"AA, em không có ý đó."
Diệp Thu vội giải thích.
"Mà ra mắt người yêu với bạn bè, không phải một chuyện rất bình thường ạ?"
Diệp Thu chột dạ nói.
Lâm Thu Diệp vẫn im lặng, Diệp Thu nghĩ tới sĩ diện của mình, tiếp tục khuyên nhủ.
"Thu Diệp, ra ngoài một chút thôi, nhé, nếu chị không thích, thì một chút thôi về liền."
"Thu Diệp?"
Diệp Thu thấy mình nói cỡ nào chị ấy cũng không cho phản ứng, đành phải gọi tên.
"Hôm nay là sinh nhật bạn em, nên..."
Lâm Thu Diệp thản nhiên hỏi.
"Lỡ miệng hứa với người ta rồi phải không?"
Lâm Thu Diệp nhìn lại đồng hồ, đã chín giờ hơn, đúng là, cô quả thật không muốn ra ngoài tí nào, mệt nhọc cả ngày nay rồi. Quan trọng hơn, chính là lý do để ra ngoài thật sự quá hoang đường.
"A... dạ phải... cho nên, chị vì em, có thể ra ngoài một lần không?"
Diệp Thu hạ giọng, nếu Lâm Thu Diệp không đi, cô cũng đành mất mặt quay trở vào vậy.
"Em đang ngồi trong quán?"
"Dạ."
"Ở đó đợi chị."
Lâm Thu Diệp cúp máy, Diệp Thu thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa được sống lại. Diệp Thu trở lại, nói một lát phu nhân sẽ tới.
"Nhưng mà, tôi vẫn nói trước tối hậu thư với mấy cậu, chuyện giữa tôi và phu nhân nhà tôi, các cậu phải giữ bí mật tuyệt đối, nếu ai tiết lộ ra ngoài, khỏi bạn bè gì nữa hết."
Diệp Thu đương nhiên vẫn nhớ chuyện Lâm Thu Diệp báo thù, lỡ để Quan Tư Thành biết, Lâm Thu Diệp khẳng định sẽ bị thua thiệt.
Lâm Thu Diệp ăn bận lộng lẫy hoa lệ, cô sao không biết Diệp Thu sĩ diện hảo, nếu đã xuất hiện với tư cách bạn gái, vậy thì dát luôn vàng lên bản mặt sĩ diện hảo đó.
Diệp Thu nhìn không chớp mắt, trong lòng thì cảm động, quả thật Lâm Thu Diệp đã cho cô nở mày nở mặt. A Quân đang uống bia, nghe nói người đã tới, liền ngẩng đầu, xém chút bị sặc, chẳng phải Lâm Thu Diệp đây sao? A Quân ngó Diệp Thu đang đứng dậy, tặc lưỡi: Thế này khác nào tìm được minh tinh.
Diệp Thu tự hào tới đứng cạnh Lâm Thu Diệp, chỉ là không dám trực tiếp nắm tay, người khác không nhìn ra, chứ cô thấy rõ sát ý ẩn dưới đôi mắt Lâm Thu Diệp, cùng lắm tối nay về quỳ tha y bản. Diệp Thu giới thiệu với mọi người.
"Đây là phu nhân nhà tôi, Lâm Thu Diệp."
Lâm Thu Diệp nở nụ cười, chủ động choàng qua cánh tay Diệp Thu, cười nói.
"Đã làm mọi người chê cười, Diệp Thu nhà tôi trước có nhắc chuyện sắp xếp thời gian để gặp gỡ mọi người, tôi lại bận bịu quá liền không sắp xếp được, hôm nay nghe nói là sinh nhật một người bằng hữu, dù thế nào cũng phải ra chúc mừng."
"Mời ngồi mời ngồi."
Đám người tranh thủ lấy lòng, A Quân ngồi cạnh Diệp Thu, thân thể đụng đụng Diệp Thu, ánh mắt tán thưởng: Cậu được nha, tìm thấy được một đại mỹ nhân!
"Bọn tôi nghe Diệp Thu nói, mọi chuyện trong nhà đều do cậu ấy làm chủ, đây là sự thật sao? Chị dâu."
Một người trong số đó tự tiện gọi Lâm Thu Diệp chị dâu, còn hỏi vấn đề đốt nhà người ta như vậy, ánh mắt Diệp Thu liền bắn qua, chỉ hận không thể giết người diệt khẩu.
Lâm Thu Diệp tìm thấy trong mắt Diệp Thu vừa thẹn thùng cũng vừa khiếp sợ, rất nể mặt cười nói.
"Đúng vậy, nhà chúng tôi, đều do em ấy định đoạt."
"Trời ạ! Diệp Thu, cậu được thật nha."
Mọi người xung quanh càng hâm mộ hơn một bậc. Gương mặt Diệp Thu liền sáng ngời, không kềm được toét miệng cười, cười đến hớn hở, khi nhìn thấy ánh mắt ý vị sâu xa của Lâm Thu Diệp, nụ cười liền tắt nắng.
Bạn bè Diệp Thu ai cũng chơi tới nóc, xem như đây là lần đầu tiên Lâm Thu Diệp ra mắt bọn họ, đám người tự nhiên sẽ không bỏ qua. Dù Diệp Thu đã ra dấu không được quá trớn, nhưng ai cũng cười gian trá, dù Diệp Thu chuyển sang trừng mắt cũng vô ích, dứt khoát đứng lên, nói.
"Phu nhân nhà tôi tửu lượng không tốt, không cho phép mấy cậu mời rượu."
"Vậy cậu uống thay phu nhân nhà cậu đi."
A Quân trêu chọc nói.
"Bà chủ Diệp quả là hộ vợ a, tôi nhớ trước kia đâu có vậy."
Diệp Thu bắt đầu hơi bực bội, ở trước mặt đương nhiệm lại nhắc tới tiền nhiệm, chẳng phải đang cố ý gây khó dễ cho cô sao? Diệp Thu vừa định lên tiếng, cánh tay choàng bên hông Diệp Thu của Lâm Thu Diệp liền siết chặt lực đạo, cô cười nói.
"Nếu hôm nay đã tới đây, vậy tôi nhất định sẽ chơi vui vẻ với mọi người, chơi trò uống rượu cũng được. Nhưng mà..."
Lâm Thu Diệp nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay mảnh khảnh, lắc qua lắc lại.
"Không thể chơi quá khuya, Diệp Thu, chúng ta chơi đến giờ thôi, được không?"
Lâm Thu Diệp ôn nhu hỏi, tư thái rất ư tiểu mỹ nhân. Diệp Thu ưỡn ngực, gật đầu.
"Em vốn cũng định chơi đến giờ về."
Mọi người đều ngồi vây quanh bàn, Lâm Thu Diệp ngồi cạnh Diệp Thu, thân thể nhẹ nhàng tựa vào cô, dáng vẻ rất thân mật. Mọi người không khỏi hâm mộ, trong số đó cũng không ít người biết về Lâm Thu Diệp, trước kia từng thấy một mặt cường thế của cô trên tivi, vậy mà giờ đây lại như cô gái nhỏ vậy, nói rõ, cô ấy thật lòng thích Diệp Thu, phụ nữ khi trước mặt người mình yêu, đều sẽ không kềm được thể hiện mặt nũng nịu của mình.
Nếu đã chơi trò chơi, ai cũng đều nhất trí đồng tâm hiệp lực chỉnh đốn cái tên có "người yêu bé nhỏ" khiến ai cũng ngưỡng mộ kia. Chơi mấy vòng liên tục, Diệp Thu đều thua cuộc, uống rượu phạt cũng không ít, bỗng ai đó lên tiếng.
"Một mình bà chủ uống hết đâu còn ý nghĩa gì."
Mọi người đồng loạt nhìn về Lâm Thu Diệp, A Quân cười nói.
"Chị dâu muốn chơi sự thật mạo hiểm không?"
Lâm Thu Diệp nhìn Diệp Thu bên cạnh, nói.
"Tôi thế nào cũng được, Diệp Thu thấy sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thu đỏ ửng, mắt to chớp chớp.
"Chơi."
Lâm Thu Diệp hầu như không hề thấy hồi hộp, cô lựa chọn mạo hiểm. Mắt thấy Lâm Thu Diệp cũng rất cởi mở, từ lúc bắt đầu hôn trán, đến gò má, rồi qua hôn môi phát triển thành hôn lưỡi, đều không thiếu nhiệt tình.
Lâm Thu Diệp không phải người yếu thế, do Diệp Thu không chơi giỏi, nên cô vì muốn Diệp Thu thắng, phải chủ động thua cuộc mấy ván, hôn hít không thành vấn đề, nhưng rõ ràng, càng chơi Diệp Thu càng có phản ứng. Gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Thu đỏ bừng, không phải đỏ như say rượu nữa, mà giống động tình hơn, muốn đè nén cũng không đè nén được.
"Hôn vậy hoài cũng không ý nghĩa, không bằng chơi kích thích hơn một xíu đi."
Lâm Thu Diệp máu lên nói, mọi người vừa nghe thấy liền hưng phấn!
"Từ giờ nếu ai thua sẽ phải cởi đồ."
Lâm Thu Diệp vừa nói xong, tất cả mọi người đều khiếp sợ, chơi lớn như vậy? Lâm Thu Diệp kéo tay Diệp Thu, cầm tay nói.
"Nhưng mà, thay đổi cách chơi, hai người một đội, tôi với Diệp Thu một đội."
Mọi người không có ý kiến, kỹ năng chơi bài của Diệp Thu ai cũng thừa biết, chơi nhiều ván rồi, mà Lâm Thu Diệp vẫn thua, chẳng phải chứng tỏ cô ấy chơi còn dở hơn người ta?
Sự thật chứng minh, mọi người vừa ngốc nghếch lại vừa ngây thơ, kỹ thuật đánh bài của Lâm Thu Diệp là hàng thượng thừa, Diệp Thu chưa cần bỏ bài, Lâm Thu Diệp đã thắng. Ván này đến lượt A Quân cởi, Diệp Thu cười to hai tiếng haha.
"Cậu cũng có ngày này nữa à!"
Phải biết, kỹ thuật đánh bài của cô rất tệ, luôn bị đám kia khi dễ. Ai cũng trợn to mắt đợi A Quân cởi quần áo, Lâm Thu Diệp ngược lại hơi cúi đầu không nhìn. A Quân là nhân viên công sở chính cống, tác phong bình thường luôn kín cổng cao tường, vậy mà giờ bắt cởi quần áo, cô có cảm giác như mình sắp bị treo cổ.
Mọi người càng ồn ào, A Quân càng đỏ mặt, tay sờ cổ áo nhưng vẫn không cởi cúc áo, hôm nay cô mặc bên trong rất ít, nếu cởi chẳng khác nào nửa thân trên ở trần.
A Quân muốn đổi ý, nhưng chính là bị sĩ diện gây khó dễ, đang gấp đến độ vã mồ hôi, Lâm Thu Diệp đột nhiên ngẩng đầu, tuyên bố nhanh như chớp.
" giờ rồi, hôm nay chơi tới đây thôi."
A Quân muốn quỳ xuống để tạ ơn luôn! Nhưng Diệp Thu liên tục phản đối.
"Trước kia chơi, tôi luôn là người bị cởi, hôm nay đến lượt cậu, cậu phải cởi."
A Quân là bạn cực thân với Diệp Thu, người khác cô sẽ không nhây như vậy, nhưng Diệp Thu mặc kệ, vất vả lắm mới có ngày này, ai không cho cô nhìn A Quân cởi áo, cô sẽ tới bến với người đó.
Sắc mặt Lâm Thu Diệp dưới ánh đèn mờ lúc mờ lúc tối, cô ôm lấy hông Diệp Thu, dán bên tai nói nhỏ một câu, Diệp Thu lập tức im lặng, hai mắt nhìn Lâm Thu Diệp.
Đám người nhìn cả hai, cũng chỉ đành giải tán sớm, lúc rời cửa, vừa lên xe, Diệp Thu liền hào hứng hỏi.
"Về nhà chị sẽ múa thoát y cho em xem thật sao?"
"Lái xe."
Lâm Thu Diệp thu hồi tất cả nụ cười, Diệp Thu đột nhiên đánh hơi thấy mùi nguy hiểm.