- Đại Chu đã diệt vong được sáu mươi năm rồi, cho dù thái tổ có trở về từ một trung thiên thế giới nào đó (trung thiên thế giới, một thế giới có nằm giữa tiểu thiên thế giới và đại thiên thế giới) thì cũng khó có thể xoay chuyển được khí số của Chu triều. Tam thái tử bất tất phải cố chấp như thế? Không bằng toàn tâm toàn ý cầu đạo, cần gì phải quản thiên hạ phân loạn thế nào, cầu được sự an bình xuất thế có phải tốt hơn không?
Họa thánh Kiền Đạo Tử nhìn cỗ tàn lưu khí tức bá chủ còn sót lại trên thân thể của Chu tam thái tử, không khỏi thở dài một tiếng.
- Khí số triều Đại Chu đúng thật đã hết rồi, sức người không cách nào vãn hồi được. Thế nhưng hiện giờ đôi quân vương thần tử Kiền đế Dương Bàn và Hồng Huyền Cơ muốn thi hành cải cách chính sách, thay đổi nghiệp vị của hào môn thế gia trong thiên hạ, tất sẽ khiến thiên hạ đại loạn, nói vậy cũng có chút hy vọng phục hưng.
Trong mắt Chu tam thái tử lóe lên những tia sáng quỷ dị, nhìn Kiền Đạo Tử nói.
- Huống hồ, cho dù không phục hưng lại được triều Đại Chu đi chăng nữa, ta cũng muốn nghiền nát hoàng thất Đại Kiền, báo mối thù diệt quốc sáu mươi năm về trước! Mấy năm gần đây ta đã thi giải hai lần mới có thể tránh được Ảnh Vệ của hoàng thất Đại Kiền truy sát! Gặp lại được thái tổ gia! Cơ hội tốt như vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua được.
- Ba trăm năm trước, thái tổ gia khí phách ngang trời, khởi nghĩa lúc thiên hạ đang đại loạn, mang binh cường dọn sạch thiên hạ, lập nên cơ nghiệp Đại Chu. Thế nhưng lúc đó thái tổ gia cũng đã là cao thủ đạo thuật, là bậc cường giả năm lần lôi kiếp, thêm nữa còn lĩnh ngộ được cảnh giới vô pháp vô niệm, đạt tới đỉnh cấp võ thánh, trong tay cầm Cầu Long thần bổng, đánh dẹp thiên hạ.
Kiền Đạo Tử chậm rãi nói.
- Sau khi thái tổ lập nên triều Đại Chu, Mộng Thần Cơ đến viếng thăm, yêu cầu người thoái vị chuyển thế. Thái tổ lại không nghe theo, thế là hai người xảy ra một trận đại chiến, cuối cùng thái tổ bị Mộng Thần Cơ đánh trọng thương mà bỏ chạy, hơn nữa còn bị dồn ép phải thi triển Hoàng Cực Nghịch Lưu, trốn vào trong một "trung thiên thế giới" vô dạnh. Chuyện này ta cũng chỉ biết đến đó mà thôi. Thế nhưng hiện giờ cho dù thái tổ có trở về đi chăng nữa thì vị tất đã là đối thủ của Mộng Thần Cơ?
- Tạm thời thì vẫn chưa là đối thủ của Mộng Thần Cơ.
Chu tam thái tử trầm mặc một lúc rồi nói.
- Tuy nhiên Mộng Thần Cơ nghĩ muốn giết chết thái tổ gia cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
- Kiền đế Dương Bàn là một đời hoàng đế lợi hại nhất của Dương gia, nhất là có được sự trợ giúp của Hồng Huyền Cơ. Đôi quân này bên trong còn ẩn dấu rất nhiều thủ đoạn lợi hại.
Kiền Đạo Tử biết rất rõ sự lợi hại của Hồng Huyền Cơ.
- Chuyện này cũng không có gì đáng lo. Cho dù bọn chúng lợi hại hơn đi chăng nữa cũng chỉ là cá nhân nhỏ lẻ mà thôi! Nếu như thiên hạ đại loạn, bọn chúng chẳng có chút tác dụng nào cả!
Chu tam thái tử cười nhạt một tiếng.
- Tình hình chiến sự ở biên giới Tây Vực hiện đang căng thẳng, Hỏa La quốc Tinh Nguyên Thần Miếu mang đại binh áp sát biên giới, tiến hành thánh chiến. Khói lửa chiến tranh chắc chắn sẽ lan đến hơn nửa Đại Kiền! Đến lúc đó uy vọng của Đại Kiền sẽ bị hủy diệt, khiến cho các lộ chư hầu không còn thần phục như xưa nữa. Chỉ cần thiên hạ đại loạn tất sẽ xuất hiện rất nhiều cường giả có dã tâm! Dương gia bọn chúng cho dù lợi hại hơn đi chăng nữa thì chẳng lẽ song quyền có thể địch bốn tay sao?
- Thần Uy vương Dương Thác cũng không phải là kẻ lương thiện gì, hắn chắc chắn không để cho tình hình chiến sự Tây Vực trở nên tan tác như vậy đâu. Huống chi mấy lão gia hỏa ở Thứ Châu còn kết thành một vài hiệp nghị với hắn. Mấy lão gia hỏa này đều đại diện cho các thế gia, thế đại đúc kiếm, luyện kiếm thuật ám sát của Thứ Châu, đạo thích khích của bọn họ đều đã tiến nhập vào trong sử sách, được dân gian đúc kết viết thành truyện lưu truyền, há có thể coi thường được sao? Mấy lão gia hỏa này, mặc dù danh tiếng không tốt, thế nhưng thực lực tuyệt đối không dưới Dương Thác, nhất là thuật ẩn nhẫn ám sát. Cho dù ngươi hiện nay là cao thủ ba lần lôi kiếp, đạo thuật tăng tiến vượt bậc, thế nhưng trong lúc không đề phòng, bất thình lình bị ba, bốn ám sát vương liên thủ công kích, thì ngươi cũng không tránh khỏi kết cục bị tan thành tro bụi! Phải biết rằng, ám sát vương ẩn tàng ở Thứ Châu này, không hề thua kém tứ đại thiên vương của Đại Thiện Tự đâu.
Kiền Đạo Tử nói.
- Dương Thác nắm giữ trọng binh, hắn chắc hẳn cũng có dã tâm, chẳng qua bây giờ còn nhẫn nhịn mà thôi. Hiện giờ triều đình phái đến đây tên Hồng Dịch gì gì đó, văn chương kinh động thiên hạ, có người đồn rằng hắn còn là đỉnh cấp võ thánh nữa! Một nhân vật uy danh cực cao như vậy sao có thể chấp nhận đứng dưới trướng kẻ khác được, cho dù kẻ đó có là Dương Thác đi chăng nữa? Hai hổ tranh nhau, tất sẽ có một con bị thương. Ta có thể chớp lấy cơ hội đó. Huống chi Vô Địch hầu đã sớm muốn chấm mút binh quyền đánh Tây Vực, cũng như muốn thu phục giới cường hào ở Thứ Châu, tiếc là đến giờ hắn vẫn không được thỏa mãn mà thôi. Chiến sự Tây Vực, đến lúc này hắn hòan tòan không có khả năng chen tay vào. Tình huống hỗn loạn như vậy đúng là hợp với tâm ý của ta. Có cơ hội ta nhất định sẽ tiếp xúc với Hồng Dịch một lần, dựa vào oai phong của thái tổ chắc không thể không khiến cho hắn hàng phục, làm tay sai cho ta. Mẫu thân của hắn, Mộng Băng Vân, là do Hồng Huyền Cơ làm hại. Trong lòng hắn từ lâu đã khắc sâu điều này, đây cũng là một điểm để ta lợi dụng.
Khuôn mặt Chu tam thái tử lộ ra một dáng vẻ tươi cười cực kỳ tự tin. Sau đó hắn liền nhớ lại sự việc xảy ra trong lúc độ lôi kiếp vừa rồi, sắc mặt liền biến đổi.
- Rốt cuộc cao thủ kia là ai? Đại Thiện Tự sau khi diệt vong không ngờ lại xuất hiện một cao thủ như thế, thật đáng tiếc, trước đây triều Đại Chu chúng ta cùng Đại Thiện Tự có quan hệ tốt. Lần này chỉ vì cái lợi trước mắt lại kết thành cừu địch, chỉ sợ rằng phải phiền đến thái tổ gia gia đứng ra hòa giải mới được. Thế nhưng lúc này thái tổ gia gia vẫn phải ẩn nấp trốn tránh Mộng Thần Cơ.
...............
Xích Châu.
Kiếm thành.
Trong một gian phòng ở phủ đệ tổng đốc.
Hồng Dịch ngồi trên một chiếc ghế dựa làm bằng thiết mộc, ngắm nghía một thành trường kiếm có vỏ bằng da cá mập. Thanh trường kiếm này có mũi kiếm trắng như sương sớm, thỉnh thoảng lóe lên, phát ra những tia sáng màu xanh lóng lánh, nhọn hoắt như tia điện chớp. Mang một sợi tóc đặt lên mũi kiếm, không cần thổi cũng tự đứt làm đôi.
Đây thanh kiếm được đúc bằng loại huyền cương (sắt đen) thông thường, thế nhưng chất lượng lại cực tốt, gần như ngang với một thanh Trảm Sa kiếm!
- Kiếm tốt, kiếm tốt. Kiếm do Xích Châu rất tốt, quả nhiên là vang danh thiên hạ. Từ một thứ huyền cương bình thường mà có thể đúc thành một thanh kiếm tốt đến như vậy, đúng là giết người không thấy máu.
Hồng Dịch ngắm nghía thanh trường kiếm trong tay một lát, sau đó đưa cho Ưu Lộ Lai Đặc.
Đứng bên cạnh Ưu Lộ Lai Đặc là Thạch Địch vương tử.
- Xích Châu có đến mấy trăm thế gia đúc kiếm lớn nhỏ khác nhau, truyền thừa thuật ám sát từ xa xưa cho đến tận bây giờ, hơn nữa còn ẩn tàng rất kín tiếng. Ngay cả thái tổ Đại Kiền cũng phải cố kỵ, hơn nữa để giảm bớt lệ khí còn mang Thứ Châu sửa thành Xích Châu. Cấm võ thiên hạ, thế nhưng không cấm được kiếm thuật ở Xích Châu. Hơn nữa Xích Châu hàng năm còn nộp cho Đại Kiền một lượng thuế cực lớn, gần như sánh ngang với tiền thuế của bảy tỉnh Nam Châu.
Hồng Dịch chậm rãi nói.
- Nghe nói Vô Địch hầu cũng muốn thu phục các cường hào thế gia lớn nhỏ cũng như các lão gia hỏa bí ẩn ở nơi đây phải không?
- Đúng vậy. Thế nhưng người của các hào môn thế gia ở Thứ Châu này hòan tòan không đếm xỉa tới Vô Địch hầu, khiến cho Vô Địch Hầu giận dữ, định ra tay giết người, tuy nhiên sau lại được kẻ khác khuyên cáo ngăn trở.
Ưu Lộ Lai Đặc thành thật trả lời.
- Thích khách, đạo dũng khí của người thích khách được truyền thừa từ thời thượng cổ, sao có thể thần phục kẻ khác được? Thượng cổ thích khách, lấy ít địch nhiều, ẩn tàng nơi điện phủ, nộ kích địch nhân. Đây là hạng dũng khí cao đến bậc nào đây? Ngay cả những nhà sử gia cũng phải tán tụng vài phần. Một đại dũng giả như vậy sao có thể chịu khuất thân thần phục được? Vô Địch Hầu cho dù giết chết tòan bộ bọn họ cũng không thể khiến cho bọn họ thần phục hắn được. Dũng khí, trí tuệ, nhân ái, đây chính là thánh đạo thượng cổ!
Cho dù là đúng hay là sai, hễ nói đến thích khách, thì đều phải nói đến hai chữ, "Dũng khí"!
Sử gia tán thưởng thích khách, viết truyện về thích khách cũng là viết về cỗ dũng khí này.
Ưu Lộ Lai Đặc nghe sự cảm khái của Hồng Dịch, hoàn tòan không nói lời nào, thế nhưng thật ra Thạch Địch vương tử có suy nghĩ đôi chút.
- Ưu Lộ Lai Đặc, cô nương từng trợ giúp Vô Địch Hầu quản lý Thiên Cơ thương hành cùng Bạo Phong quân đoàn, cũng tiếp xúc qua với một ít tư liệu về những cường hào thế gia của Xích Châu này, vậy đi làm giúp ta một việc. Phát thiệp mời cho tất cả các thế gia đúc kiếm của Xích Châu, đồng thời gửi cho bọn họ một phần lễ vật nho nhỏ.
- Thạch Địch, trong Càn Khôn Bố Đại cũng có một chút thư tịch của Đại Thiện Tự, đối với việc lý giải chúng, mấy ngày nay ngươi cũng hiểu không ít, vậy thì giúp ta lựa ra một ít để làm lễ vật cho bọn họ.
Hồng Dịch phân phó xong rồi nói.
- Làm tốt chuyện này, ta ban thưởng cho cô nương một khối thần niệm của Hồng Lăng lão tổ.
- Được.
Ánh mắt của Ưu Lộ Lai Đặc chợt lóe lên, quay sang đánh mắt với Thạch Địch vương tử một cái rồi lui ra bên ngoài.
Hai người này đã từng làm việc cho Vô Địch Hầu, Ưu Lộ Lai Đặc lại còn là nữ nhân của hắn, biết được rất nhiều điều cơ mật. Hiện giờ Hồng Dịch sai bọn họ làm việc cũng là lợi dụng điểm này.
Hơn nữa việc dò hỏi tin tức, tìm hiều người khác, loại chuyện vụn vặt này giao cho Ưu Lộ Lai Đặc làm là tốt nhất.
Tuy nhiên việc hai người này có làm được hay không, trong lòng Hồng Dịch tự nhiên hiểu rất rõ.
Ưu Lộ Lai Đặc cùng Thạch Địch vương tử đi rồi, Hồng Dịch mới hướng ra bên ngòai gọi một tiếng. Lập tức một võ giả đeo bội kiếm bước vào, đây là thị vệ của phủ đệ tổng đốc.
- Tổng đốc đại nhân khi nào đến đây?
- Bẩm đại nhân, tổng đốc đại nhân nhận được quân lệnh của Thần Uy vương triệu gọi đến, bàn bạc về việc lương thảo binh khí cho đại quân. Tổng đốc đại nhân có phân phó tiểu nhân rằng, nhất định phải giữ ngài ở lại, mở tiệc tẩy trần cho đại nhân.
Vị võ giả đeo bội kiếm kia cực kỳ cung kính hồi đáp.
- Ừm, được rồi, đi ra ngoài đi.
Hồng Dịch phất phất tay.
- Dạ!
Võ giả kia sau khi tiến ra ngoài Hồng Dịch liền tiến nhập vào trong Càn Khôn Bố Đại.
Thiện Ngân Sa hiện đang ở trong Càn Khôn Bố Đại khôi phục nguyên khí, tuy nhiên Hồng Dịch cũng không làm kinh động đến nàng. Hắn đi một mạch đến trung tâm của tiểu thiên thế giới.
Ở trung tâm Càn Khôn Bố Đại là cỗ nhân tiên phân thân.
Hiện tại thần niệm của Hồng Dịch đã tách ra khỏi thân thể của cỗ nhân tiên phân thân kia, lập tức cỗ phân thân nhân tiên này liền biến thành khuôn mặt dữ tợn của Vô Địch Hầu, trong ánh mắt bắt ra những tia sáng đầy hung ác độc địa.
- Từ hôm nay trở đi, cỗ quyền ý tinh thần này của Vô Địch Hầu sẽ hòan tòan bị khu trừ triệt để ra khỏi cỗ nhân tiên phân thân này.
Hồng Dịch nhìn khuôn mặt của nhân tiên phân thân, mỉm cười. Sau đó ngồi xuống ở phía đối diện.
Hắn vượt qua bốn tầng lôi kiếp, đạt tới cảnh giới nhất niệm sinh nhất thế giới. Lúc này trải qua nửa ngày khôi phục tu dưỡng cũng miễn cưỡng khôi phục lại nguyên khí của thần hồn. Vì thế vội vàng muốn trừ bỏ cỗ quyền ý võ đạo mà Vô Địch Hầu lưu lại trong cỗ thân thể thần thai này.
Bởi lẽ võ đạo quyền ý tinh thần của Vô Địch Hầu, từ trước đến giờ luôn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hắn, nhất định phải loại bỏ.
- Niệm niệm phân hóa, nhất niệm là nhất thế giới. Như thể ta nghe thấy: nhất hoa nhất diệp quả, nhất niệm nhất thế giới. Nhất lượng (một số lượng nhỏ ) tiểu thiên thế giới là trung thiên thế giới, vô lượng (vô số, vô cùng tận) trung thiên thế giới là đại thiên thế giới (lượng ở đây được hiểu là số lượng dùng để đong đếm).
Truyền thuyết có kể lại rằng, bốn trăm tám mươi triệu khối thần niệm của cao thủ dương thần, khi kết hợp lại sẽ tạo thành một tiểu thiên thế giới, sau đó lại tiếp tục tổ hợp một lần nữa, có thể hóa thân thành một trung thiên thế giới.
Tuy nhiên sau khi hóa thành trở thành trung thiên thế giới, dương thần cao thủ cũng sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Đây chẳng qua là những gì trong kinh phật lưu truyền lại.
Trong thần thoại cũng kể lại rằng, vào thuở khai thiên tích địa, một vị thần thánh đạo tôn nào đó, lấy hàm răng hóa làm sao trời, máu huyết hóa thành sông biển, cuối cùng tan biến giữa hư không. Điều này vừa đáng tin vừa lại không thể tin được.
Nhớ lại một vài truyền thuyết trong số kinh văn đọc qua, thần niệm của Hồng Dịch liền cuồn cuộn tuôn ra bên ngoài, ngưng tụ trước mặt thành một thứ gì đó giống như tế đàn, phía trên tế đàn là một đại trận.
Trung tâm của đại trận này thấp thoáng có một pho tượng đại phật đang ngồi, chính là Đại Nhật Như Lai.
Đây chính là một môn phật pháp cao thâm nhất trong Quá Khứ Kinh, Quang Minh Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới.
Không vượt qua bốn tầng lôi kiếp, về cơ bản hoàn toàn không thi triển được, cũng không lĩnh ngộ được.
Ở trung tâm của Hắc Ám Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới là Huyền Thiên Đạo Tôn.
Còn ở trung tâm của Quang Minh Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới là Đại Nhật Như Lai.
Đại Nhật Như Lai là một trong những hóa thân của Quá Khứ Phật.
Một ánh sáng, một bóng tối, hòan toàn đối lập.
Vận dụng đạo thuật, kết thành một Quang Minh Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới nho nhỏ xong, Hồng Dịch vỗ một chưởng đến. Kết giới trông giống như pháp đàn tế tự kia liền quay xung quanh thân thể của cỗ nhân tiên phân thân, sau đó liền tiến nhập vào bên trong.
Gần như ngay cùng lúc đó, ý chí của Vô Địch Hầu ở bên trong nhân tiên phân tiên tựa hồ cảm nhận được sự nguy hiểm đến cực độ đang tới, lập tức điên cuồng gầm thét lên, khiến cho tòan bộ tiểu thiên thế giới bên trong Càn Khôn Bố Đại rung lên dữ dội.
Thế nhưng Hồng Dịch vẫn bất động, tiếp tục đưa ngón tay bắn về phía trước.Thần niệm của hắn lúc này đã tiến nhập vào trong cỗ thân thể tinh thuần của khối linh thai kia.
Ngay lập tức hắn liền nhìn thấy một cỗ võ đạo quyền ý màu vàng kim lóng lánh, thể hiện sự chiếm hữu mãnh liệt, tựa như muốn chiếm lấy tất cả điều tốt đẹp nhất trên thế giới này, bất chấp mọi thủ đoạn.
- Mẫu thân của Vô Địch Hầu sau khi thi giải cũng là kỳ nữ tử trong thế gian, không biết hắn có ý đồ chiếm hữu luôn không nhỉ? Nếu quả thực là như vậy, chứng tỏ rằng hắn đúng là ma trong thiên ma, đáng sợ đến cực điểm.
Trong lúc đó bỗng nhiên một ý nghĩ hiện lên trong đầu Hồng Dịch.
- Vô lượng quang, vô lượng thọ , chư phật mật tàng, quang minh vi đàn, phong cấm!
Đối mặt với cỗ quyền ý màu vàng kim trông giống như một khối u bứu, Hồng Dịch không hề nương tay, Quang Minh Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới dưới hình dạng của một tế đàn liền mãnh liệt phủ xuống, chỉ trong nháy mắt liền phong ấn cỗ quyền ý tinh thần kia vào bên trong.
Tiếp đó cấp tốc từ mi tâm của nhân tiên phân thân bay ra.
Cuối cùng hạ xuống pháp đàn của Hồng Dịch là một khối thủy tinh ánh sáng có kích cỡ bằng miệng chén. Ở trung tâm của pháp đàn, khối quyền ý màu vàng kim kia liên tục lóe lên, trong đó phát ra những âm thanh điên cuồng của Vô Địch Hầu, cỗ quyền ý này thỉnh thoảng còn lóang thoáng hiện lên khuôn mặt của Vô Địch Hầu.
-Hừ!
Hồng Dịch hừ lạnh một tiếng.
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm loạn nữa sao? Một khi bị Quang Minh Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới trong Quá Khứ Kinh phong ấn, kể cả là đỉnh cấp võ thánh cũng chưa chắc đã thoát được, huống chi ngươi chỉ là một khối quyền ý? Hỏa đan!
Trong lúc nói, một viên hỏa đan hung hăng tiến vào trong đại kết giới. Nhất thời những tia lửa màu bạc nhọn hoắt bay lượn bên trong đại kết giới, nung đốt tòan bộ khối tinh thần quyền ý của Vô Địch Hầu.
Cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, tòan bộ tai họa ngấm ngầm đều đã được tiêu diệt rồi!
Hồng Dịch nhìn cỗ nhân tiên phân thân đang lặng lẽ an tường ngồi ở đối diện, hơi thở đều đặn, không khỏi thở ra một hơi thật dài.
Cùng lúc đó.
Tại một nơi nào đó trong thiên địa, bên trong một hồ nước lớn có chu vi hơn mười dặm. Nước trong hồ có màu xanh biếc, tràn ngập hương thơm thoang thoảng.
Trong hồ nước, chín con hỏa long đang uốn lượn liền hóa thành chín hình người.
- Chúng ta giúp ngươi thi triển pháp lực, gia tăng tinh thần của ngươi, đủ để ngươi bồi dưỡng tẩm bổ cho cỗ quyền ý trong nhân tiên phân thân. Đến lúc đó sẽ không bị Hồng Dịch khống chế nữa, về sau sẽ trở lại bên cạnh ngươi.
Cửu Hỏa Viêm Long nói.
Vô Địch Hầu đang ngồi khoanh chân bên cạnh hồ nước, bỗng nhiên, tòan thân hắn chấn động.
- Hỏng rồi! Muộn rồi! Tinh thần lạc ấn đã bị luyện hóa!