Dưỡng Quỷ

chương 19: tỷ muội

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

_”Ta từ nhỏ đã nhận thức nàng.” Thẩm Hạ Đông nói.

Trương Mục nhìn hắn một cái, trầm mặc đợi hắn tiếp tục

_Ta đời này, thật xin lỗi nhất chính là nàng…Ta biết, ta biết, là nàng tới tìm ta, ta biết …Ta có thể cảm giác được…

Thẩm Hạ Đông đột nhiên buông tay lái,hắn nắm lấy bả vai Trương Mục, dùng sức lay động “Đúng không ? Ngươi nói có đúng không !?”

Không ai điều khiển, chiếc xe bắt đầu mất kiểm soát, Trương Mục nuốt một ngụm nước bọt , liều mạng giữ lấy tay lái “Trầm tiên sinh, ngươi trước hãy bình tĩnh lại, làm ơn bình tĩnh lại đi.”

Thẩm Thành buông lỏng cổ Trương Mục,Trương Mục liếc thấy Thẩm Thành đang nhìn Thẩm Hạ Đông, trên mặt vẫn không lộ ra cảm xúc gì, bỗng dưng hắn đột ngột nhìn về phía Trương Mục,Trương mục giật mình chuyển sang Thẩm Hạ Đông. Nhưng rồi Thẩm Thành lại lẳng lặng tiêu thất.

Trương Mục giữ tay lái, Thẩm Hạ Đông vẫn chưa thể ổn định lại cảm xúc,Trương Mục cắn răng, kiên nhẫn nói “Thẩm tiên sinh, ngươi như vậy cũng vô ích thôi,trước tiên ngươi nên lấy lại bình tĩnh,cẩn thận suy nghĩ những chuyện đã xảy ra,cố gắng khôi phục tinh thần mới là cách tốt nhất. Nên…Nên…nên như vậy, nên như vậy…”

Ở một nơi khác, Đặng Dương cùng lão Trần tìm đến căn hộ mà Trần Đông từng ở,căn hộ này hiện giờ đã thuộc về người khác. Đặng Dương gõ cửa,một phụ nữ trung niên ra mở cửa,nhìn thấy Đặng Dương cùng lão Trần liền nghi hoặc hỏi “Các ngươi là…?”

_”Cảnh sát.” Đặng Dương và lão Trần cùng lấy ra giấy phép của mình.

_Ngươi mua căn hộ này đã bao lâu ? Ngươi sống một mình sao ?

Phu nhân nghĩ nghĩ sau đó nói “Hình như, có lẽ được mười mấy năm. Ta sống cùng chồng mình, hắn đi làm rồi.”

_”Người chủ trước của căn hộ này có phải tên Trần Đông không ?” Đặng Dương nghiêm túc hỏi

Lão Trần “hắc hắc” cười hai tiếng, xen vào “Đại tỷ, trà ngươi pha thật đúng là rất ngon a.”

_”Trước kia ta từng học qua một khóa hướng dẫn pha trà.” Phụ nhân cười ôn hòa nói

Đặng Dương đen mặt, lé mắt nhìn lão Trần, lão Trần lập tức ngậm miệng “Ân, tiếp tục , tiếp tục, ta uống trà.”

Đặng Dương nghiêm túc nhìn phụ nhân nói “Hiện tại, ngài có thể trả lời câu hỏi của ta sao ?”

_”Ân, chính là người đó.” Phụ nhân đáp

_Trước khi ngươi dọn vào căn hộ này, gia đình hắn có những người nào ?

_Cái này thì,để ta nghĩ đã, lâu quá rồi ta cũng không nhớ rõ nữa…À…Hình như là chỉ có hắn cùng con gái của mình.

_Mấy đứa con gái ?

_Chỉ có một a.

_Ngươi xác định ?

_Đúng vậy,ta chắc chắn mà,thời điểm ta đến xem, nhà bọn họ còn chưa chuyển đi đâu,chỉ có hắn cùng con gái mà thôi.

_Vậy thê tử của nam nhân kia đâu ?

_”Thê tử ? Ôi, lúc ta mua nhà thì nghe hàng xóm nói vợ của hắn đã mất hai năm trước,vậy nên nam nhân mới quá thương tâm mà bán căn hộ này đi. Bằng không chưa chắc chịu nhượng lại cho ta với giá rẻ như vậy.” Phụ nhân thở dài

Đặng Dương trầm mặc một hồi,nếu phụ nhân chỉ thấy Trần Đông cùng Trần Lệ thì chứng tỏ Dương Hoằng đã rời đi trước khi căn hộ này bị bán. Về phần thê tử của Trần Đông thì…Đặng Dương thật chưa từng nghe người nào nhắc tới.

Hắn tiếp tục “ Ngươi có biết chút gì về vợ của Trần Đông không ?”

_”Ai, chuyện này ta làm sao biết được,ta dọn đến sau mà. “ Phụ nhân lắc đầu.

Đặng Dương trầm tư nửa khắc, nói “Chúng ta có thể lên lầu sao ?” “Ân, không thành vấn đề. Phụ nhân gật gật đầu, đưa bọn họ lên lầu,lúc đi ngang qua một căn phòng,nàng đột nhiên dừng lại, mở cửa phòng “Lúc ta dọn vào, toàn bộ căn hộ đều được thu dọn sạch sẽ ,chỉ trừ phòng này, trên mặt tường dính không ít vết máu,ta làm cách nào cũng tẩy không sạch,sau đó ta vốn định kêu người sơn lại ,nhưng cả căn hộ lớn như vậy chỉ có hai vợ chồng chúng ta nên cũng không cần nhiều phòng như vậy,hơn nữa có chút lười, lâu dần rồi quên luôn,đến khi nhớ ra thì cũng không muốn làm nữa”

Trong phòng khá bừa bộn,phòng bám đầy bụi làm cho Đặng Dương cùng lão Trần không ngừng ho khan,bên trong có chút tối,lão Trần đi đến cửa sổ,kéo màn ra, trên bức tường màu hiện ra loang lổ vết máu, nhan sắc đã ngả màu.

Đặng Dương đi qua lấy tay sờ sờ,lượng máu khá nhiều, thấm vào bên trong , khó tránh tẩy mãi không sạch.

_”Còn phòng nào giống như vậy không ?” Đặng Dương quay đầu hỏi , phụ nhân lắc đầu “Chỉ riêng phòng này thôi, các phòng khác đều bình thường”

Dạo quanh một vòng, trừ bỏ căn phòng dính máu đáng ngờ kia ra thì những chỗ khác đều không có gì bất thường,nhưng tại sao lại có vết máu trên tường chứ ? Trần Đông vì cái gì mà phải vội vã bán nơi này đi như vậy? Không phải rất kì quái sao ??

_”Hàng xóm xung quanh đây có ai biết rõ chuyện này không ?” Đặng Dương nhìn ra cửa sổ

_À, có chứ, trước khi ta dọn tới nơi này , có vài người đã ở đây từ lâu lắm rồi, nhưng mà vợ chồng ta thường rất bận rộn nên cũng không thân thiết lắm..”

_”Vậy a.” Đặng Dương gật gật đầu,sau đó cười “Cảm ơn sự hợp tác của ngươi,hôm nay đã quấy rầy.”

_A, không có gì, không có gì.

Lúc rời đi,lão Trần thấy Đặng Dương cũng không tính toán quay trở về,liền hiếu kì hỏi “Bây giờ muốn đi đâu a ? Còn những vết máu trên bức tường kia, ngươi biết là chuyện gì đã xảy ra sao ?” Đặng Dương lắc đầu “Không biết, cho nên chúng ta mới đi hỏi.”

_Hỏi ? Hỏi ai ?

_Người sống gần đây, tìm hiểu những tin đồn về Trần Đông.

_”Ôi, toàn là đồn bậy đồn bạ thôi,làm sao tin được a.” Lão Trần ảo não đi theo Đặng Dương , Đặng Dương cười cười “Không có lửa làm sao có khói.”

Thời điểm Trương Mục đưa Thẩm Hạ Đông trở về, vừa vặn ở trước cửa đụng mặt Trần Lệ, nhìn thấy Thẩm Hạ Đông đang tựa vào người Trương Mục ,liền hỏi “Đây là làm sao vậy ?”

Trương Mục nhìn nàng, nhún nhún vai “Không thấy được sao, té xỉu chứ gì.”

_”Ta đang hỏi ngươi hắn là làm sao lại bị như vậy ??” sắc mặt Trần Lệ trở nên nghiêm túc, không vui nhìn Trương Mục

Trương Mục nhếc miệng cười “Thì quá hưng phấn nên mới ngất đi.”

_”Ngươi…” Trần Lệ trừng hắn,Trương Mục đỡ Thẩm Hạ Đông đến ghế salon,sau đó quay đầu nói với Trần Lệ “Ngươi còn đứng đó làm gì, mau đi lấy ly nước, thuận tiện thêm cái khăn lông ướt luôn.”

Mắt thấy sắc mặt Trần Lệ dần dần biến đen,Trương Mục nhún nhún vai “Này là vì chồng của ngươi,tuy nhiên, ngươi có thể làm như không nghe đến. Nhưng mà người nếu có xảy ra chuyện gì thì ta không chịu trách nhiêm đâu nhé.”

Trần Lệ chỉ hừ lạnh, mạnh tay ném túi xách qua một bên,làm theo lời Trương Mục,chờ đến khi Trần Lệ lấy khăn, cẩn thận lau mặt cho Thẩm Hạ Đông,Trương Mục giao mười ngón tay lại, đặt trên đùi, hứng thú nhìn Trần Lệ “Ta không biết vì cái gì mà khiến cho Thẩm phu nhan chán ghét ta,nhưng ta nghĩ vì an toàn của ngươi thì tốt nhất ngươi không nên tị hiềm ta như vậy, Thẩm phu nhân, ngươi nghĩ sao ?”

_”Nếu thật là vì chúng ta mà suy nghĩ thì ngươi đừng xen vào cuộc sống của vợ chồng ta nữa.” Trần Lệ lạnh lùng nói.

_”Why ?” Trương Mục khó hiểu

Trần Lệ cười lạnh, ngẩng đầu nhìn hắn,”Bớt đi những người như ngươi thì gia đình ta sẽ thanh tịnh hơn rất nhiều.”

_”Những người như ta ? Bọn ta ? Còn ai nữa ? À, là… cảnh sát sao ? Mà Thẩm phu nhân này,chúng ta cũng không xem như người qua đường nhỉ ?! .” Trương Mục vô tội vuốt vuốt mấy sợi tóc trên trán, hắn đột ngột đứng lên,thân hình cao hơn Trần Lệ cả một cái đầu,đối mặt với nàng. Hắn cúi đầu, hai mắt mang theo ý cười nhìn Trần Lệ “Thẩm phu nhân, ngươi đang sợ hãi cái gì sao ?”

Trần Lệ nhất thời biến sắc , Trương Mục híp mắt cười trông có vẻ đặc biệt vô hại “Thật có lỗi, ta chỉ định đùa một chút thôi.”

Nói xong liền cười tủm tỉm lên lầu, lúc lên cầu thang còn không quên quay đầu lại nhìn nàng “Thẩm phu nhân, không biết vì cái gì mà từ khi dọn đến nơi này ta luôn ngủ không ngon giấc,luôn có một nữ nhân khóc lóc kể lể với ta, nàng cứ khóc cứ khóc mãi,khóc tiếng mức ta đều cảm thấy phiền. Nàng có một đầu tóc đen dài,mặc chiếc váy màu trắng,trên người dính đầy máu nhìn ta, nói với ta là nàng chết oan a. À, mà hình như nàng nói nàng tên Dương Hoằng thì phải. Thẩm phu nhân, ngươi quen nàng không ?”

Trần Lệ dại ra,”Phanh!” một tiếng, ly thủy tinh trong tay rơi xuống mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh.

Trương Mục xoay đầu đi, miệng than thở “A, thật sự là khủng bố mà…”

Thanh âm lại không mang theo nửa phần e ngại..

Trần Lệ bắt đầu run rẩy,sắc mặt trắng bệch.

Trần Lệ cố gắng khắc chế tâm tình của mình,ta trái nắm chặt tay phải,nhưng vẫn cứ run bần bật,vẻ mặt ẩn nhẫn.

Không thể như vậy, không thể như vậy,hắn chỉ là vô tình thôi, chỉ là vô tình mà thôi….

Nàng không hề biết trong góc khuất cầu thang có một đôi mắt đang theo dõi mình,thấy bộ dáng như vậy của Trần Lệ, hồi lâu, gợi lên khóe miệng…

_”Sao, Trần Đông hả ? Hắn đã chuyển từ đi lâu lắm rồi,căn hộ cũng đã bán cho người khác.”

_Vậy, ngài có biết chút gì chuyện gia đình nhà hắn không ?Nói cho chúng ta biết được không ?

_”Ai, trước kia Trần Đông ở cùng với thê tử của hắn, cuộc sống gia đình coi như hòa thuận,chỉ có một khuyết điểm duy nhất là Trần Đông hay ra ngoài ăn chơi đàng ,tính tình vợ hắn cũng không hảo,hai người thường xuyên cãi vã, có khi còn động thủ. Sau lại,Trần Đông đột nhiên mang về một bé gái, nói là hắn nhận nuôi. Xích mích giữa hai vợ chồng càng thêm nghiêm trọng,luôn luôn đánh nhau. Mọi người khuyên can thế nào cũng không được.”

_Vậy tại sao lại đột nhiên dẫn về một bé gái chứ ?

_Ui, ai biết được, nhưng mà có người đoán ,đó là con riêng của hắn. Ta cũng nghĩ như vậy,Trần Đông hắn a,đối với đứa bé kia rất được,có khi còn tốt hơn cả con gái ruột của hắn không chừng. Đứa bé kia a, lớn lên thông minh nhu thuận,gặp người sẽ chào hỏi,ai ai cũng yêu thích. Nhưng vợ Trần Đông lại không quen nhìn nàng,ở nhà sẽ đánh nàng,ta thường thường nghe thấy tiếng khóc la của đứa bé kia,, thật sự quá đáng thương.

_Vậy vợ của hắn chết như thế nào ?

_Hình như là ngã từ trên lầu xuống,dù sao lúc ta nhìn đến thì thân thể của nàng đã bị phá nát,cả người đều là máu. Lúc chết, hai con mắt vẫn trợn to a,ngày đó con gái của hắn khóc thật thảm,cứ nhìn chằm chằm thi thể của mẹ mình mà khóc đến đôi môi thâm đen,cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều tái nhợt,bao nhiêu người thử dỗ dành cũng không được,chỉ luôn miệng kêu mụ mụ mụ mụ…

_Con gái của Trần Đông với đứa bé kia cách nhau bao nhiêu tuổi ?

_Con gái của hắn ,ta còn nhớ rõ, khoảng mười hai mười ba tuổi,đứa bé kia thì lớn hơn nàng năm tuổi,chắc khoảng mười bảy mười tám gì đó. Hai năm sau thì đứa bé kia cũng không thấy tăm hơi,nghe nói đâu là đã ra nước ngoài du học,dù sao thì cũng chưa từng gặp lại. Tiếp đó, Trần Đông cũng bán căn hộ này đi.

_Tại sao hắn lại đột ngột bán nhà ?

_Cái này thì ta không biết.

Đặng Dương cùng lão Trần quay về sở cảnh sát, trên đường lão Trần hỏi “Những lời này có thể tin sao ?”

Đặng Dương trầm mặc nửa khắc, gật đầu “Tạm thời cứ tin đi, chúng ta chỉ có thể làm như vậy.”

Hắn vốn định điều tra vụ án của Thẩm Thành , bây giờ tự nhiên lại chộp được một câu chuyện xưa cũ,ngay cả cái chết của Dương Hoằng cũng bắt đầu trở nên kì quặc.

_”Trên thế giới này,thật sự có quỷ sao ?” Đặng Dương quay đầu hỏi

Lão Trần cười khổ “Ngươi cũng muốn tin, không phải sao ?”

Đặng Dương im lặng.

Thời điểm Đặng Dương cùng lão Trần dẫn người đến nhà Trần Đông, Trần Đông đã ra nước ngoài. Đành phải tìm tới Thẩm Hạ Đông cùng Trần Lệ.

Lúc đến ,phát hiện người mở cửa là một thanh niên xa lạ,thanh niên kia xiêu xiêu vẹo vẹo lầm bầm “Sáng sớm mà quấy rầy người khác nghỉ ngơi là không đúng đâu.”

_”Ngươi là ?” Đặng Dương hỏi

Một bên lão Trần chân chó thay Trương Mục giới thiệu “Thiên sư tróc quỷ!” Đặng Dương liếc lão Trần một cái “Ngươi quen sao ?”

Lão Trần cười hắc hắc gật đầu “Gặp qua một lần.” Sau đó lại thấp giọng thì thầm bên tai Đặng Dương “Ta cho ngươi biết,người này rất thần kì…Biết thuật đọc tâm đó , ta tận mắt nhìn thấy mà!”

Không lâu sau, vợ chồng Thẩm Hạ Đông đi xuống lầu , Trần Lệ vẫn lãnh tĩnh như trước.

Thần sắc của Thẩm Hạ Đông càng ngày càng kém,lúc nhìn thấy bọn người Đặng Dương cũng chỉ miễn cưỡng gật đầu

_”Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân. Lần này chúng ta đến là có một số việc muốn hỏi các ngươi, ta nghĩ tốt nhất các ngươi đừng giấu diếm. Nói hết mọi thứ mà mình biết,hỗ trợ chúng ta phá án.” Đặng Dương nghiêm túc nói, lão Trần đi theo phụ họa “Đúng vậy, đúng vậy, phải nói hết.”

Nói xong liền phát hiện “thần nhân” trong lòng đang nhìn mình, mặt ửng đỏ, xấu hổ phe phẩy tay “Ta không phải nói ngài! Thật mà!” ( đại thúc xuân tâm nhộn nhạo rồi Ơ.Ơ ” )

Trương Mục liếc mắt nhìn hắn, ôm một hộp sữa, vui vẻ khi người gặp nạn, ánh mắt tung bay tứ phía.

_”Hỏi đi.” Trần Lệ bình tĩnh đáp, còn sắc mặt Thẩm Hạ Đông thì càng ngày càng trắng bệnh.

_”Dương Hoằng là chị gái của ngươi, phải không ?” Đặng Dương thẳng thắn, quan sát Trần Lệ, Trần Lệ mặt không biểu cảm, nhẹ nhàng gật đầu nói “Đúng.”

Thẩm Hạ Đông trợn tròn hai mắt,kinh ngạc nhìn Trần Lệ “Chị…chị..chị gái ??”

Lúc này Trần Lệ mở miệng nói “Không có gì để nói, cũng không phải là chị em ruột thịt,sau nàng lại bỏ nhà đi,cũng giống như người xa lạ thôi. Chỉ là lúc trước có sống chung với nhau một đoạn thời gian.”

_Tại sao Dương Hoằng lại bỏ đi ?

_”Ta không biết.” Trần Lệ đáp

_”Ngươi thật sự không biết ?” Đặng Dương gặng hỏi

_”Đúng vậy.” Trần Lệ nhìn thẳng vào mắt hắn , trả lời.

Truyện Chữ Hay