Ra là Lâm Thu Đồng nhận được cuộc gọi không biết từ đâu, nói đây là số điện thoại của một người tên Lâm Thu Diệp từng dùng, nghe nói bây giờ vẫn đang dùng. Lâm Thu Đồng giữ số đã mấy ngày, luôn nghĩ gọi rồi thì nói gì bây giờ, lỡ là mẹ thật thì phải làm sao? Nghĩ tới đây, Lâm Thu Đồng run rẩy cả người.
Rốt cuộc, cô lại lựa chọn thời điểm không phù hợp nhất, bấm gọi dãy số, ở giữa phố, vừa nhấn nút gọi, thì đầu liền bị một gậy đập vào, sức lực không quá mạnh, nhưng... cô vẫn ngã xuống, còn kịp rủa: Chết tiệt, để tao biết được là ai, coi tao làm sao báo thù.
Tin tức Lâm Thu Đồng nằm viện truyền tới, Thẩm Cảnh Nhiên lập tức lái xe tới thẳng bệnh viện, nhìn thấy xe Quan Tư Thành trước cửa, cô nán lại bên ngoài chưa vội tiến vào. Đợi Quan Tư Thành rời đi, Thẩm Cảnh Nhiên mới xuống xe tiến vào, Quan Tư Thành thuê hộ lý cao cấp, Thẩm Cảnh Nhiên cho họ ra ngoài, Lâm Thu Đồng thấy phu nhân nhà mình tới, lập tức gào khóc giãy đành đạch như con cá trạch ủa nhầm gào khóc giãy lên như đứa nhỏ thấy mẹ ruột mình, kêu nơi này đau nơi kia cũng đau đòi xoa xoa!
"Chẳng phải chỉ đánh mỗi đầu, chỗ nào cũng đau là sao?"
Tuy nói vậy, nhưng cô vẫn xoa xoa theo ý Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng nâng cổ tay cô lên, dời tới đâu, cô liền xoa tới đó. Tâm tư Thẩm Cảnh Nhiên vẫn đặt trên vấn đề làm sao lại bị thương, bỗng cảm xúc trên tay không đúng lắm, mềm mềm mại mại... Thẩm Cảnh Nhiên cúi đầu nhìn, gương mặt Lâm Thu Đồng ửng hồng, Thẩm Cảnh Nhiên nhất thời xấu hổ không xong, chợt rút tay về, định mắng vài câu cuối cùng vẫn không nói, chỉ đành mắng thầm trong bụng: Tên tiểu lưu manh này!
"Em cũng không biết là ai làm, hắn hạ thủ từ sau, thật tiểu nhân."
Lâm Thu Đồng hận hận nói, nhìn bộ dạng hẳn là đã lãnh trọn cú đánh, nghe Quan Tư Thành nói đoạn đường đó không gắn camera. Thẩm Cảnh Nhiên xoa đầu cô, đau lòng hỏi.
"Bị thương nặng lắm không?"
Lâm Thu Đồng lắc đầu.
"Dạ không, chắc không phải thù hằn sâu đậm gì, chứ không, đối phương đã xuống tay khác rồi."
"Ừm..."
Thẩm Cảnh Nhiên vẫn thấy là lạ.
"Không biết đối phương còn ra tay nữa không, em phải cẩn thận đấy."
Lâm Thu Đồng chơi đùa ngón tay Thẩm Cảnh Nhiên, dạ dạ vâng vâng, cơ bản không nghe Thẩm Cảnh nhiên nói gì, chỉ cảm thấy đầu ngón tay chị ấy vô cùng nhỏ nhắn, giống như đầu ngọn hành vậ. Chơi đùa đã ghiền, Lâm Thu Đồng chuyển qua cắn cắn đầu ngón tay, đầu lưỡi còn liếm láp, Thẩm Cảnh Nhiên giật mình, bụng co rúc, Thẩm Cảnh Nhiên còn chưa kịp có động tác, cửa phòng liền bị gõ, Tô Hà với Tô Tú đang đứng trước cửa. Đối với việc Thẩm Cảnh Nhiên rời đi, Lâm Thu Đồng không chút che giấu biểu cảm tiếc nuối, rõ ràng ở cửa chẳng còn ai, mà vẫn như chị ấy còn đứng đó, chọc cho Tô Hà cười nhạo. Lâm Thu Đồng hừ một tiếng không thèm để ý, Tô Tú lén nhéo eo Tô Hà một cái, Tô Hà xém chút đau đến phát khóc, có phải không dậy! Người ta ai cũng trọng sắc khinh bạn, còn Tô Tú thì hoàn toàn ngược lại.
Lâm Thu Đồng không phải dạng tỏ tình lâu, theo cách nói của Tô Tú: Từ khi yêu mẹ kế, thì những người khác đến cái tư cách để lọt vào mắt cũng không có, trong mắt Lâm Thu Đồng chỉ có một mình Thẩm Cảnh Nhiên. Lâm Thu Đồng đã lâu không liên lạc Tô Tú, Tô Tú cũng không bới móc, nghe tin cô bạn nằm viện thấy không yên tâm liền đến thăm. Tô Hà bị Tô Tú sai ra ngoài mua đồ uống, hai khuê mật cùng thật lòng bày tỏ, Tô Tú tỏ thành ý trước nói.
"Tớ với Tô Hà đang quen nhau."
Lâm Thu Đồng hơi sững sốt, Tô Tú cũng công khai dụng ý rồi, lời đã nín nhịn bấy lâu rốt cuộc cũng có thể nói.
"Tớ với Thẩm Cảnh Nhiên cũng đang yêu nhau."
Từ lâu, Lâm Thu Đồng đã muốn kể ra chuyện này, cô muốn cho cả thế giới biết, Thẩm Cảnh Nhiên là của Lâm Thu Đồng, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên không đồng ý, có lẽ là cân nhắc yếu tố Quan Tư Thành. Lâm Thu Đồng chỉ đành giấu vào lòng, nhưng chuyện vui vẻ, cô vẫn muốn có người để chia sẻ, nhưng không biết nên kể với ai, chỉ đành thỉnh thoảng phát tình vài câu trên Weibo, ví dụ như:
- Lúc trước không cảm thấy quyết định về nước là chính xác, ban đầu là bị đuổi về, bây giờ, muốn em rời khỏi, không có cửa đâu.
- Chị không biết lúc em nghe được ba chữ kia, lòng em đã rối đến mức nào, nước mắt xém chút cũng rơi xuống, biết rõ tâm ý chị đối em, nhưng đến khi chân thật nghe được, em giống như tù nhân cuối cùng được phóng thích vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội danh chính ngôn thuận sóng vai cùng chị.
- Ôm chị, tâm trạng liền như có được toàn bộ thế giới, cho nên, em sẽ không buông tay, không có chị, thế giới em chỉ còn là trống rỗng.
Quả thật, lúc đầu hoàn toàn là do cậu Lâm Thu Đồng đuổi cô về nước, chứ cô không muốn về, ngày nào cũng bị cậu nói đứa nhỏ không hiểu chuyện, về xem có giúp đỡ được phần nào cho xí nghiệp gia tộc không, Lâm Thu Đồng cứ thế bất đắc dĩ về nước. Bây giờ Weibo của Lâm Thu Đồng, không có chú ý nào khác, ngoài trung tâm là Thẩm Cảnh Nhiên, cô cũng không còn đặt chú ý vào bất kỳ ai khác, ngay cả avatar một nửa đôi cánh cũng đổi thành hình con búp bê sứ, đó là phiên bản chibi của Thẩm Cảnh Nhiên.
"Tú nhi, tớ thật tình cảm thấy cậu lợi hại hơn cả tớ..."
Lâm Thu Đồng là khen ngợi, Tô Tú lập tức như được nhắc nhở, đỏ mặt thét lên.
"Cậu nói tầm bậy tầm bạ gì vậy! Tớ với Tô Hà không phải chị em ruột."
... Hở? Lâm Thu Đồng hoài nghi mình vừa nghe lầm, trợn to hai mắt không thể tưởng tượng nhìn chăm chú Tô Tú, Tô Tú một bộ ta biết ngay nhà ngươi sẽ có bộ dạng này, sau đó cô làm mặt đầy nịnh nọt, tâng bốc nói.
"Vẫn là Tiểu Đồng Đồng nhà tớ lợi hại, loại quan hệ mẹ kế con chồng cấm kỵ vậy mà cũng..."
"...."
Lâm Thu Đồng thừa biết, Tô Tú sẽ xoáy vào đó, cô không nổi giận, ngược lại dương dương tự đắc khoe khoang.
"Làm sao? Hãy ngưỡng mộ ghen tỵ tớ đi nhé, vì tớ đã bê nữ thần nhà cậu về nhà rồi."
"Phi phi phi!"
Tô Tú bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận.
"Tớ sẽ nói với nữ thần, các cậu là ai cưới ai chưa thể nói trước đâu!"
Lâm Thu Đồng cười to hai tiếng haha, loại chuyện này lẽ nào còn cần phải nghi ngờ? Tô Tú không cho là đúng nói.
"Cậu đừng vội đắc ý, nữ thần nhà tớ nhiều năm mà vẫn sừng sững không ngã, đương nhiên công khí ngời ngời, nhìn bộ dạng say rượu với vừa ngủ mớ dậy của cậu mà xem, hừ!"
Lâm Thu Đồng đen xì mặt, Tô Tú hài lòng thấy được kết quả mong muốn, bộ dạng tiểu nhân đắc chí cười nửa buổi.
"Có điều, như tớ đã nói, cậu với ba cậu thì sao?"
Xem như hôn nhân của nữ thần với Quan Tư Thành chỉ là hợp đồng, xem như mấy năm qua nữ thần vẫn thủ thân như ngọc, xem như nữ thần thật lòng yêu Lâm Thu Đồng, nhưng, Quan Tư Thành vẫn là ba Lâm Thu Đồng, điểm này vẫn sẽ không thay đổi.
"Cậu nghĩ nhiều rồi."
Lâm Thu Đồng vô vị cười nói.
"Bọn tớ luôn là hai cá thể độc lập, chuyện Quan Tư Thành làm, từ đầu tớ luôn không tán thành."
Tô Tú gật đầu.
"Nhưng bây giờ cậu..."
Bây giờ cậu đang làm chuyện bán đứng Quan Tư Thành, ít nhất trong mắt Quan Tư Thành sẽ cho là vậy, hắn tin tưởng quan hệ giữa Thẩm Cảnh Nhiên với Lâm Thu Đồng như thế nào mới giao cổ phần Cảnh Trí ra, nếu biết cả hai là một thể, hắn nhất định sẽ rên la như trời sập đi.
"Hắn có Trương Lương kế, tớ có thang vượt tường."
Lâm Thu Đồng thở dài.
"Tớ tận lực không đi tổn thương hắn, nhưng cũng sẽ không giúp đỡ, chuyện của hắn tốt nhất tự hắn giải quyết. Cảnh Trí vốn là của Thẩm Cảnh Nhiên, hắn dùng thủ đoạn bất chính cướp lấy, tớ trả lại Thẩm Cảnh Nhiên cũng đúng thôi."
Lâm Thu Đồng ngồi một hồi thì mệt, nằm xuống nói tiếp.
"Ngược lại là Thẩm Cảnh Nhiên, chị ấy không đồng ý tiếp nhận một nửa cổ phần, nói để cho tớ quản lý hết, sớm muộn cũng thuộc về tớ."
Lâm Thu Đồng nói thật không khiêm tốn, kêu cô lo, chứ thật ra đều do Thẩm Cảnh Nhiên lo cả, cô chỉ ăn cơm chùa người ta thôi. Thẩm Cảnh Nhiên còn rất cưng chiều nói: Không phải em thích chụp ảnh sao? Thích gì liền làm nấy đi, ở đây đã có chị lo. Loại cảm giác có chị ở đây, em không cần phải phí tâm nhọc công gì cả khiến Lâm Thu Đồng vừa cảm động vừa bi thương, cảm động là Thẩm Cảnh Nhiên có thể cho cô cảm giác vừa đầy đủ vừa an toàn đến thế, bi thương là từ bé cô đã luôn khao khát có được cảm giác như vậy, nhưng thủy chung vẫn không có được. Chỉ toàn hoang mang và bất an, không có lấy một người để kể lể, không biết Lâm Thu Đồng đã khóc lén bao nhiêu là lần.
"Haiz, tớ xem tin tức, thấy công ty ba cậu xảy ra vấn đề nghiêm trọng thật, không khéo đi tù như chơi."
Tô Tú do dự hồi lâu, vẫn là nói ra, gương mặt vui vẻ của Lâm Thu Đồng cũng thu hồi, ngồi dậy nghiêm túc chầm chậm nói,
"Con người, khi làm sai thì phải chịu trách nhiệm."
Chỉ là, không biết là ai, muốn kéo Quan Tư Thành xuống nước tới mức đó, thù hận tới cỡ nào? Nói Lâm Thu Đồng không chút để ý, là giả, vốn định thử điều tra, lại bị một gậy đánh ngã.
Lúc Tô Tú ra về, hành lang bệnh viện chỉ còn vài người qua lại, cũng không mặc áo bệnh nhân, nhìn qua không giống người thăm bệnh. Chú ý thấy ánh mắt Tô Tú, đối phương liền rẽ vào WC, Tô Tú chỉ xem như mình nghĩ nhiều. Mấy ngày sau, có lúc Tô Tú sẽ tới thăm Lâm Thu Đồng, không ngoài ý muốn gặp những người kia, Tô Tú càng nghĩ càng cảm thấy không yên tâm, lén gọi điện báo tình hình cho Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên cười haha nói.
"Haha, không quan trọng."
"Dạ?"
"Những người đó là chị cử tới đấy."
Tô Tú cảm thấy con tym nhỏ bé của mình ngưng một nhịp, nữ thần lại có phong phạm trùm xã hội đen thế này! Đáng đời cho kiếp nằm dưới của cô, cô yêu nữ thần quá đi, nếu nữ thần yêu cô, phỏng chừng cô sẽ phát cuồng luôn ấy chứ? Lâm Thu Đồng vốn định nằm vài ngày sẽ xuất viện, nhưng còn chưa kịp xuất viện, liền nghênh đón một vị khách quý, CC. Lâm Thu Đồng cơ hồ không dám tin vào mắt mình, chớp chớp, xoa xoa, là CC thật, sao có thể? Lúc CC đưa tay ôn nhu xoa lên gò má cô, cảm giác ấm áp nhắc nhở, người này là người thật.
"Em a, vẫn lỗ mãng như vậy, sao lại để bản thân bị thương thế này."
CC ôn nhu cưng chiều, từng dính sát lấy nhau, một thời gian không gặp bây giờ lại thấy xa lạ, Lâm Thu Đồng nhất thời quên mất né tránh. Từng rất là nhiều, Lâm Thu Đồng khao khát được thân cận thế này, thậm chí cô từng rất hư đốn cố ý tự tổn thương, chỉ vì muốn có được cái gọi là sự bầu bạn cùng sự bảo hộ mềm mại ngọt ngào của CC. Chống lại ánh mắt chuyên chú của Lâm Thu Đồng, CC như thấy lại hình ảnh quen thuộc, trước kia cô bé sẽ luôn ngóng lên nhìn cô như vậy, CC cúi người định hôn lên môi Lâm Thu Đồng, thì cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa, Thẩm Cảnh Nhiên đang đứng tại cửa.
Lâm Thu Đồng cả kinh hoảng sợ như động vật nhỏ vậy, động tác nhanh nhẹn nhảy từ trên giường xuống, nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, lại nhìn CC. Thật sự không phải giấc mơ, cả hai đều tồn tại thật. Thẩm Cảnh Nhiên không muốn quấy rầy cả hai, dù nhìn thấy bàn tay chướng mắt nọ đang đặt lên má Lâm Thu Đồng, cô cũng chỉ mắt lạnh đứng một bên nhìn, nhưng thấy cô gái xa lạ định có động tác thân mật, tay lại nhanh hơn đầu óc làm ra động tác.
CC quay đầu nhìn người đứng ở cửa, trang điểm tinh xảo, vừa nhìn chính là kiểu người rất chú trọng ăn mặc, dù khóe môi lộ ra nụ cười nhưng cũng kèm theo lãnh ý, ánh mắt chớp mắt giao nhau, Thẩm Cảnh Nhiên liền dời tầm mắt, nhìn về Lâm Thu Đồng, đồng thời bước tới, đạm giọng.
"Còn đứng chân trần ở đó, lên giường nhanh."
Cảm thấy CC (ex-girlfriend) không chân thật thì còn có thể hiểu được, tới cả chị Thẩm mà cũng cảm thấy vậy là sao, cùng trải qua bao nhiêu là chuyện rồi hả, giận Đồng hết sức, giờ muốn chết hay gì, nói thẳng ra đi, ai gu, tức chết mất!