Thời tiết của Xích Châu đặc biệt nắng ráo, mực nước của Xích Thủy cũng chầm chậm ngừng lại, dòng sông vốn có màu phiếm hồng cũng trở thành màu xanh biếc trong vắt, mặt sông tĩnh lặng như xử nữ, khoan thai, thong thả, xem ra có vài phần hương vị giống như quê hương của cá và gạo Nam Châu.
Thực ra, ở Xích Châu, đồng ruộng phì nhiêu cũng là do dẫn nước của dòng Xích Thủy này tưới vào, đất đai màu mỡ, sản vật lương thực phong phú. Về cơ bản không cần phải vận lương từ bên ngòai vào, cũng có thể tự cung tự cấp.
Những vườn dâu nuôi tằm, sợi gai, những phường dệt vải kéo tơ của Xích Châu cũng đều có thể bảo đảm cái mặc cho dân chúng nơi đây.
Hơn nữa ở Xích Châu còn nổi tiếng với nghề đúc luyện kiếm, luyện sắt, khai thác mỏ kim loại, ngòai ra có cả những đường giao thương buôn bán thông với Tây Vực lẫn kinh thành, vì vậy thu nhập từ thuế khóa rất phong phú, quan lại địa phương nha môn không cần phải bóc lột lê dân, chính vì thế mà ở nơi này, nhà nhà ấm no, hoàn tòan không có cảnh nghèo đói.
Đây là ấn tượng để lại cho Hồng Dịch trong mấy ngày ở lại Xích Châu.
Hồng Dịch dừng chân tại Xích Châu vài ngày,cũng không gấp gáp đi Sa Châu, bởi lẽ Thần Uy vương đã điều động binh mã đến đây, để cho Hồng Dịch thống lĩnh một nhánh quân ứng chiến.
Hiện giờ Hồng Dịch và Thần Uy vương đã gần như kết thành một giao ước ngầm.
Vì thế Hồng Dịch cũng không nóng lòng đến đại doanh ở Sa Châu để phân binh quyền, tất cả đểu để cho bản thân Thần Uy vương cảm thấy an toàn.
Đạt đến một cảnh giới như hiện tại, Hồng Dịch cũng biết được tác dụng của binh quyền.
Nhân cơ hội này, hắn cũng có thể ở lại Xích Châu nghỉ ngơi an dưỡng hai ngày, thu xếp chuẩn bị tác chiến một cách triệt để. Hiện giờ, một khi cùng giao chiến với Tây Vực Hỏa La quốc, hắn bằng vào bản lĩnh thần thông, cho dù gặp phải giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu thì cũng có thể tòan thân mà lui, thế nhưng thủ hạ của hắn lại không thể như vậy.
Tòan bộ Tây Vực có hơn trăm quốc gia, lãnh thổ rộng lớn, văn hóa đa dạng, kỳ nhân dị sĩ nhiều như nấm rừng. Quả thực có thể sánh ngang với Đại Kiền. Một khi hai đội quân khổng lồ này giao phong với nhau tại nơi biên cảnh, đụng độ phải hạng cao thủ thâm sâu khó lường, quả thật chẳng khác nào cơm bữa.
Một Tây Vực rộng lớn như thế, có đến mấy trăm triệu nhân khẩu, có thể không có nhân tiên, thế nhưng cường giả võ thánh tuyệt đối sẽ không ít.
Từ trong tư liệu, Hồng Dịch cũng biết được, quốc vương, vương tử, quốc sư, một vài đại nguyên sóai ở Tây Vực đều có thực lực không nhỏ chút nào. Hơn nữa bọn họ còn nhận được thần lực gia trì của Tinh Nguyên Thần Miếu.
Thần linh chí cao, vĩ đại nhất của Tinh Nguyên Thần Miếu, vị thần được xưng là thần nắm giữ nguyên khí của sinh linh vạn vật trong đất trời được gọi là Nguyên Khí Thần.
Nhận được thần lực gia trì của Nguyên Khí Thần, như vậy cũng có nghĩa là ngoại trừ tuyệt thế võ lực ra, còn có một chút thủ đoạn kỳ quái, chẳng khác nào thần linh lực kết thành Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch vậy.
Điều khác biệt duy nhất chính là, thần linh lực kết thành Chân Không Đại Thủ Ấn là chịu sự khống chế của bản thân. Còn thần lực của Tinh Nguyên Thần Miếu là do Nguyên Khí Thần gia trì lên, tạm thời có tính phụ trợ, bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi.
- Chúng nhân mang ý niệm tín ngưỡng ngưng tụ thành Nguyên Khí Thần, trong khi đó Nguyên Khí Thần thì lại mang tín ngưỡng thần niệm gia trì lên chúng nhân, coi như là ban ân. Chúng nhân sáng tạo ra thần lại để thần cưỡi lên đầu, thật là buồn thương, tự mua dây buộc mình mà.
Đây là lời bình luận của một vị cao tăng về sự sai lầm của Tinh Nguyên Thần Miếu sau khi đi tìm hiểu Tây Vực, lúc trở về viết lại.
Nói cách khác, thần là do người tạo ra. Vậy mà lúc tạo ra thần rồi lại phải cung phụng thần, chịu sự bóc lột, sai khiến của thần. Đây là một loại bi ai.
Mấy ngày này, Hồng Dịch cũng chuyên tâm nghiên cứu, tìm đọc một ít thư tịch về Hỏa La quốc cũng như văn hóa Tây Vực. Tất cả đều là những thư tịch của các đại cao tăng lưu truyền từ xưa đến nay, thậm chí một vài thư tịch trong Càn Khôn Bố Đại còn ghi lại đôi chút về võ kỹ, chiến sự, chính sự, lịch sử của Tây Vực.
Văn hóa Tây Vực truyền thừa từ hơn năm, sáu nghìn năm trước, tuy rằng không xa xưa như Đại Kiền Thiên Châu, thế nhưng cũng có một nền văn hiến lịch sử phong phú đa dạng, nếu như ghi lại toàn bộ thì cỡ như mấy gian nhà lớn cũng không chứa hết nổi.
Thế nhưng hiện giờ Hồng Dịch đọc sách đều có tính tuyển chọn.
Trong thư phòng, Hồng Dịch vừa đọc sách, trên tay lại vừa tuôn ra hơn một nghìn khối thần niệm trong suốt lóng lánh, không ngừng biến hóa, kết thành một thứ gì đó như đàn tế, lại giống như miệng bát, ở trung tâm loáng thoáng có chân thân của Đại Nhật Như Lai ẩn ẩn hiện hiện.
Đây là Hồng Dịch vừa đọc sách vừa diễn luyện Quang Minh Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới.
Đây là thuật phong ấn vô thượng, là thứ pháp thuật cường đại nhất trong Quá Khứ Kinh, vượt qua sự tồn tại của năm đại ma thần.
Hơn một nghìn khối thần niệm tùy ý tổ hợp, liên kết với nhau, mỗi một khối thần niệm đều quan tưởng, vận lực, trải qua trăm nghìn hình thái tổ hợp phức tạp khác nhau, kết thành hình của đại kết giới này.
Đây là một môn đạo thuật có tính phức tạp đến cực điểm.
Trong lúc vận dụng, hơn một nghìn khối thần niệm, thậm chí là mấy nghìn khối thần niệm đều phải tiến hành những quá trình quan tưởng khác nhau, sắp xếp theo thứ tự khác nhau, tổ hợp theo các hình thái riêng biệt, tiếp đó lại phối hợp với nhau bằng các sóng dao động cực kỳ nhỏ và chuẩn xác, rồi mới tiến thành vây quanh theo một quy luật nhất định, tạo thành sự liên kết, tương hỗ, đan xen giữa các tiểu thiên thế giới, từ đó mới có thể phát huy ra lực lượng phong ấn lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Điều này cũng giống như một đội quân, nếu như được huấn luyện một cách tinh thuần, thì mấy nghìn binh mã cũng có thể phá hòan tòan mười vạn đại quân của địch.
Thậm chí trong sử sách có ghi lại, một đạo quân một vạn người đã phá được trăm vạn đại quân của địch nhân.
- Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới này quả thực thần kỳ đến vô cùng, nếu như ta thi triển toàn lực, thậm chí có thể trực tiếp phong ấn thứ tồn tại cường đại như Minh Thần lại, về cơ bản không cần thiết phải chiến đấu.
Trong diễn luyện, Hồng Dịch càng lúc càng cảm nhận được sự thần kỳ của đại kết giới này, cũng càng lúc càng thuần thục.
Bỗng nhiên, trong lúc đó, một ý niệm bỗng lóe lên trong đầu hắn.
- Nếu như ta học được Hắc Ám Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới của Huyền Thiên Quán, khi đó linh hồn toàn thân, một bên là bóng tối, một bên là ánh sáng, hai tầng phong ấn dung hợp cùng một chỗ, như vậy chẳng phải là vô địch rồi sao?
- Thảo nào, thảo nào Ngân Sa sau khi luyện Quá Khứ Kinh lại lưu tâm đến Huyền Thiên Ám Hắc Lục như vậy. Bằng vào kinh nghiệm tu luyện ba trăm năm của nàng, tự nhiên cảm giác sẽ nhạy cảm như vậy. Thế nhưng cùng đôi phu phụ Huyền Thiên quán chủ và Thiên Xà vương kia hợp tác truy sát Mộng Thần Cơ, đúng thật là dữ hổ bì mưu, lợi bất cập hại. Thực lực hiện giờ của ta, đối phó với một người trong bọn họ còn có thể miễn cưỡng, thế nhưng đối phó với cả hai người thì hòan tòan quá sức rồi. Huống chi còn có những thế lực khổng lồ không thua kém gì Huyền Thiên quán như Khổng Tước vương, Thiên Long đạo chủ. Vây cánh của ta đúng là chưa đầy đủ mà.
Hắc Ám Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới cùng Quang Minh Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới, nếu như có thể mang hai thứ dung hợp làm một. Ánh sáng cùng bóng tối kết hợp, thì Hồng Dịch dám khẳng định rằng đạo thuật của bản thân sẽ đột phá một bước cực lớn.
Thế nhưng lúc này cũng không phải là lúc hợp tác với Huyền Thiên quán chủ.
Ngay khi Hồng Dịch vừa đọc sách vừa diễn luyện đạo thuật, thì ở bên ngòai cửa sổ, trưởng lão Yến Khai cùng Yến Thập Lục Lang của Thứ Đạo Minh đã tới. Trong tay hai người này, một bên cầm Thiên Cơ Thần Nỗ, một bên mang theo một kiện áo giáp vẩy cá bằng cương phiến vô cùng kiên cố.
Hồng Dịch vừa thấy bọn họ liền vội vàng đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Phụt!
Thiên Cơ thần nỗ vừa phát động, cơ quan vang lên, từ bên trong phun ra một luồng khí lưu thật dài, tòan thân nỗ rung lên, tạo thành hơn mười lỗ thủng trên bề mặt của kiện áo giáp được đặt cách đó hai trăm bước chân.
- Đây chẳng phải là Minh Quang khải giáp của Xích Châu chế tạo ra sao? Một kiện Minh Quang khải giáp kiên cố như vậy không ngờ lại bị trực tiếp bắn xuyên qua vậy sao?
Hồng Dịch có chút chấn kinh, nín thở nói.
- Đúc kiếm, đúc giáp, luyện sắt, những thứ này đều là lợi khí mà nhà binh nhất định phải tranh giành. Không biết Thứ Đạo Minh có thể rèn được Nhuyễn Ngọc Đạn Cương không nhỉ, nếu như có thể rèn được Nhuyễn Ngọc Đạn Cương, vậy thì có thể mô phỏng theo Thiên Cơ Thần Nỗ này mà chế tạo ra thứ thần binh lợi khí giống như thế này.
Hồng Dịch hiện giờ đang ở trong một tòa trang viên cạnh dòng Xích Thủy, đang ngồi ngăm nghía Thiên Cơ thần nỗ trong tay.
Cây Thiên Cơ thần nỗ này có cấu tạo thần kỳ, bắn một lúc mười mũi tên, có thể xuyên qua thân đại thụ cách đó năm trăm bước chân. Quả thực so với cường cung thì còn lợi hại hơn nhiều lắm.
Ngày đó khi Tinh Nhẫn hòa thượng chặn giết đoàn xe chở bạc của Đại La phái, bị rất nhiều cao thủ sử dụng Thiên Cơ thần nỗ liên tục bắn, thiếu chút nữa mất mạng. Thậm chí ngay cả Ô Kim cà sa, Ngân Sa giáp cũng bị bắn thủng lỗ chỗ, từ đó có thể thấy được lực xuyên thấu lẫn lực sát thương của thứ thần nỗ này mạnh đến mức nào.
Hiện giờ đến được Xích Châu, quê hương của nghề luyện đúc kiếm, chế tạo áo giáp. Hồng Dịch tự nhiên là muốn mang loại thần nỗ này ra, nhờ những đại sư đúc kiếm quan sát, tìm xem có thể mô phỏng lại chế tạo được hay không.
Nếu như quân đội Đại Kiền, người người đều được trang bị Thiên Cơ Thần Nỗ, vậy thì việc bình định Tây Vực quả thực dễ dàng như trở bàn tay.
- Phương pháp phối chế, rèn đúc Nhuyễn Ngọc Đạn Cương, chúng ta cũng có. Hiện giờ trong kho cũng còn một ít loại tài liệu này, thế nhưng cây Thiên Cơ Thần Nỗ này, cấu tạo thực sự là quá phức tạp, bên trong có bánh răng truyền động, lại có mảnh sắt, còn có cả dây cót lò xo, dày đặc tiếp nối nhau. Nếu không có bản vẽ chính xác thì khó có thể chế tạo ra được. Vậy mà không biết Thiên Cơ thương hành của Vô Địch Hầu làm thế nào có thể chế ra được thứ như thế này. Ước chừng phải nghiên cứu một đến ba năm thì may ra mới có thể mô phỏng chế tạo lại được, trong thời gian ngắn thì khó có khả năng làm nổi.
Yến Thập Lục Lang nhìn Thiên Cơ Thần Nỗ, đối với một thích khách tu dưỡng thâm sâu như hắn, khi chứng kiến sự lợi hại của thần nỗ, vẫn không nén được phải thở dài một tiếng.
- Ba đến năm năm? Như vậy quá lâu rồi. Thứ Đạo Minh các vị có thể rèn ra loại khải giáp như Nguyên Thần Bạch Cốt Khải hay không?
Hồng Dịch lại hỏi.
- Công tử nói đùa rồi.
Yến Khai nói.
- Nguyên Thần Bạch Cốt Khải chính là thần giáp thượng cổ, không có thần lực, không có thủ đoạn cao thâm, không có vô cùng vô tận thiên tài địa bảo, không tốn hơn mười năm thời gian thì không thể nào chế tạo ra nổi. Hiện giờ người có thể chế tạo ra còn chưa xuất thế. Chẳng lẽ công tử còn muốn trang bị cho quân đội loại thần giáp như vậy sao? Nếu vậy thì quân đội Đại Kiền đã sớm thống nhất thiên hạ rồi, thậm chí còn xông pha ra cả thế giới bên ngoài, chiếm cứ thiên ngoại thiên rồi.
- Ta cũng không phải có ý này.
Hồng Dịch trầm mặc một hồi.
- Tuy nhiên Thứ Đạo Minh các vị, vốn là thế gia đúc kiếm, đúc giáp, dù sao vẫn có khải giáp thần kỳ sử dụng! Còn Ô Kim cà sa, Ngân Sa giáp trên người chúng ta, tuy rằng có thần kỳ, nhưng cũng chỉ là phàm vật. Chiến sự ung hiểm, nếu như có lương khải (áo giáp tốt) thì vẫn tốt hơn nhiều.
Cỗ thân thể hiện giờ của Hồng Dịch là thể xác thật sự.
Võ đạo tuy rằng là võ thánh, thế nhưng so với phân thân nhân tiên thì rất rất xa mới so sánh được. Từ sau khi chứng kiến thủ đoạn ám sát vô cùng kì diệu của Thứ Đạo minh, Hồng Dịch cũng không dám chắc được lúc nào mình sẽ bị ám sát.
Phải biết rằng, Tinh Nguyên Thần Miếu, Hỏa La quốc, cũng có một hệ thống huấn luyện sát thủ cực kỳ cường đại.
- Trạng nguyên công!
Yến Khai đang muốn nói thì đột nhiên Hồng Dịch nhíu mày lại.
- Ưu Lộ Lai Đặc quả nhiên không ngòai dự đóan của ta. Vô Địch Hầu muốn trả thù ta, nhất định sẽ đi tìm nàng!
Hồng Dịch thở ra một hơi thật dài.
Cùng lúc đó, ở bên ngòai Kiếm thành, tại một địa phương bí mật, trước mặt Ưu Lộ Lai Đặc cùng Thạch Địch vương tử đột nhiên xuất hiện Vô Địch Hầu, bên cạnh còn có một nam tử mặc áo vàng.
- Ưu Lộ Lai Đặc, nàng bị Hồng Dịch động chạm đến thân thể chưa?
Đây là câu đầu tiên mà Vô Địch Hầu hỏi khi xuất hiện trước mặt Ưu Lộ Lai Đặc.