CHƯƠNG
Đoạn thời gian đó, Trần Đông cả ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng , hắn không muốn về nhà, không muốn phải đối mặt với vợ mình.
Cùng lúc đó, hắn gặp được Dương Hoằng.
Khuya hôm ấy, Dương Hoằng chỉ mới mười mấy tuổi nghiêng ngả lảo đảo chạy tới,phía sau còn có mấy người đang đuổi theo,Trần Đông vừa lúc dừng xe, đang nhắm mắt dưỡng thần một lát. Cửa xe đột ngột bị mở ra,cô bé kia hoảng hốt chui vào xe mình,ghé vào chỗ ngồi, kịch liệt thở dốc.
Trần Đông bị kinh động, đang muốn mở miệng mắng to,thì cô bé kia lại mang theo khuôn mặt ướt đẫm nước mắt giữ chặt tay áo Trần Đông “Thúc thúc, van cầu thúc,đừng la lớn,đừng để bọn họ biết con đang ở đây.”
Dương Hoằng rất xinh đẹp,với tư sắc kia sợ là không nam nhân nào lại không động tâm. Đặc biệt là kẻ háo sắc như Trần Đông thì càng không ngoại lệ.
Hắn nhìn Dương Hoằng có chút sững sờ, trong mắt tràn đầy say mê.
Bên ngoài, một đám côn đồ vì tìm không thấy người mà dậm chân mắng chữi,không bao lâu liền xoay người đi chỗ khác.
_”Bọn họ đi rồi.” Trần Đông nói.
Nữ hài thấp thỏm ngẩng đầu,một tay che đi đôi mắt , vùi đầu nức nở khóc “Tạ ơn thúc thúc.”
_”Bọn họ đuổi theo con làm gì ? Gặp phải chuyện gì sao ?” Trần Đông cố tỏ ra là một thúc thúc tốt bụng, mang theo bộ mặt nhân từ giả dối hỏi Dương Hoằng.
Nữ hài không nói gì, bối rối lắc đầu,sau đó xuống xe lảo đảo đi về phía trước.
Trần Đông lái xe theo sau, cố ý thả chậm tốc độ, chạy sát bên nàng “Trễ như vậy rồi, một cô bé như con ở bên ngoài không an toàn chút nào, con muốn đi đâu ? Thúc thúc đưa con một đoạn.”
Nữ hài vẫn cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Trần Đông kiên nhẫn khuyên nhủ “Nếu bọn họ lại đuổi theo con thì làm thế nào,con hiện tại rất không an toàn,nghe lời thúc thúc đi. Thúc thúc đưa con về nhà.”
Nữ hài đột nhiên ngừng lại, nửa ngày sau mới nhẹ giọng nói “Con không có nhà.”
Trần Đông sửng sốt, lập tức nói “Thực xin lỗi.”
_”Không sao.” Nữ hài lắc đầu
_Vậy…vậy bây giờ con định đi đâu ?
_Con ở ký túc xá của trường.
_Trễ như thế còn chạy ra ngoài làm cái gì ?
Nữ hài trầm mặc một hồi, sau đó nói “Con phải kiếm tiền nuôi sống chính mình,học phí còn có sinh hoạt phí. Ban ngày đi học, nên con chỉ có thể dành ra thời gian buổi tối trộm ra ngoài làm thêm.”
Trần Đông không hỏi nữa, thật lâu sau mới phát ra tiếng thở dài “Để thúc thúc đưa con về trường.”
Nữ hài do dự một hồi, Trần Đông tiếp tục nói “Yên tâm, thúc thúc không phải người xấu,hơn nửa đêm mà lang thang ngoài đường rất không an toàn, thúc thúc sẽ đưa con về trường.”
Nữ hài cuối cùng cũng gật đầu.
Trên đường, Trần Đông cùng nữ hài nói chuyện phiếm, lúc hỏi tên, nữ hài liền nở nụ cười “Con tên Dương Hoằng.”
Thời điểm nàng cười rộ lên thật sự rất xinh đẹp,mắt phượng cong cong hút hồn, đáng yêu như một con tiểu hồ ly.
Trong lòng Trần Đông kêu gào một loại ham muốn cầm thú, hắn ho nhẹ hai tiếng, quay đầu đi không nhìn nàng nữa,sợ khống chế không được nội tâm đang rục rịch.
Ngày đó, Trần Đông cũng không làm gì Dương Hoằng,chỉ đưa nàng về trường.
Đứng trước cửa trường học, Dương Hoằng phất phất tay với hắn “Cảm ơn thúc thúc, thúc thúc thật tốt bụng.”
Trần Đông không nói gì thêm,quay đầu xe rời đi,khi đi không quên nhìn thân ảnh duyên dáng của nàng qua kính chiếu hậu, nhịn không được nhếch miệng cười.
Hắn là một người có danh vọng,làm chuyện cầm thú với một cô bé, nếu lỡ bị truyền ra ngoài thì sẽ gây bất lợi cho con đường sự nghiệp của mình. Thôi thì, còn nhiều thời gian, hắn có thể đợi..
Sau đó, Trần Đông thường xuyên đến trường thăm Dương Hoằng. Lúc đầu, hắn cho tiền, Dương Hoằng sống chết không nhận,Trần Đông liền nói một câu “Nhận đi,cái này là tâm ý của thúc thúc, thúc thúc cũng có một đứa con gái,thấy con gặp hoàn cảnh như vậy thúc thúc rất đau lòng. Về sau con có thể dùng phương thức khác để báo đáp thúc thúc. Thúc thúc chỉ muốn nhìn con được học hành tới nơi tới chốn mà thôi.”
Nghe câu nói chân thành như vậy,Dương Hoằng vẫn cảm thấy quẫn bách,nói không nên lời cự tuyệt.
Cuối cùng, nàng cong người, cúi đầu thật thấp trước mặt Trần Đông “Tạ ơn thúc thúc, về sau con nhất định sẽ hảo hảo báo đáp thúc.”
Trần Đông cười cười, trong lòng nghĩ, ngươi đương nhiên phải báo đáp.
Hai người tiếp xúc một đoạn thời gian, Trần Đông không ngừng chu cấp cho Dương Hoằng,dần dần Dương Hoằng cũng có tình cảm với Trần Đông,kia bất quá cũng chỉ là thân tình mà thôi. Dù như vậy nhưng đối với Trần Đông mà nói cũng rất có lợi.
Một ngày, hắn nói với Dương Hoằng “Làm con gái của thúc thúc đi.”
Dương Hoằng sợ tới mức ngây người,nước mắt nhịn không được trào ra, cũng không thể nói nên lời.
Trần Đông than nhẹ một tiếng, giúp nàng lau đi nước mắt “Đứa ngốc, khóc cái gì. Thúc thúc rất muốn nhận con làm con gái,ngay từ đầu thúc đã có ý định này rồi,một cô bé như con sao có thể chịu được áp lực cuộc sống nặng nề như thế này. Nếu con là con gái của thúc,thúc thúc sẽ có thể một đứa trẻ, cũng không cảm thấy có cô quạnh, Trần Lệ nhà thúc cũng có thêm một người chị cùng chơi với nó.”
Nói một hơi, Dương Hoằng vẫn im lặng như trước,nước mắt không ngừng rơi.
_”Nếu con không muốn cũng không sao, đừng khóc.”
Dương Hoằng vội vàng lắc đầu “Không, không phải …thúc thúc, con chỉ là…đang rất cao hứng không kịp phản ứng mà thôi..”
Tiếp đó, Trần Đông dẫn Dương Hoằng về nhà.
Lúc Dương Hoằng vào nhà, Trần Lệ ngẩng đầu tò mò nhìn Trần Đông “Ba ba, ai vậy ?”
_”Chị của con.” Trần Đông cười nói.
Đang đi xuống lầu, vợ Trần Đông vừa vặn nghe được câu đó liền điên tiết gào thét “Trần Đông! Ngươi đang nói cái gì!?”
Thấy vợ hắn như vậy,Dương Hoằng lập tức bị dọa sợ.
_Ta nhận Dương Hoằng làm con nuôi, đứa bé này rất đáng thương, tứ cố vô thân.
Trần Đông mặt không biến sắc,khiến vợ hắn càng thêm tức giận, mắng chữi nói nàng nhất định là con riêng của hắn,toàn là những lời thô tục khó nghe.
Một bên, trong mắt Dương Hoằng lộ ra kinh hoảng,luống cuống túm lấy tay áo Trần Đông “Thúc thúc, có lẽ con nên đi…”
Lúc này Trần Đông cũng đang nổi nóng, xoay người hung ác nói “Mày đã bước vào nhà tao thì mày chính là người của Trần gia! Ai cũng không có quyền đuổi mày đi!”
Dương Hoằng vô cùng hoảng sợ, lui về phía một bước, không thể tin được Trần Đông lại có thể biến thành cái dạng này.
Trần Lệ nhìn Dương Hoằng, lộ ra vẻ mất hứng “Ta không thích ngươi, vì ngươi mà ba mẹ ta càng cãi nhau dữ dội hơn.”
Vợ chồng Trần Đông vẫn tiếp tục cãi nhau, càng ngày càng ác liệt hơn,Trần Đông kiên trì muốn giữ Dương Hoằng ở lại. Sống trong cái nhà này, Dương Hoằng luôn cảm thấy vô cùng bất an, nàng lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm, rằng nàng hoàn toàn không được hoan nghênh.
Từ trước đến nay, nàng đều rất nhạy cảm. Hiện tại, nàng càng thêm tự ti.
Lúc đó, Trần Lệ luôn ở một bên khóc lóc khuyên can “Ba ba, mụ mụ, đừng đánh ..Lê Lệ rất sợ,đừng cãi nhau, ba ba , mụ mụ…”
Tiếng cãi nhau ầm ĩ cùng với tiếng đập phá đồ vật không ngừng vang lên. Từ khi Dương Hoằng bước vào Trần gia, không ngày nào được an bình.
Mỗi lúc như vậy, Trần Lệ luôn đứng trước mặt Dương Hoằng, cố sức đẩy nàng “ Chị, chị, ta không cần ngươi ở đây,ngươi đi, ngươi đi đi. Ta không muốn ba ba và mụ mụ cãi nhau, chị mau đi đi.”
Dương Hoằng cũng chỉ kinh ngạc đứng đó nhìn nàng muốn làm gì thì làm, ngẫu nhiên sẽ lui về sau hai bước, trong mắt lấp đầy một mảnh cô đơn.
Sau đó, nàng nhẹ giọng nói “Chị sẽ đi.”
Dương Hoằng thật sự rời đi.
Dương Hoằng ở Trần gia chưa được hai tuần liền bước đi, chỉ mang theo chiếc balô nhỏ của mình,bên trong là tất cả những gì nàng có.
Trần Đông đến trường tìm nàng, Dương Hoằng một bước đi thẳng về phía trước,không nhìn hắn.
Trần Đông túm lấy cánh tay Dương Hoằng “Theo ta về!” Ngữ khí có chút phiền táo.
_Thúc thúc,con, con không về đâu.
_”Mày nói gì !? Mày đã vào hộ khẩu nhà tao mà còn muốn đi sao ???” Trần Đông đột nhiên trở nên dữ tợn.
Dương Hoàng hoảng sợ “Thúc thúc, thúc đang nói cái gì vậy…”
Trần Đông lôi nàng vào xe,rời khỏi trường học, đến một nơi hẻo lánh hắn mới ngừng xe lại.
Hắn siết chặt bả vai Dương Hoằng, hung hăng cắn miệng nàng.
Dương Hoằng sợ tới mức hét rầm lên,cố gắng giãy dụa thoát khỏi sự giam cầm của hắn “Thúc thúc! Thúc thúc! Ngươi buông ta ra! Ngươi đang làm cái gì ?? Ngươi thả ta ra!!!”
Trần Đông dùng sức tát vào mặt nàng,hoàn toàn mất đi vẻ hiền lành lúc trước,thay vào đó là một bộ mặt của một tên cầm thú hung ác tràn đầy dục mà Dương Hoằng chưa từng thấy qua.
_Mày có biết, vì để mày bước vào Trần gia mà tao phải hao tổn hết biết bao nhiêu công sức không ?? Bây giờ mày muốn đi, muốn trốn sao ? Mày không phải nói sẽ hảo hảo báo đáp thúc thúc sao ?? Vậy hiện tại đã đến lúc mày nên báo đáp a!! Nên báo đáp thúc thúc!!
Hắn điên cuồng chồm về phía nàng,xé nát y phục của nàng, tham lam xâm nhập vào cơ thể nàng.
Dương Hoằng phản kháng, giãy dụa, gào thét cuối cùng biến thành tuyệt vọng.
Nàng chỉ có thể khóc, dù cố gắng liều mạng những vẫn không thể ngăn cản Trần Đông xâm phạm mình. Ngày đó, nàng mất đi chính mình, cũng nhìn thấu bản chất của Trần Đông.
Đến khi hỗn hợp máu tươi cùng với chất lỏng dơ bẩn của Trần Đông chảy xuống,đồng tử nàng kịch liệt co rút,cứng ngắt nhìn trần xe,nam nhân nằm trên người nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng kinh tởm,nàng nhịn không được vặn vẹo khuôn mặt “Thúc thúc, ngươi gạt ta…”
Cuối cùng cũng chỉ nói được một câu như vậy,không ngừng lặp lại, trầm thấp khàn khàn, hai mắt vô hồn tuyệt vọng.
Trần Đông thực hiện được, hắn cảm thấy thân thể nữ hài thật sự quá tuyệt vời.
Xong việc, hắn ôm Dương Hoằng,thật cẩn thân hôn nàng, mang theo nụ cười ghê tởm “Thúc thúc sẽ không bạc đãi con.”