Dương Thần

chương 433: tu thành nhân tiên!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: lieu

- Như vậy đúng là thiên hạ đại loạn mất rồi. Thiên hạ đại loạn, tên Vô Địch Hầu này trong tay thống lĩnh hơn mười vạn đại quân nơi biên ải, lực lượng hùng hầu, hơn nữa trên danh nghĩa rất nhiều thương đoàn cũng thuộc về hắn, thế lực cường đại không gì phá nổi. Hoàng thượng ban tứ cho hắn họ Dương chính là để trấn an tâm của hắn. Nếu như hắn thực sự làm phản lúc này, hơn nữa còn có các thế gia khác đang rục rịch hành động thì quả thật...

Thân thể của Tôn Vi Vi cũng khe khẽ rung lên, hiện rõ nội tâm của nàng đang dao nổi sóng mãnh liệt.

- Nói nhảm nhí.

Ánh mắt của Hồng Dịch chợt lóe lên, nhìn Chu tam thái tử.

- Kiền đế còn chưa chết, Hồng Huyền Cơ còn chưa chết, Vô Địch Hầu dám làm phản sao? Hơn nữa hiện giờ thiên hạ dân sinh còn thái bình, hắn sao có thể nổi binh lửa được. Còn về phần hiệp nghị giữa hai đại nhân vật Mộng Thần Cơ và Nguyên Khí Thần, nghĩ kĩ lại cũng có điểm đáng nghi ngờ. Ta không tin đó là sự thật. Theo như lời của Tô Mộc, Mộng Thần Cơ hiện đang tìm mọi cách tiêu diệt Nguyên Khí Thần, cướp đoạt máu Tà Thần của Tinh Nguyên Thần Miếu, khiến cho người ngoài không biết được thực hư. Chỉ sợ đây chẳng qua là bố cục cố ý bày ra để đối phó với Dương Bàn và Hồng Huyền Cơ mà thôi. Đây cũng là việc nằm trong dự liệu của ta. Còn về việc Mộng Thần Cơ giúp đỡ Vô Địch Hầu, ta đương nhiên biết rõ. Thế nhưng Thái Thượng Đạo vốn từ trước đến giờ vẫn luôn tru sát quỷ tiên hoàng đế, giờ sao lại có thể tương trợ Vô Địch Hầu tách rời linh hồn và thể xác? Cho dù Vô Địch Hầu tách rời linh nhục được đi chăng nữa, bằng vào tu vi của đỉnh cấp võ thánh thì giỏi lắm cũng chỉ là cường giả bốn lần lôi kiếp, muốn xưng bá thiên hạ còn xa lắm. Thế nhưng vị thái tổ gia gia đứng sau lưng ngươi lại quấy loạn cục diện hiện giờ, đúng là chuyện gì cũng có thể làm được. Tính mệnh của ngươi tuy rằng ta có thể lưu lại, thế nhưng đừng nghĩ đến chuyện có thể thoát thân được. Ta sẽ phong ấn ngươi lại.

Nói xong, mành ánh sáng chu vi xung quanh liền chuyển động, dưới ánh mắt kinh sợ của Chu tam thái tử, màn ánh sáng nhanh chóng biến thành một pháp đàn thủy tinh ánh sáng, phong ấn thân thể của hắn vào trong đó, trông chẳng khác gì một con ruồi bị đông cứng trong hổ phách.

Linh hồn của Hồng Dịch kể từ sau khi dung hợp không gian lực của Càn Khôn Bố Đại xong, thuật phong ấn vận dụng càng lúc càng thuần thục.

Lần phong ấn này, không chỉ khiến cho thần niệm của Chu tam thái tử bị đông kết lại, thậm chí ngay cả thân thể cũng không thể nhúc nhích được, lại càng không thể vận dụng bất cứ loại đạo thuật nào, hoàn toàn là bất động, không thể nói năng, ngay cả khả năng tư duy cũng không có, biến thành người sống cuộc sống thực vật.

- Không cần khẩn trương gấp gáp như thế. Thiên hạ bây giờ còn chưa có dấu hiệu đại loạn. Tại hạ tu luyện đạo thuật đã lâu, quan sát nhân đạo, thiên đạo, sáng tác ra Dịch Kinh, trong lòng đối với thiên tượng cũng có cảm nhận khá nhạy bén.

Sau khi phong ấn Chu tam thái tử xong, Hồng Dịch nhìn về phía Tôn Vi Vi vẫn đang thở gấp, tâm tình bất định, liền vỗ vỗ vai nàng rồi nói.

- Thái Thượng đạo giáo chủ Mộng Thần Cơ và Nguyên Khí Thần, cho dù là liên thủ với nhau, chẳng qua cũng chỉ là quan hệ lợi dụng, không thể bền chặt lâu được. Còn về phần Vô Địch hầu cũng chỉ sợ rằng chiếm được lợi ích giữa hai kẻ đó mà từ đấy trở nên cường đại hơn mà thôi. Hai đại nhân vật này, trong lòng nếu sớm muốn giết chết hoàng đế Đại Kiền thì cần gì phải bày ra lắm âm mưu quỷ kế như thế này làm gì? Việc quan trọng hiện giờ là chúng ta cần phải tìm ra Viễn Cổ La Sinh Môn, một khi phá được nó thì quân đội Tây Vực lập tức tan vỡ, như thế thiên hạ mới trở nên ổn định, nhân tâm không bị dao động.

- Công tử nói đúng.

Tôn Vi Vi nghe Hồng Dịch nói, hơi suy nghĩ một lát.

- Công tử nói không sai, thế nhưng mấy câu vừa rồi của Chu tam thái tử, quả thực khiến ta lo lắng không yên.

- Đúng rồi, kiếm đạo vừa rồi của công tử, đúng là chưa từng thấy trước giờ. Đây là loại kiếm thuật gì vậy, không ngờ lại có thể chỉ trong nháy mắt đã giết được một kẻ lợi hại như Man Ma Tạp Tây.

Tôn Vi Vi chuyển sự chú ý sang kiếm thuật của Hồng Dịch.

Bốn kiếm Thiên Địa Phong Lôi mà Hồng Dịch vừa mới dùng để giết chết Man Ma Tạp Tây quả thực lăng lệ vô cùng.

Nhất là trong đường kiếm ẩn chứa khí thế sắc bén vô cùng, thậm chí dường như còn có thể xuyên thủng cả bầu trời. Tuy rằng Tôn Vi Vi vừa rồi cùng Chu tam thái tử đấu pháp, thế nhưng vẫn cảm nhận được kiếm thế lăng lệ của Hồng Dịch.

Nhắc đến bốn kiếm Thiên Địa Phong Lôi, Đại Lực Kim Cương Thần Viên Viên Công Minh cũng toát ra vẻ sợ hãi khi nhìn về phía Hồng Dịch.

- Đây là bốn kiếm tại hạ lĩnh ngộ từ trong Dịch đạo. Thiên kiếm, địa kiếm, phong kiếm, lôi kiếm, đạo lý trong bốn kiếm này dựa theo thiên tượng thuật.

Ánh mắt của Hồng Dịch chợt lóe lên. Vừa rồi khi giết chết Man Ma Tạp Tây, võ đạo kinh nghiệm của hắn lại tiến thêm một tầng nữa, đột phá cánh cửa đỉnh cấp võ thánh. Một cỗ quyền ý trong tâm mơ hồ cũng ngưng tụ thành hình.

- Thiên đạo chính là đạo lý tối cao mà mọi đạo phái theo đuổi. Thái Thượng đạo lấy tâm căn là thái thượng vong tình, đi theo thiên đạo vô tình, bất diệt bất lão.

Tôn Vi Vi nói.

- Đạo lý trong đạo thuật của Huyền Minh đạo, thiên đạo như nước, nhu cực sinh cương, so với thái thượng vong tình của Thái Thượng đạo còn thua kém rất nhiều.

- Đó là do tiểu thư còn chưa tu luyện đến cực điểm mà thôi. Thiên đạo của tại hạ chính là không ngừng vươn lên, từng ngày từng ngày, phấn đấu không ngừng, tại hạ bằng vào bản thân mà đạt tới kiếm ý thiên đạo. Trên Vong Tình Kiếm của Mộng Thần Cơ cũng từ quan sát thiên đạo mà thành, đạo lý càng được khắc sâu.

Trường kiếm trong tay Hồng Dịch khẽ động, lập tức một đạo kiếm quang bắn thẳng lên trời cao.

Ý cảnh trong Thiên Kiếm của Hồng Dịch chính là không ngừng vươn lên.

Hồng Dịch quan sát thiên đạo, lĩnh ngộ ảo nghĩa "tự cường bất túc" (không ngừng vươn lên).

Thái Thượng đạo quan sát thiên đạo, lĩnh ngộ ảo nghĩa "vô tình bất diệt".

Đối với thiên đạo, ai lĩnh ngộ chính xác hơn đây? Nói cũng không giải quyết được gì. Chỉ có thể dùng đạo thuật, dùng kiếm trong tay mà chứng minh mà thôi.

- Ta quan sát thiên đạo, lĩnh ngộ tự cường bất túc. Ta quan sát đại địa, lĩnh ngộ hậu đức tái vật. Ta quan sát gió, lĩnh ngộ thuận hòa thông sướng. Ta quan sát sấm sét, lĩnh ngộ dũng mạnh phấn tiến. Quân tử giữa sấm sét, dũng mãnh tinh tiến. Đây chính là đạo của Thiên, Địa, Phong, Lôi.

Một kiếm chỉ thẳng lên trời, Hồng Dịch cất giọng ngâm xướng.

- Thiên hành kiện. Quân tử dĩ tự cường bất tức. Địa thế khôn. Quân tử dĩ hậu đức tái vật. Phong tùy tốn. Quân tử thân mệnh hành sự. Lôi tôn chấn. Quân tử dĩ khủng cụ tự tỉnh.

Tôn Vi Vi chỉ cảm thấy trong lúc Hồng Dịch ngâm xướng, đột nhiên trên đỉnh đầu của Hồng Dịch, một luồng tinh khí tựa như lang yên cuồn cuộn bốc lên, mang theo cỗ quyền ý phô thiên cái địa xông thẳng lên trời cao. Cỗ quyền ý này tựa như biển khổ vô biên, sóng lớn cuồn cuộn, không thấy bến bờ. Trong cỗ quyền ý này, thần niệm của Tôn Vi Vi kinh sợ gần như không thể nào nhúc nhích này.

Ở trong biển khổ, bỗng nhiên một cây cầu vàng lăng không bắt ngang qua, hướng về phía xa xa mà kéo dài đi, không biết thông đến tận nơi nào.

Trên biển khổ vô biên, một chiếc cầu vàng bắc ngang qua.

Đây là quyền ý khi Hồng Dịch bước vào cảnh giới võ thánh đỉnh cấp ngưng tụ thành.

- Ta làm Dịch Kinh, nguyện người trong thiên hạ đều như rồng. Ta tu võ đạo, nguyện trên biển khổ vô biên, bắc một cây cầu đến miền cực lạc, bất cứ ai cũng có thể đi qua, bất kể là đến trước hay đến sau. Thời thượng cổ, có người bằng vào bản lĩnh thần thông của mình đã tạo ra con thuyền tạo hóa, vượt qua biển khổ, đi đến bờ bên kia. Thế nhưng số người được đi trên con thuyền tạo hóa lại hữu hạn, không thể sánh bằng cầu. Nếu như chiếc cầu này tu thành, sau khi đại thiên thế giới bị hủy diệt, chiếc cầu này có thể trấn định được thủy hỏa phong lôi.

Hồng Dịch bước một bước ngâm một câu, tinh thần tập trung vận chuyển khí huyết, toàn tâm toàn ý ngưng tụ quyền ý của bản thân.

Tinh thần, quyền ý của hắn chính là "chiếc cầu đến niết bàn".

Kiền đế Dương Bàn mô phỏng theo thần thông thượng cổ, chế tạo ra con thuyền tạo hóa, vượt qua niết bàn.Chính vì thế được người người quy thuận, đứng đầu thiên hạ. Công Dương Ngu cũng chính vì con thuyền tạo hóa mà thuần phục Dương Bàn.

Thế nhưng, thuyền sao sánh được với cầu. Thuyền vượt biển khổ, người đi trên đó, thần thông, lực lượng, thời gian, cơ duyên, vận khí, thời gian, thiếu một thứ cũng không được. Còn cầu thì bất kể là trước hay sau, quá khứ hay tương lại, bình dân hay đế vương, đều có thể đi trên cầu đến bờ bên kia.

Đây là ý niệm của Hồng Dịch, cũng là ý niệm khi hắn sáng tác ra Dịch Kinh, ý niệm người người đều như rồng.

Lúc này, hắn mang tinh thần dung nhập vào trong võ đạo quyền ý, ở trên biển khổ vô biên bắc một cây cầu vĩnh cửu vĩnh hằng, nguyện cho người người đều có thể đi đến niết bàn.

Đây là ý nguyện vĩ đại đến mức nào đây?

(Tác giả: mượn ý nghĩa hình ảnh cây kim kiều (cầu vàng) định thủy hỏa phong lôi trong Thái Cực Đồ mà Lão Tử làm ra, cũng là cây cầu đến miền cực lạc, người người đều có thể đi trên cây cầu này. Chính vì thể trong tu hành, Lão Tử được đánh giá là có pháp lực cực mạnh)

- Võ đạo của công tử, chỉ một chút, một chút nữa thôi là sẽ đột phá cảnh giới nhân tiên. Chỉ cần phá thủng tầng ngăn cách mỏng này là tiến đến cảnh giới nhân tiên. Người tu luyện đạo thuật vốn trong khí huyết không có linh hồn, thật không ngờ có thể tu luyện đến cảnh giới như thế này đúng là cực kỳ hãn hữu.

Tôn Vi Vi cảm nhận thấy từ trong luồng tinh khí cuồn cuộn trên đỉnh đầu của Hồng Dịch thoáng xuất hiện biển khổ vô biên cùng cây kim kiều vắt ngang qua, lập tức liền nhận thấy một cỗ ý niệm cuồn cuộn tản ra. Nàng vốn là kiến thức sâu rộng, cảm nhận được cỗ quyền ý võ đạo kinh khủng đến như vậy lập tức biết được thanh niên trước mắt bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới nhân tiên.

Cỗ khí thế này, cho dù là đỉnh cấp võ thánh cũng không thể có được.

- Quang âm nghịch lưu. Quá khứ vị lai. Thiên Địa Phong Lôi. Càn Khôn Tốn Chấn. Bỉ ngạn chi kiều.

Hồng Dịch dường như chìm vào trong một cảnh giới ung dung không gì sánh được, mang toàn bộ võ đạo ý niệm bản thân chậm rãi ngưng tụ lại, từng bước tu sửa, hoàn thiện lại.

Cỗ quyền ý này càng lúc càng lớn, tựa như vật chất hữu hình. Sau đó một luồng gió vô hình thông qua các lỗ chân lông trên khắp toàn thân Hồng Dịch bỗng tuôn ra, xoay chuyển nhộn nhạo bên trong quang minh đại kết giới.

Bịch bịch bịch, bịch bịch bịch.

Viên Công Minh phải lùi lại ba bước, đây là do nó bị khí thế của Hồng Dịch bức bách, bằng vào sự hung mãnh của Đại Lực Kim Cương Thần Viên như nó, dưới khí tức của Hồng Dịch cũng không tránh khỏi bị đẩy lùi về phía sau. Đây là một loại áp lực thuộc về bản năng, giống hệt như chuột vốn sợ mèo hay gà con sợ chồn cáo, là một loại uy áp của kẻ bậc trên.

Tuy nhiên Viên Công Minh cũng hưng phấn vô cùng, lỗ mũi phát ra những tiếng thở dồn dập. Bởi lẽ nó đang chứng kiến một người đang tu luyện lên nhân tiên, một võ giả từ đỉnh cấp võ thánh đang từng bước đột phá lên cảnh giới nhân tiên.

Đây là một việc cực kỳ khó có thể bắt gặp.

Từ võ thánh đến nhân tiên, đó là một đột phá thuộc loại khó khăn đến cực đỉnh. Nhân tiên cảm ngộ sự ảo diệu của đất trời, ngưng tụ tinh hoa của nhật nguyệt tinh thần, ngưng luyện huyệt khiếu, có lực lượng vô cùng vô tận, có uy nghiêm vô biên. Thần niệm lôi kiếp cũng không thể tiếp cận, đồng thời là tồn tại có hy vọng nhất để phấn toái chân không.

Suốt chiều dài lịch sử, không biết bao nhiêu cao thủ đều dừng chân ở cảnh giới đỉnh cấp võ thánh, từ đó khí huyết suy vong mà chết.

Cánh cửa từ võ thánh đến nhân tiên, tương đương với quá trình một người tu đạo từ cảnh giới năm lần lôi kiếp tiến lên sáu lần lôi kiếp, sự gian nan khó khăn trong đó quả thực không gì sánh kịp.

Cho dù là được chứng kiến một cường giả võ thánh tu luyện đột phá lên nhân tiên cũng là một thứ kinh nghiệm quý giá đến dị thường. Những kinh nghiệm này một khi được khắc ghi vào trong trí óc, sau này đối với tu vi cực kỳ có lợi.

- Lẽ nào hắn muốn nhất cổ tác khí (một tiếng trong làm tinh thần hăng hái thêm), xuyên thủng tầng ngăn cách?

Tôn Vi Vi nhìn thấy Hồng Dịch sau khi ngưng luyện thành cây cầu niết bàn vẫn tiếp tục ngưng luyện quyền ý, hội tụ tinh thần, không khỏi cảm thấy khẩn trương hẳn lên.

Đây là đại doanh liên quân Tây Vực, có thể nói là vị trí trái tim trọng yếu của địch nhân. Hiện giờ Hồng Dịch thâm nhập vào trong đó, tuy rằng dùng Quang Minh Đại Kết Giới phong tỏa bên trong, khiến cho người bên ngoài không hay biết chút gì, thế nhưng cũng khó có thể qua mắt được những cao thủ ẩn nấp trong đại doanh quân địch.

Nếu như bất thình lình có cao thủ xuất hiện, cắt đứt dòng lĩnh ngộ của Hồng Dịch, tuy rằng tình huống cũng không nói là nguy hiểm cho lắm, thế nhưng cũng cực kỳ phiền toái. Chí ít dưới sự quấy phá của địch nhân, Hồng Dịch cũng không cách nào ngưng luyện tiếp được, dòng linh cảm bị đứt đoạn, muốn tìm lại cảm giác này thì cực kỳ khó khăn.

- Thiên Địa Phong Lôi. Thiên hành kiện. Càn khôn chấn. Tốn thuận hòa. Chấn kích đãng. Cùng phong lôi tương hỗ.

Hồng Dịch trong lúc ngưng tụ quyền ý, chậm rãi ngâm xướng, trường kiếm thi triển ra bốn kiếm.

Tốc độ bốn kiếm này cực kỳ chậm rãi, không hề có chút sát lực, thế nhưng ý cảnh ẩn chứa trong đó lại ung dung, sâu sắc vô cùng, hơn nữa kiếm thế lăng lệ, khiến cho Viên Công Minh có cảm giác hoàn tòan không có chút lực lượng nào để phản kháng.

Đối mặt với kiếm thế ung dung chậm rãi như vậy, bằng vào võ đạo của Viên Công Minh cũng không có nửa điểm phản kháng lại. Tinh thần, khí thế, tất cả đều bị áp chế.

Bốn kiếm múa lượn chậm rãi, từng luồng tinh khí tuôn ra, từ trong vô cùng vô tận thông suốt khắp các huyệt khiếu.

Đột nhiên, Tôn Vi Vi dường như có cảm giác rằng toàn thân Hồng Dịch lúc nào có hơn một trăm vị trí đang liên tục hô hấp, tựa như lỗ mũi, liên tục hít thở. Một cỗ lực lượng vô cùng vô tận từ sâu thẳm trong hư không, thông qua các vị trí đó, tiến vào trong cơ thể Hồng Dịch, cùng các huyệt khiếu đó tương hỗ lẫn nhau.

- Đây là cảnh giới gì vậy?

Tôn Vi Vi nhíu mày, trái tim đập mạnh.

Đúng lúc này, một tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên. Toàn bộ màn ánh sáng đều biến mắt, trước mắt nàng hiện ra đại trướng Khung Lư chất đầy thi thể của võ sĩ, tế ti tu luyện đạo thuật của Tinh Nguyên Thần Miếu vừa bị Hồng Dịch giết chết.

Hồng Dịch đã thu Quang Minh Đại Kết Giới lại.

Quang Minh Đại Kết Giới vừa thu lại, Tôn Vi Vi lập tức cảm nhận thấy, trên trời, dưới đất, khắp bốn phương tám hướng dường như có trên một trăm luồng tinh lực bất thình lình hướng về phía cơ thể Hồng Dịch mà tương hỗ phối hợp.

Một luồng só vô hình từ trên thân thể hắn chấn động bắn ra khiến cho y phục của nàng bay phần phật.

Hồng Dịch đứng giữa đại trướng, trường kiếm dựng thẳng, tựa như chí tôn của đất trời, tuy rằng không tản ra chút uy áp nào thế nhưng cũng khiến cho người nhìn vào sinh ra sự sùng bái kính trọng.

Loại cảm giác khiến cho Tôn Vi Vi không cách nào nhìn thấu được Hồng Dịch, trong khoảng thời gian một nén hương, Hồng Dịch đã khiến cho Tôn Vi Vi có một loại cảm giác giống như thoát thai hoán cốt.

- Công tử tu luyện thành.

Tôn Vi Vi ngập ngừng nói.

- Đúng vậy, thần niệm của ta đã hiểu rõ thiên đạo, luyện thành nhân tiên võ đạo. Tuy nhiên khí huyết thân thể còn chưa đủ, chưa thực sự thành nhân tiên. Tính ra ta đã nửa bước tiến vào cảnh giới nhân tiên rồi.

Hồng Dịch thản nhiên nói.

Võ đạo kinh nghiệm, luyện thành nhân tiên. Nhưng dù sao cũng là người tu luyện đạo thuật, không phải là người thuần luyện võ, linh hồn cùng khí huyết dung hợp cường đại không gì sánh được. Chính vì thế Hồng Dịch mới nói thân thể khí huyết chưa đủ.

Thế nhưng Hồng Dịch biết bản thân muốn độ qua năm lần lôi kiếp cũng chỉ là chuyện đơn giản mà thôi.

Vô Địch Hầu là đỉnh cấp võ thánh, sau khi tách rời linh hồn và thể xác, thân thể sẽ trở nên suy yếu. Thế nhưng linh hồn của hắn sẽ rất nhanh vượt qua bốn lần lôi kiếp, có được năng lực thông thiên độn địa, tuy nhiên một khi thực sự giao chiến thì hắn còn không bằng đỉnh cấp võ thánh.

Nhân tiên sau khi tách rời linh hồn và thể xác, tiếp tục độ lôi kiếp, thì năm lần lôi kiếp cũng dễ dàng vượt qua.

- Đi, chúng ta tiến vào cánh cửa ảo giác. Vừa rồi khi lĩnh ngộ thiên đạo quyền ý, cảm ứng với nhật nguyệt tinh thần đã có kẻ phát hiện ra.

Hồng Dịch đột nhiên vung tay lên, lập tức một màn ánh sáng bao phủ lấy Viên Công Minh cùng Tôn Vi Vi, tiến nhập vào trong cánh cửa ảo giác ở trên tấm bạt lớn.

Truyện Chữ Hay