Đường Tăng Xông Tây Du

chương 760: lịch sử tinh cầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhóm: TTTV

Nguồn:

-----------------

Vương Mẫu nương nương, Đường Tăng không biết tên của nàng là gì, bây giờ đã qua mấy nghìn năm, nữ nhân cao quý mỹ lệ ấy, không biết hiện giờ như thế nào.

- Hy vọng ta đoán không sai, nếu đúng là nàng ở chỗ này, sắp được gặp lại nàng rồi.

Đường Tăng cười hắc hắc, vô cùng chờ mong nhìn thấy Vương Mẫu nương nương.

Đường Tăng một bước đi vạn dặm, hoành độ sơn hà, nhanh chóng bỏ lại đại địa dưới chân.

- Khí tức của Vương Mẫu... Kỳ quái, sao lại không cảm nhận được khí tức của Vương Mẫu?

- Thử tìm khí tức của Định Giới Châu xem sao?

Đường Tăng chăm chú cảm ứng.

Nhưng kỳ quái là ngay cả khí tức của Định Giới Châu cũng không cảm ứng được.

- Chẳng lẽ là ta đã đoán sai? Thứ được trấn áp ở nơi này không phải Định Giới Châu của Vương Mẫu?

Đường Tăng nhíu mày, cảm giác có gì đó không thích hợp:

- Loại cảm giác này, đúng là của Định Giới Châu mà.

Đường Tăng dạo qua một vòng tinh cầu này, gặp rất nhiều nhân loại, thậm chí còn có cả cảnh giới Thiên Tiên tồn tại.

Đồng thời, nơi đây cũng có một vài con yêu quái, chẳng qua phần lớn đều rất nhỏ yếu, mạnh nhất cũng chỉ có cảnh giới Thiên Tiên, không chênh lệch là mấy với nhân loại mạnh nhất.

Bên ngoài tinh cầu, Đường Tăng bước ra một bước, đã xuất hiện ở bên ngoài tầng khí quyển, lại lần nữa bước ra một bước, trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài tầng khí quyển của một sinh mệnh tinh cầu cách đó mấy năm ánh sáng.

- Khí tức sinh mệnh ở nơi này mạnh mẽ hơn không ít, vào xem thử mới được.

- Lần này phải từ từ hỏi thăm, nếu tự mình tìm không được, nhưng ngộ nhỡ có tin tức của Vương Mẫu có thể biết kịp thời.

Đường Tăng trong lòng sắp xếp kế hoạch, sau đó cất bước một lần nữa, trong nháy mắt vượt qua tầng khí quyển, trực tiếp xuất hiện trên tinh cầu.

Phía trước hắn có một toà thành thị lớn, trông khá giống với Đường triều Trung Quốc cổ đại, trên cửa thành viết ba chữ to: Lâm Giang Thành.

Đường Tăng, thân như huyễn ảnh, chỉ trong giây lát đã tiến nhập Lâm Giang Thành.

Sau khi vào thành, đường phố ngựa xe như nước, mọi người ăn mặc phục sức cổ đại đi tới đi lui, chẳng qua hầu như đều là người thường, thỉnh thoảng mới có thể cảm ứng được một người tu tiên, khí tức cũng không tính là mạnh mẽ.

- Tinh vực này rõ ràng không phải tinh vực phổ thông, nhưng lại có nhiều người thường như vậy.

Đường Tăng không khỏi nghi hoặc, bởi vì hắn liền nghĩ tới một việc, đó chính là vì bị Định Giới Châu trấn áp.

Cho dù là cường đại như hắn, cũng cảm thấy lực trấn áp kinh khủng, ảnh hưởng đến tốc độ và thực lực của hắn phát huy.

Nhưng mà những người bình thường này lại dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nếu không dưới áp lực kinh khủng như thế này, tuyệt đối thừa đủ để khiến những người bình thường này bỏ mạng hết.

- Chẳng lẽ tác dụng trấn áp này vô hiệu đối với người bình thường?

Trong lòng Đường Tăng suy đoán, hơn phân nửa là như vậy, nếu không thì căn bản nghĩ thế nào cũng không thông.

- Ngược lại cũng thật thần kỳ, thủ đoạn thần tiên không can thiệp đến sự phát triển bình thường của người thường, đây là thủ đoạn của Vương Mẫu sao?

Đường Tăng cảm thán, nữ nhân kia, có thể trở thành Mẫu nghi của Tam Giới, quả đúng là không phải người đơn giản.

Đương nhiên, đến nay đã không còn Tam Giới nữa.

Đường Tăng đi dạo vài vòng trên đường phố, sau đó đi vào một hiệu sách:

- Chắc nơi này phải có sách ghi chép lịch sử, xem thử có ghi chép liên quan đến Tam Giới không.

Trên giá sách có đủ loại sách, có tranh vẽ, có thẻ tre các loại, chữ trên thẻ tre đều là viết tay, còn trên giấy thì phần lớn đều là in ra.

Xem ra, người ở nơi này đã tìm ra kỹ thuật in rồi, chẳng qua có thể bởi nơi đây bị cường giả tiên đạo thống trị, cho nên mặc dù trải qua mấy nghìn năm, vẫn không có chỗ để khoa học kỹ thuật phát triển.

- Trụ Vũ Trụ không cảm ứng được, Vương Mẫu cũng tìm không ra, mà lại phải đi đọc về lịch sử của tinh cầu này.

Rất nhanh Đường Tăng đã tìm được khu vực để sách lịch sử, cầm một quyển sách lên nhanh chóng lật, dùng ý chí đảo qua, trong nháy mắt đọc hết tất cả nội dung bên trong.

- Mấy trăm năm trước?

Đường Tăng lắc đầu, tiếp tục xem quyển khác.

Rốt cục, hắn tìm được một quyển ghi lại lịch sử về thời tương đối xa xưa, ghi lại rằng khoảng hai ngàn năm trước, thế giới này vô cùng rộng lớn, cả thế giới chỉ có một đại lục.

Sau đó xảy ra một trận thiên tai, đại địa bị vỡ vụn, long trời lở đất, nhân loại hầu như chết hết, chỉ còn lại một bộ phận rất nhỏ nhân loại được thần tiên trên Thiên Đình cứu, trải qua tai hoạ, những người đó liền được đưa đến mảnh tinh vực này sinh sống.

Chẳng qua, trong này ghi lại mọi chuyện cũng rất mơ hồ, thậm chí còn có chú thích suy luận, nói rằng lịch sử này ghi chép lại lịch sử có thể là quá khoa trương rồi, nhưng người nói ra suy luận như vậy quá nửa là người thường, dù sao người thường rất khó tưởng tượng được ra sức mạnh của thần tiên to lớn đến nhường nào.

Hiện tại nhân loại ở trên viên tinh cầu này đều là do thần tiên Thiên Đình cứu năm xưa, đem đến các tinh cầu, mặc kệ cho bọn họ tự do phát triển, sinh sôi nảy nở.

Căn cứ theo ghi chép, sau đó lại xuất hiện một số người tự xưng là người tu tiên, tiến nhập thế giới phàm tục, truyền xuống công pháp tu tiên.

Nhưng cũng không phải bất cứ ai đều có thể tu luyện, mà còn cần có tư chất, phàm là có thể tu luyện, hầu như đều tiến nhập tông môn, vì vậy, trong thành tuyệt đại bộ phận đều là người thường.

Những tin tức này là Đường Tăng lật xem rất nhiều thư tịch, từ vô số văn tự trong đó, mới tự mình sắp xếp thông tin mà thu được kết quả như vậy.

- Ồ, còn có chiến tranh?

Bỗng nhiên Đường Tăng thấy được một tin tức, chỉ có ngắn ngủi mấy dòng chữ, trên đó ghi chép rằng, tất cả người tu hành đều có chung một mục đích cuối cùng, đều là vì chiến tranh, vì bảo vệ nhân loại.

- Chiến tranh? Bảo vệ nhân loại? Tình huống gì vậy?

Đường Tăng có chút ngẩn ra, trên tinh cầu này dường như không có yêu quái nào cường đại mà?

Lúc này, một trung niên nam tử cau mày đi tới, nói:

- Vị công tử này, sách của nơi này đã xem thì nhất định phải mua, không thể đứng đây đọc vậy đâu.

- Đã xem thì nhất định phải mua?

Đường Tăng kinh ngạc, đồng thời dùng ý niệm đảo qua, phát hiện những người còn lại ở đây sau khi tìm được thư tịch, đều cầm lấy rồi đi trả tiền, không có ai cứ đứng tại chỗ đọc như hắn cả.

- Ngươi tổng cộng đã xem qua... mười chín quyển, tổng cộng hết ba mươi tám phi linh tệ.

Trung niên nam tử nói.

- Phi linh tệ là cái gì?

Đường Tăng nghi hoặc, nơi đây là xã hội cổ đại, chẳng lẽ không dùng vàng bạc sao?

Trung niên nam tử nghe vậy, nhất thời sắc mặt trở nên lạnh lẽo:

- Ngươi không muốn trả tiền? Hay là ngươi không có tiền? Không có tiền ngươi vào đây xem cái gì?

Đường Tăng nhíu mày, tên người phàm này thật là to gan, lại dám quát tháo hắn?

- Ta chỉ hỏi ngươi là phi linh tệ là loại tiền gì...

Đường Tăng lãnh đạm nói.

- Ba mươi tám phi linh tệ, lấy ra đây.

Bỗng nhiên, một cô gái đi tới bên này, thuận tay lấy ra một vốc lục sắc tiền tệ:

- Tiền chưởng quỹ, đừng làm khó dễ vị công tử này nữa, hắn chắc là quên không mang tiền thôi.

Trung niên nam tử vội vàng tiếp nhận phi linh tệ, cười nịnh nói:

- Đường thiếu nãi nãi thật là quá thiện lương, người như thế nếu đến tiệm cơm hơn phân nửa là ăn cơm chùa.

Nữ tử chỉ cười nhạt, cũng không nhìn Đường Tăng, cầm sách của mình rồi liền đi khỏi thư điếm.

Đường Tăng sắc mặt cổ quái, sờ lỗ mũi một cái, chính mình lại được người ta bố thí rồi?

- Cầm lấy sách của ngươi rồi đi mau đi.

Trung niên nam tử trợn mắt nhìn Đường Tăng.

Nhất thời sắc mặt Đường Tăng trở nên lạnh lẽo.

- Lạch cạch...

Trung niên nam tử đột nhiên ngã xuống đất, thân hình nhúc nhích, quang mang chớp thước, sau đó trực tiếp biến thành một con chó mực.

- Dám dùng mắt chó coi thường người khác.

Đường Tăng bĩu môi, cất bước ly khai thư điếm.

- Gâu gâu... gâu...

Trong mắt con chó hiện lên thần sắc kinh hoảng, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài thư điếm, nhưng cũng không còn thấy thân ảnh Đường Tăng đâu nữa.

Trên đường phố, Đường Tăng bám theo cô gái kia, phát hiện nàng ta nhìn thấy người ăn xin đều sẽ cho một hai phi linh tệ, không khỏi lắc đầu.

- Thiện lương, thật là thiện lương, nhưng quá thiện lương như vậy, có đôi khi cũng sẽ tự hại chính mình, thật là một nữ nhân ngốc.

Đường Tăng lắc đầu cười:

- Mà thôi, tuy là vốn không cần ngươi trợ giúp, nhưng giờ coi như là thiếu ngươi nhân quả, vậy liền tiễn ngươi một đoạn, xem như là một phần tạo hóa.

Thầm nghĩ xong, hắn phất tay, trong tay đã có thêm một túi tiền.

- Thử dùng một chút sức mạnh nhân quả xem sao.

Đường Tăng trong lòng thầm nhủ, dùng ý chí dung nhập vào túi tiền, đồng thời nắm một ít sợi tơ nhân quả trong thiên địa kết thành ấn ký bí ẩn, đánh vào trong túi tiền.

- Năng lượng thiện lương.

Đường Tăng mỉm cười:

- Chỉ cần đeo túi tiền này, trợ giúp càng nhiều người, sẽ càng thu được nhiều năng lượng. Phải để nàng nhận chủ lại, bằng không ngược lại sẽ mang đến mối họa cho nàng.

- A, túi tiền của ta đâu...

Bỗng nhiên nữ tử kêu lên.

Truyện Chữ Hay