lưng là chặt……”

Đầu lưỡi Sở Phi Dương đã với vào trong lỗ tai vì bị hơi nước xông cho hồng hồng, sợi tóc ướt át cùng sạch sẽ ở sau tai tản ra một mùi hương thơm ngát. Quân Thư Ảnh thở gấp một tiếng đột nhiên dựa sát vào lòng Sở Phi Dương, đầu lưỡi linh hoạt ở trong lỗ tai mẫn cảm chậm rãi liếm liếm, có chút tục tĩu mà bắt chước động tác trừu sáp.

Ở trước ngực, đại chưởng bên trong lớp quần áo dạo chơi khắp nơi, dùng ngón tay ấn lên nhũ tiêm mềm mại, tuỳ ý thưởng thức, mãi đến khi khiến nó xung huyết đứng thẳng, lại ngả ngớn mà ở xung quanh nhẹ nhàng gãi gãi.

Quân Thư Ảnh đè tay Sở Phi Dương lại, nuốt nuốt nước bọt ” Chúng ta đến trên giường đi…….”

” Đừng vội…….” Sở Phi Dương cười tà, đột nhiên cúi người xuống hai tay ôm lấy hai chân Quân Thư Ảnh, đem hắn nâng lên.Quân Thư Ảnh cả kinh, hai tay khoát lên bờ vai Sở Phi Dương, nhíu mày cúi mặt xuống, nhưng đối diện là ánh mắt thâm trầm đầy tiếu ý của Sở Phi Dương.

” Trước tiên ở tại đây làm cho tướng công sảng khoái một lần, rồi ta sẽ theo ý ngươi mang ngươi đến trên giường.”

” Hỗn đản……. Ngô….” Sở Phi Dương không đợi Quân Thư Ảnh nói xong, thì đã thành thạo ở dưới tầm nhìn của y cúi mặt xuống ngậm lấy nhũ tiêm dựng đứng trước ngực y. Đầu lưỡi hồng sắc ở địa phương mẫn cảm để lại một tầng thuỷ lượng dâm ô, đồng thời ngậm vào trong miệng trêu chọc đến phát ra tiếng.

Tình cảnh kích thích đập vào mắt cùng thuỷ thanh dâm mỹ, khiến cho cảm nhận nơi mẫn cảm kia càng thêm rõ ràng. Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại cắn chặt môi, vội vã mà thở hổn hển, muốn cong người đứng dậy thoát khỏi môi lưỡi đang trêu chọc kia.

Trong tai truyền đến tiếng cười nhẹ. Sở Phi Dương đi tới trước cái bàn nhỏ dùng để mấy thứ lặt vặt được kê sát vách tường, đem Quân Thư Ảnh đặt lên trên, gạt tay một cái, mấy thứ bình lọ phía trên bị gạt tứ tung.

Sở Phi Dương mở ra hai chân Quân Thư Ảnh, chen người vào giữa hai chân y, đem hai tay của y kéo đến trước ngực, đại chưởng vòng qua gáy y rồi hung hăng hôn xuống. Giữa lúc hôn đến say sưa Sở Phi Dương đã đem đống y phục vướng bận trên người mở ra gần hết.

Trên người Quân Thư Ảnh vốn cũng chỉ có một tấm áo khoác buông lỏng, hắn đưa tay khẽ khều một cái, đường cong mềm dẻo của bờ vai cùng khuôn ngực đã lộ ra phần lớn. Hơi thở của Sở Phi Dương trở lên trầm trọng, trực tiếp ở trên người y hết gặm lại cắn, đói khát tới mức tượng như muốn nuốt người ta vào trong bụng.

Đại chưởng từ bắp đùi trần trụi hướng lên phía trên mà vuốt ve, một tay phủ trên dục vọng từ lâu cũng đã kích động đứng lên, nhẹ nhàng nhu lộng lấy lòng.

” Sở Phi Dương …..” Quân Thư Ảnh đưa hai tay ôm chầm lấy cổ Sở Phi Dương, đem mặt vùi vào trước cổ hắn khẽ gọi.

Sở Phi Dương hôn lên mái tóc y, kéo tay phải của y đặt dưới hạ thân của mình, khẽ cười nói ” Ngươi cũng hầu hạ nó a. Ngươi khiến nó thoải mái, như vậy nó mới có thể khiến cho ngươi thoải mái……..”

” Ngươi hỗn đản này..” Quân Thư Ảnh bị lời nói tục tĩu của hắn kích thích đến mức cúi đầu kêu lên một tiếng, nhưng trên tay cũng từ từ chuyển động.

” Ngoan…..” khí tức của Sở Phi Dương trở nên nặng nhọc, hả lên khuôn mặt Quân Thư Ảnh vì bị hắn chà đạp mà đôi môi có chút sưng đỏ cùng ướt át.

Động tác trên tay Quân Thư Ảnh đương nhiên không ân cần như Sở Phi Dương, không đợi Sở Phi Dương nói ngừng y cũng đã thở dốc, động tác cùng dừng lại.

Sở Phi Dương bất đắc dĩ kéo tay phải của y qua, ngồi xổm người xuống, đem dục vọng của y ngậm vào trong miệng cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc.

” Ngô…. Phi Dương…..” Quân Thư Ảnh cắn môi dưới ngẩng đầu lên, tựa vào vách tường phía sau thở hổn hển, hai tay lần mò trên đỉnh đầu Sở Phi Dương, đem mười ngón xen vào tóc hắn.Sở Phi Dương cảm thấy đã ổn, liền đem dục vọng trong miệng phun ra, lại từ trong ngực áo moi ra một hộp gỗ tinh xảo, lấy ngón tay móc một chút, hướng hậu huyệt Quân Thư Ảnh thăm dò. Thẳng đến khi địa phương nhỏ hẹp kia trở nên mềm mại cùng ướt át, Sở Phi Dương mới đứng dậy, ôm Quân Thư Ảnh hôn thật sâu.

Hai chân bị tách ra gác ở trên tay Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh ở lúc Sở Phi Dương tươi cười ôn nhu như nước mà nhắm lại hai mắt, chờ thứ kia xâm nhập.

Cảm thấy huyệt khẩu đang bị dục vọng nóng bỏng cứng rắn kia thúc nhẹ một cái, Quân Thư Ảnh thở dốc một tiếng đôi chân mày nhăn lại.

Sở Phi Dương không hề trêu chọc y, bắt đầu thong thả mà kiên định đem dục vọng tiến nhập, cảm thấy Quân Thư Ảnh nắm chặt tay mình, ngay cả ngón chân cũng cong lên, tâm trạng Sở Phi Dương trở nên mềm mại, nghiêng người hôn nhẹ y, hạ thân dần đi vào.

Địa phương mềm mại kia càng ngày càng thông thuận mà tiếp nhận hắn, nét mặt Quân Thư Ảnh cũng bắt đầu có vẻ trầm mê, tiếng thở dốc đầy kìm nén dần trở nên mềm mỏng mờ ám hơn, Sở Phi Dương có phần mất kiềm chế mà vội vã xông tới, hệt như một tên mao đầu tiểu tử mới biết mùi vị tình ái, một chút tự chủ cũng không có.

” A……… Đau……..” Sở Phi Dương đột nhiên va chạm mạnh liệt, Quân Thư Ảnh nhíu mày hô lên một tiếng.

” Xin lỗi, muốn ta nhẹ một chút sao?” Sở Phi Dương hôn lên môi y.

” Ân…” Quân Thư Ảnh gật đầu. Sở Phi Dương bắt đầu khắc chế luật động của mình.

Thanh âm mập mờ vẫn vang lên gián đoạn, tận đến khi trăng treo trên cao, màn đêm bao phủ.

Một phen hoan ái nùng tình mật ý qua đi, Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh ngồi trong dục dũng mới được thay nước mới.

” Nơi này phải rửa sạch, nếu không lại hoài thai…..” Sở Phi Dương thấp giọng cười nói.

Quân Thư Ảnh nhắm mắt, mặc kệ hắn trêu đùa vô vị.

Sau khi hai người đều tẩy rửa sảng khoái, Sở Phi Dương thập phần xem trọng lời hứa hẹn mà cùng Quân Thư Ảnh một lần nữa trên giường, liên tục, thẳng đến khi sắc trời hửng sáng….

Quân Thư Ảnh ngẫu nhiên mở mắt, trong tầm mắt mơ hồ thấy cách đó không xa bản tâm pháp bí tịch nằm đơn độc lẻ loi trên bàn, cũng chỉ có thể thầm thở dài một tiếng.

Mãi đến khi hắn áp Quân Thư Ảnh làm đi làm lại cho đủ vốn, Sở Phi Dương mới lật mình sang một bên, thần thanh khí sảng tựa trên đầu giường, sau một hồi lâu khi dư vị thoả mãn qua đi, hắn mới nhớ tới chuyện ban ngày muốn nói.

” Ngày đại thọ của Viên Minh chủ, ta nhận được thiệp mời do sư phụ tự tay viết.”

” Ân?” Quân Thư Ảnh cảm thấy thân thể dường như sắp rời thành từng mảnh, mí mắt cũng không muốn động dù chỉ một chút, nhưng cũng đành chống đỡ nghe Sở Phi Dương nói chuyện.

” Người nói……. muốn ta mang Sở Kỳ Sở Lân tới.” Sở Phi Dương không khỏi sinh cảm khái trong lòng. Tuy hắn vì Võ Lâm Trung Nguyên lập không ít đại công, nhưng sư phụ hắn từ lâu không thèm để mắt tới hắn, thiệp mời lần này tuy có phần miễn cưỡng, nhưng ý tứ muốn gặp tiểu bảo bảo của người thật ‘ thanh thanh sở sở’.” Nga……” Quân Thư Ảnh mơ mơ màng màng lên tiếng, y thực sự chống đỡ không nổi nữa mà chìm vào giấc ngủ.

Quá phận miệt mài dẫn tới hậu quả ngày hôm sau cả hai người đều nổi lên vành mắt đen xì, không khéo nhất là, ngày hôm nay lại có hai vị khách không mời mà đến.

” Yêu, Sở huynh, mắt huynh làm sao vậy? Chẳng lẽ lại cùng cao thủ võ lâm nào đại chiến ba ngày ba đêm?” Thanh Lang cười ngoác miệng hở ra hàm răng trắng bóng.

” Để huynh chê cười.” Sở Phi Dương cười gượng hai tiếng, dẫn Thanh Lang vào phòng khách.

Đi phía sau Thanh Lang còn có một nam nhân mặc y phục lam sắc tư thái phong lưu, trong tay còn nắm một tiểu oa nhi xấp xỉ Lân nhi.

Tiểu Thạch Đầu cầm món đồ chơi đứng ở một bên, mở to đôi mắt hiếu kỳ, nhìn nam tử tuấn tú một chút, lại nhìn nhìn tiểu oa nhi bên người hắn.

” Yến Kỳ, ngơ ngác cái gì? Nhanh lại đây.” Thanh Lang kêu lên.

Yến Kỳ lộ ra vẻ mặt sa sầm miễn cưỡng đi vào, vừa thấy mặt Quân Thư Ảnh, lại hừ lạnh một tiếng quay đầu đi chỗ khác. Quân Thư Ảnh cũng lười cùng hắn so đo tranh cãi__ bất quá là y giết cha người ta, y vốn không có gì để mà so đo.

Tiểu Thạch Đầu vẫn tò mò quan sát tiểu bảo bảo cùng Yến Kỳ, tiểu oa nhi kia nhút nhát cùng Tiểu Thạch Đầu cười cười, lại núp sau lưng Thanh Lang. Ngược lại Sở Lân hé ra khuôn mặt nghiêm trang, giống hệt một đại nhân ngồi ngay ngắn giữa chiếc ghế tựa rộng lớn, không biết đang trầm tư cái gì.

Quân Thư Ảnh chỉ hờ hững đáp vài câu, liền lộ ra vẻ mặt tiều tuỵ, lững lờ đi đến hậu viện, chuẩn bị đi ngủ bù. Không ngờ tới Tiểu Thạch Đầu lại vui vẻ theo sát y, y cũng đành xốc lại tinh thần mà chăm sóc nhi tử .

” Phụ thân ôm một cái__” Tiểu Thạch Đầu hướng Quân Thư Ảnh mở ra hai tay.

Quân Thư Ảnh vất vả khom thắt lưng đau nhức, đem Tiểu Thạch Đầu vừa bạch lại vừa béo ôm vào lòng.

” Phụ thân con cùng đệ đệ nói đến một chuyện mà mãi không hiểu được.” Tiểu Thạch Đầu vung tay nói.

” Nga, là chuyện gì?” Quân Thư Ảnh ngồi vào đình nghỉ trong sân, hững hờ mà đáp lời Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu còn chưa mở miệng, ngoài bìa rừng đột nhiên truyền đến thanh âm nãi thanh nãi tức đầy giận dỗi” Nương ôm bảo bảo__” ( cục cưng í mà)

Quân Thư Ảnh quay lại nhìn, đã thấy Yến Kỳ đang vòng qua đây, nơi góc áo còn kéo theo một tiểu oa nhi.

” Không phải ta nói với ngươi lúc không có cha ngươi thì không cần gọi ta là nương sao?” trên thái dương Yến Kỳ nổi đầy gần xanh, đối với tiểu oa nhi kêu lên.

” Vậy gọi là gì?” tiểu oa nhi ngây thơ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

” Kêu thúc thúc kêu phụ thân, tuỳ ngươi. Chính là không được kêu nương!” Yến Kỳ gào lên.

” Nhưng nương là nương, không phải thúc thúc. Kêu phụ thân, cha sẽ đánh mông.” tiểu oa nhi uỷ khuất nói.

” Ngươi cái tiểu hỗn đản………” Yến Kỳ trợn mắt, cả người không khỏi cứng đờ, chỉ thấy cách đó không xa Quân Thư Ảnh đang tựa tiếu phi tiếu nhìn mình.” Hoá ra Yến công tử là làm ‘ nương’ người, thật sự khiến người khác bội phục.” Quân Thư Ảnh cười lạnh một tiếng, theo thói quen mở miệng châm chọc hắn.

Sắc mặt Yến Kỳ lúc xanh lúc đỏ, dứt khoát kéo góc áo, đi đến bên Quân Thư Ảnh ngồi xuống, tự tay rót cho mình một tách trà, cũng cười lạnh một tiếng nói ” Như nhau thôi. Xưng hô là cái gì thật ra cũng không quan trọng.”

Quân Thư Ảnh cũng đen mặt. Tiểu Thạch Đầu đột nhiên kéo kéo cổ áo y ” Phụ thân phụ thân, ta còn chưa hỏi một vấn đề__” tiểu bảo bảo phía sau Yến Kỳ cũng vui sướng mà vặn vẹo tới bên người hắn.

” Hỏi đi.” Quân Thư Ảnh xoa xoa thái dương, tận lực ôn hoà.

” Phụ thân, ta cùng đệ đệ từ đâu mà tới__ vì cái gì lại cùng phụ thân và phụ thân ở cùng một chỗ?” ( Tiểu Thạch Đầu dùng cách gọi cho cả anh)

___

Trong phòng khách__

” Tiểu ca ca nhà Liệp Hộ đại thúc là do đại thẩm béo sinh ra, nhưng ta cùng ca ca từ đâu mà ra ? Ngày hôm qua ta cùng ca ca suy nghĩ thật lâu nhưng không nghĩ ra.” Sở Lân nghiêm túc hỏi. ( Liệp hộ- gia đình làm nghề săn bắn)

Sở Phi Dương cùng Thanh Lang hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đổi tới đổi lui thật đặc sắc. Thanh Lang quay người đem Sở Lân ôm vào lòng, ‘ Khụ’ một tiếng nghiêm túc nói ” Chuyện này, phải kể từ lúc Thanh thúc thúc trước đây anh dũng vô địch nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ mới tìm được một dược hoàn______”

Sở Phi Dương nghe thanh lang giải thích vấn đề phóng đãng này, do dự một hồi lâu có nên hay không đem tiểu nhi tử vẻ mặt nghiêm túc nhà mình ôm đi, rời xa cái quái thúc thúc da mặt dày đến thiên trường địa cửu này, cuối cùng bất đắc dĩ xoa trán thở dài một tiếng, quyết định buông tha.

Trong đình nghỉ mát nơi hậu viện.

Quân Thư Ảnh thống khổ đỡ trán, khuỷ tay chống trên mặt bàn, đối với Tiểu Thạch Đầu đang lo lắng kéo tay áo mình chẳng buồn quan tâm.

Ở bên cạnh Yến Kỳ dùng bộ mặt tươi cười đầy gượng gạo cùng méo mó, đối với hai cái tiểu bảo bối mở to mắt nói ” Cái kia………. các người đều là cái kia…….. Quan Thế Âm đưa tới, ‘ ha hả’, người là một cái bàn gia gia, ha hả……….” ( bàn gia gia- ông nội béo)

Mới đầu ta cũng thắc mắc ko hiểu Quan Thế Âm tại sao lại là ông nội cho nên mới đi hỏi anh google >>> kết quả là đây ( cho nên ta giữ nguyên với bản QT, ko phải chém đâu nhé ^_^)

giải thích vì sao Quan Thế Âm lại là gia gia nhá.

Theo quan niệm Trung Quốc, Quan Âm ngự tại Phổ-đà Sơn, miền Đông Trung Quốc, đó là một trong

Tứ đại danh sơn

, là bốn trú xứ của bốn Đại Bồ Tát của

Phật giáo Trung Quốc

.

Tại Trung Quốc – đến

thế kỉ - Quan Âm còn được giữ dưới dạng

nam giới

, thậm chí trong hang động ở Đôn Hoàng, người ta thấy tượng Quan Âm để râu. Đến khoảng thế kỉ thứ thì Quan Âm được vẽ mặc áo

trắng

, có dạng nữ nhân. Có lẽ điều này xuất phát từ sự trộn lẫn giữa

đạo Phật

đạo Lão

trong thời này. Một cách giải thích khác là ảnh hưởng của

Mật tông

(xem

Tantra

) trong thời kì này: đó là hai yếu tố Từ bi (sa. maitrī-karuṇā) và Trí huệ (sa. prajñā) được thể hiện thành hai dạng nam nữ, mỗi vị Phật hay Bồ Tát trong Mật tông đều có một “quyến thuộc” nữ nhân. Vị quyến thuộc của Quán Thế Âm được xem là vị nữ thần áo trắng

Đa-la

(sa. tārā), và Bạch Y Quan Âm là tên dịch nghĩa của danh từ đó. Kể từ đó quần chúng Phật tử Trung Quốc khoác cho Quan Âm áo trắng và xem như là vị Bồ Tát giúp phụ nữ hiếm muộn.

Một trong các lí do đó là đối với Phật Giáo, Phật không phân biệt nam hay nữ. Khác với các thần thoại sơ khai quan niệm các vị thần có giới tính và co sự sinh sản, Phật giáo và các tôn giáo lớn trên thế giới không cho rằng thần của họ có giới tính và sự sinh sản. Do đó việc quan niệm Quán Âm là nam hay nữ không phải là vấn đề quan trọng trong Phật giáo. Vả lại, theo phẩm

Phổ môn

, khi muốn cứu vớt hoặc giác ngộ cho chúng sinh, Quán Âm có thể hóa thành sắc tướng

[]

như Phật, Bồ Tát,

Càn-thát-bà

, thiện nam, tín nữ v.v… tùy theo đối tượng để cứu giúp chúng sanh.

Truyện Chữ Hay