CHƯƠNG
Thẩm Hạ Đông đi ra,đám người Đặng Dương đã đứng chờ bên ngoài, vừa thấy Thẩm Hạ Đông,Trương Mục liền tiến đến “Ta muốn nói chuyện với con gái của ngươi.”
_”Cái gì ?” Thẩm Hạ Đông ngẩng đầu nghi hoặc,Trương Mục nói “Trong chuyện này ta cảm thấy con gái ngươi nhất định biết điều gì đó,tin tưởng ta, con gái người chắc chắn có liên quan.”
_”Nhưng trạng thái hiện tại của Thẩm Thanh không được tốt lắm.” Thẩm Hạ Đông đáp, sau đó dường như phát giác lời mình đang nói,có chút vô lực mở miệng,”Ta biết ta bây giờ không có quyền nói cái gì,nhưng ta mong các ngươi hãy từ từ,con gái của ta thật sự chịu không nổi giằng co…Làm ơn kiên nhẫn chờ một thời gian,cho ta một cơ hội,để ta gặp Trần Lệ…Gặp Trần Lệ sau,các ngươi muốn làm thế nào cũng được.”
Trương Mục híp mắt nhìn nam nhân trước mặt,thật lâu sau mới phất tay với lão Trần cùng Đặng Dương,”Đi thôi,hôm nào lại đến.”
_”Cám ơn.”Thẩm Hạ Đông nói,Trương Mục cười cười. Lúc rời đi còn không quên giúp Thẩm Hạ Đông che kín áo khoác,trong mắt ý vị thâm trường.( >.