Dưỡng Quỷ

chương 15: ác mộng tái diễn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thẩm Hạ Đông vội vã lảo đảo xông ra ngoài, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “Ta biết là ở đó…ta biết là ở đó…” những người còn lại cũng theo sát phía sau.

Thời điểm Đặng Dương, Trần Lệ, Thẩm Hạ Đông và hai cảnh sát khác chạy đến nhà Thẩm Thành, Thẩm Hạ Đông dị thường kích động, dùng thân thế hung hăng tông cửa, liên tục gào to “Thẩm Thành! Thẩm Thành! Ta biết là ngươi! Ta biết là ngươi làm ! Thẩm Thành! Ta van cầu ngươi,làm ơn buông tha cho Tiểu Thanh , buông tha cho chúng ta được không …”

Thanh âm kia dần dần trở nên khàn khàn. Hành vi quá khích của Thẩm Hạ Đông làm cho cả Đặng Dương và Trần Lệ đều thực kinh ngạc. Trần Lệ muốn qua dìu hắn, nhưng khi nàng vừa tới gần cửa ,chạm vào Thẩm Hạ Đông thì thân thể nàng cũng nghiêng ngả theo. Trong mắt chợt lóe lên gì đó nhưng đã bị nàng cúi đầu che giấu.

Đặng Dương lập tức tiến đến phụ giúp,cơ hồ ngay lúc cửa vừa mở ra, Thẩm Hạ Đông liền ngã xuống đất , Trần Lệ biến sắc “Thẩm Hạ Đông!”

Nàng cố sức lay hắn, nhưng lại phát hiện nhiệt độ cơ thể Thẩm Hạ Đông nóng đến phỏng tay. Trần Lệ ngồi chồm hổm xuống đất, trên mặt lộ vẻ lo âu. Chỉ có chính nàng mới biết nàng đang sợ hãi điều gì, cũng chỉ có chính bản thân nàng mới biết tại sao nàng lại bất an đến thế.

Đặng Dương phân công hai cảnh sát cấp tốc đưa Thẩm Hạ Đông vào bệnh viện, còn hắn và Trần Lệ thì tiếp tục vào nhà tìm người.

Đặng Dương híp mắt nhìn Thẩm Hạ Đông bị nâng đi. Vừa rồi tại sao Thẩm Hạ Đông lại liều mạng kêu gào tên con trai mình như vậy,Thẩm Thành đã chết,Thẩm Hạ Đông việc gì phải làm vậy chứ?

Đặng Dương phát hiện một sự kiện, từ khi Trần Lệ vào nhà,cả người không còn kiêu ngạo như bình thường,tuy rằng vẫn ra vẻ trấn định,nhưng trên mặt không còn chút máu,môi cũng trở nên trắng bệch.

Đúng là vẫn bị hắn nhìn thấu một chút sơ hở…

Tấm ảnh của Thẩm Thành đặt giữa phòng khách, Trần Lệ đến liếc cũng không dám liếc một cái, chỉ lặng lặng cúi đầu đi theo Đặng Dương phía sau. Lúc đứng trước cửa phòng Thẩm Thành,Đặng Dương nhẹ giọng nhắc nhở “Thẩm phu nhân, ngươi tin trên đời này có ma quỷ không ?”

Trần Lệ giật mình một chút, hai tròn mắt sắc bén nhìn Đặng Dương , lạnh giọng nói “ Hiện tại, người ta muốn tìm , là con gái của ta.”

Đặng Dương cười cười,”Ca sát” một tiếng, cửa mở ra, Đặng Dương nheo mắt nhìn vào trong phòng,trong phòng thật tối nhưng Đặng Dương lại không bật đèn “Ta nghe lão Trần ở tổ chúng ta nói , có vài người sau khi chết sẽ biến thành quỷ,bởi vì khi còn sống có oán niệm, có vướng bận…”

“Đoàng” một tiếng,Đặng Dương tạm dừng lại, mở đèn lên.

_”Hắc, có điều, ta vẫn không tin.” Đặng Dương quét quanh phòng Thẩm Thành một vòng “Trẻ như vậy đã chết, thật sự làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối.”

_”Được rồi! Ta không có thời gian nghe ngươi lảm nhảm những lời vô nghĩa đâu.” Trần Lệ đáng gãy lời hắn .

Đặng Dương thu liễm tươi cười,vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu quay đầu nhìn vào mắt Trần Lệ “Thẩm phu nhân,đối với sự tồn tại của Thẩm Thành, ngươi cảm thấy như thế nào ?”

“Thông!” , ngay khi Trần Lệ nhướng mày , há mồm định nói gì, không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng động lạ.

Đặng Dương căng thẳng đến bên giường Thẩm Thành,đem giường dời đi,lối vào tầng hầm đã bị phá mở, bên trong lập lòe ánh đèn màu vàng nhạt.

Đặng Dương chui vào, Trần Lệ theo sát phía sau,gót giày giẫm lên bậc thang mục nát có chút lung lay..

Nhưng khi nàng chui đến một nửa, thì một đôi chân thon dài trắng noãn thình lình xuất hiện trước mặt nàng. Những giọt máu đỏ“tí tách” “tí tách” nhỏ giọt chảy xuống…

Trần Lệ siết chặt bậc thang,nàng chậm rãi ngẩng đầu. Một chiếc váy ren trắng tinh dính đầy máu,suối tóc đen mềm mại chảy dài trước ngực,cái cằm tiêm gầy,đôi môi màu hồng nhạt nhẹ nhàng mỉm cười,hình ảnh cuối cùng là một đôi mắt ôn nhu không hề tức giận.

Trần Lệ cứ trợn mắt nhìn chằm chằm, trái tim “bang bang “ đập nhanh, hồi lâu cũng không có dấu hiệu dừng đi.

Nàng nghe thấy tiếng của Đặng Dương,nhưng mà nàng đã không tâm tư nghe hiểu hắn đang nói gì. Nàng chỉ có thể nhìn nữ nhân trước mặt,người kia mỉm cười nhìn nàng,hàn khí một chút lại một chút lan tràn đến từng tế bào trong cơ thể.

Bộ dáng người này cỡ nào quen thuộc, những kí ức từ bao nhiêu năm về trước lại ồ ạt tràn về…

_”Thẩm phu nhân.” Thanh âm của Đặng Dương đột nhiên vang lên,nữ nhân kia nháy mắt liền không thấy,ngay cả những giọt máu trên mặt đất kia cũng biến mất vô tung. Từng đầu ngón tay của Trần Lệ vẫn lạnh như băng,,nàng bình tĩnh quay đầu lại, bình tĩnh đi xuống , cuối cùng đạp xuống nền đất.

Trên đỉnh đầu,tấm ván gỗ lại “Phanh!” một tiếng, tự động đóng lại. Phảng phất cảm giác như có ai đó rơi xuống vực sâu,không tiếng động chìm xuống,lặng lẽ chết đi.

Đặng Dương đứng sau lưng Trần Lệ đã lâu lắm rồi,hắn vẫn quan sát bộ dạng cứng ngắt đứng bất động trên bậc thang của Trần Lệ…

Nếu không nhìn kỹ, sẽ không thể phát hiện nữ nhân này có chút dị thường. Nhưng Đặng Dương đã chú ý tới , móng tay của nữ nhân cố sức kháp thật sâu vào bậc thang,đến mức chảy cả máu ra, nàng…không thấy đau sao ? Hành động này không phải thật sự rất kì quái sao ?

Lúc Trần Lệ nhìn thấy Thẩm Thanh, không biết vì quá mức hưng phấn , kích động hay là vẫn chưa hoàn hồn, nàng chỉ đứng bất động tại chỗ.

Dưới ánh đèn mờ nhạt ,Thẩm Thanh đứng cách đó không xa, hai mắt mở to,mím miệng thật chặt mỉm cười một cách quỷ dị,hai tay giao ở sau lưng,ngước đầu lên,vẻ mặt trào phúng nhìn Trần Lệ.

_”Thẩm phu nhân ?” Đặng Dương nhìn Trần Lệ,Trần Lệ vẫn không nói gì,nàng dại ra nhìn Thẩm Thanh.

Chỉ chốc lát, đầu Thẩm Thanh mãnh liệt quay ngoắc sang một bên,như là trúng một bạt tay. Sau đó ngẩng đầu, nhép miệng không biết đang nói gì, rồi bắt đầu điên cuồng cười lớn.

Đột nhiên Thẩm Thanh vươn tay nắm lấy cái ghế hung hăng đập vào đầu mình , một bên đánh một bên cười,nước mắt cùng máu đỏ từ vết thương trên trán trộn lẫn vào nhau chảy dài xuống mặt….

Trần Lệ nhìn ngây người…

Đặng Dương lại kịp thời phản ứng,vội vàng chạy tới,ngăn cản Thẩm Thanh. Nhưng khí lực Thẩm Thanh lớn đến kinh người,Đặng Dương phải mất rất nhiều công sức mới có thể gắt gao chế trụ nàng. Hắn nhìn Trần Lệ hô to “ Thẩm phu nhân, mau đến giúp ta.”

Tuy nhiên,Trần Lệ vẫn không nhúc nhích. Nàng vì cái gì lại đứng bất động a,nếu ngươi biết được nàng sao lại đứng bất động, ngươi nhất định sẽ lý giải được người nữ nhân đáng buồn này…

Lúc này, trước mặt nàng không còn là cảnh tượng rùng rợn mà Đặng Dương đã chứng kiến,à không ,phải nói là có người muốn nhằm vào một mình nàng. Chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy.

Nàng nhìn thấy hai tay Thẩm Thanh bị trói ở sau lưng, trước mặt nàng là một thân ảnh màu đen. Nhìn từ góc độ của Trần Lệ, gương mặt người kia tái nhợt. Ngay khi Trần Lệ bắt đầu nhìn chăm chú, bóng đen nọ chậm rãi quay đầu lại, âm trầm liếc nhìn nàng. Sau đó vươn bàn tay ma quỷ,cầm lấy cái ghế hung hăng đánh vào đầu Thẩm Thanh, một cú lại một cú,tiếng va đập chói tai kêu gào bên tai Trần Lệ,như muốn đâm thủng màng nhĩ của nàng.

Trước mắt nàng một mảnh mơ hồ,trong đầu hiện lên cảnh tượng tương tự từ nhiều năm trước..

_Ngươi cái này tiện nhân! Làm gì mà cứ theo tranh giành với ta hả ??? Ngươi có biết ta chán ghét ngươi đến mức nào không ?? Con đĩ , đồ tiện nhân thấp hèn!!!

_Ngươi là con đàn bà xấu xa ghê tởm!! Ngươi đã cướp đi nhiều thứ của ta như vậy , ngay cả người duy nhất ta yêu cũng không buông tha !!! Tại sao vậy hả ??? Nhưng mà ngươi nhìn xem , ngươi nhìn a, cuối cùng ngươi cũng phải khuất phục trước ta. Ha Ha….Dương Hoằng a Dương Hoằng,ngươi nhìn lại bộ dáng hiện giờ của ngươi đi, ngươi nhìn xem ngươi bây giờ là cái dạng gì ?!

_Loại lạn hàng bị ngàn người thao vạn người kỵ như ngươi,sinh hạ một thằng con trai lạn hàng giống mình! Ngươi xem, ngay cả con ruột của ngươi cũng ghét bỏ ngươi, thân thể dơ bẩn này của ngươi không biết đã bị biết bao nhiêu nam nhân luân gian nhỉ ?! Bị nam nhân đặt dưới thân,ngươi cảm thấy như thế nào ?! Ghê tởm không ?!

_Phải rồi, bằng không làm sao ngươi có thể mang theo một đứa nhỏ tiếp tục sinh tồn đây, ngươi chỉ còn có cách đó, chỉ có cách đó mà thôi…

Bén nhọn tiếng cười phát ra từ ai ? Là ai tàn nhẫn ngược đãi một người như vậy ? Là ai độc ác như vậy ? Sẽ bị đày xuống địa ngục sao ? Trời cao có thật sự công bằng hay không ? Rốt cuộc thì, ai mới là người bị hại đây ???

Trần Lệ cứng ngắt vô pháp nhúc nhích,nàng cứ nhìn đăm đăm vào cảnh tượng trước mắt.

Nhớ tới cơn ác mộng kia,không gian tràn ngập mùi hôi thối ,một chút lại một chút thâm nhập vào đầu nàng,nhấm nuốt nàng từng chút một. Ra không được. Cuối cùng thì cũng không thể thoát được…

Những kí ức kia, nguyên bản chỉ tồn tại trong đầu nàng,sau lại bị nàng chôn sâu vào trong đáy lòng,hiện tại lại bị một bàn tay ngạnh sinh sinh lôi ra. Trong ngực Trần Lệ giống như có hàng ngàn hàng vạn con giòi bọ đang ăn mòn trái tim đã bị vấy bẩn của nàng. Chỉ có đau đớn, hoàn toàn chỉ có đau đớn…

Mà hiện tại, kẻ mang vẻ mặt âm lãnh,lớn lên cực kì giống người nữ nhân trong trí nhớ kia ,đang đứng trước mặt mình. Hắn cúi đầu nhìn mình,trong mắt tràn ngập cay độc cùng hận ý mà Trần Lệ vô cùng quen thuộc.

Hai tay hắn nắm lấy cổ nàng,dần dần siết chặt. Những kí ức bị lãng quên lại ồ ạt tràn về…

Trần Lệ nghĩ, nếu nàng có thể chết trong sự tra tấn nhẹ nhàng mà thống khổ này thì thật tốt quá. Này vẫn không phải là điều mà nàng luôn mong muốn sao ? Nàng muốn không tiếp tục nghĩ nữa,vì hình ảnh trước mắt nàng đang mờ dần đi, nàng không còn thấy gì cả,toàn bộ thế giới đều trở nên tối đen. Nhưng chỉ có tiếng gào thét cứ quanh quẩn bên tai không chịu tán đi…

Trần Lệ vừa ngất đi thì lão Trần chạy tới,,hắn mang theo một đám cười cậy mở tấm ván gỗ đang che chắn lối vào tầng hầm,nhưng phải mất rất lâu mới phá nó ra được.

Rõ ràng chỉ là một tấm ván gỗ bình thường,ngay cả cơ quan cũng không có nhưng lại giống như tảng đá nặng hàng nghìn hàng vạn cân, làm thế nào cũng gỡ không ra.

Chui vào tầng hầm,chứng kiến cảng tượng trước mắt,lão Trần lập tức tâm hô một câu “Không tốt.”

Trần Lệ cùng Thẩm Thanh được đưa vào bệnh viện,mà sắc mặt Đặng Dương cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhìn cảnh tượng quỷ dị vừa rồi hắn cũng không biết phải giải thích ra sao nữa.

_”Là oan hồn trở về đòi mạng. Ngươi tin chưa? “lão Trần đứng trước nhà Thẩm Thành,tiếng còi cảnh sát ô ô vang lên,cảnh sát ra ra vào vào liên tục. Xuyên qua cửa sổ,lão Trần có thể nhìn thấy tấm ảnh treo giữa phòng khách kia, gương mặt thiếu niên tựa hồ có chút biến hóa. Lão Trần không rõ,chỉ cảm thấy có chút cổ quái.

_”Ta không tin!” Đặng Dương phiền táo xoay người sang chỗ khác. Trong lòng hắn mơ hồ nhận ra điều gì đó,nhưng mà bây giờ đầu óc hắn đã loạn thành một đoàn. Hắn cảm thấy rối rắm, tâm tình phi thường không tốt. Chẳng lẽ mình phải tin vào mấy chuyện ma quỷ vô căn cứ này sao ?

Lão Trần cũng đi theo “Ngươi nhìn xem Thẩm gia bây giờ trở thành cái dạng gì, ngươi muốn lấy gì giải thích đây ? Ngươi nhìn Thẩm Hạ Đông coi,cả con gái Thẩm Hạ Đông cùng Trần Lệ , vợ của hắn nữa.”

_”Nhưng ta vẫn không tin, hiện tại ta không muốn nghe gì nữa hết,ta muốn ở một mình!” Đặng Dương mở cửa xe,ngồi vào,đóng cửa xe bỏ lại lão Trần. Sau đó khởi động xe,bụi tung đầy trời cấp tốc chạy đi.”

Lão Trần chỉ có thể thở dài,xấu hổ sờ sờ cái mũi, thấp giọng mắng “Tiểu tử thúi này…”

Lão Trần đành ngồi trước cửa nhà Thẩm Thành,hút một điếu thuốc trấn định tinh thần, người trong ảnh vẻ mặt lạnh như băng,ánh mắt kia tựa hồ đang nhìn mình,lại như đang nhìn một đám cảnh sát ra ra vào vào. Không rõ vì cái gì,khi nhìn thiếu niên trong tấm ảnh, lại làm hắn cảm thấy một loại mạc danh kì diệu vô lực cùng bi ai. Rốt cuộc thì vì cái gì ? Lại khiến ngươi không cam lòng như thế. Mãi vẫn không chịu rời đi…

Mà lúc này Thẩm Hạ Đông mơ một giấc mộng. Chỉ thấy một mình hắn ,nhưng hắn biết còn một người khác đang ở cạnh hắn, lẳng lặng nhìn hắn, hắn biết rõ ánh mắt kia như thế nào,hẹp dài mang theo yêu khí…

Hắn cảm giác được một loại không hiểu tình tự. Không khí bắt đầu ngột ngạt,dần dần khuếch tán trong đầu hắn,giống như chân mình bị một đám rong rêu quấn chặt lôi tuột xuống đáy hồ hắc ám,khủng hoảng, bất an, hít thở không thông…

Ba ngày sau, phụ thân của Trần Lệ trở lại,khi hắn nhận được tin dữ liền lập tức quay về. Nhưng nếu ngươi nhìn thấy vẻ mặt của hắn,sẽ nhận ra,này toàn gia,đã bị tra tấn thành cái dạng gì….

Truyện Chữ Hay