Đương Niên Ly Tao

chương 67

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

THẢ NHẬP HÍ (THƯỢNG)

________________________________________

Viên tràng hạt đỏ sẫm lăn trên mặt bàn, từ từ dừng lại, Lạc Bình nhìn chữ viết trên mảnh lụa, khóe môi cong cong, ánh mắt cũng lạnh như mặt băng.

Lữ Như Giang.

Cái tên này làm hắn cảm thấy cực kỳ mỉa mai.

Thời điểm Hạ Dư Chi đề cập tới người này, hắn vẫn còn nghĩ không có gì quan trọng, dù sao người này cũng là kẻ mà hắn và Phương Tấn cùng đề bạt sau khi Chu Đường vào kinh. Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều chưa từng nghĩ Lữ Như Giang có thể làm ra chuyện như vậy.

Nhưng lẽ thường là thế, càng cảm giác không có khả năng, lại càng gần với sự thật.

Lúc ấy Lữ Như Giang chỉ là đội trưởng đội vệ binh, nguyên nhân hắn bỏ rơi Hạ gia chính là vì không muốn bị Ninh Vương thao túng, cùng một giuộc giậu đổ bìm leo. Khi đại quân của Chu Đường tiến vào thành, hắn tử thủ tại Đông Cung Môn. Chấn Viễn tướng quân chết trận, Chiêu Dung Công chúa ngừng múa khúc Lạc Hoàng, dù biết đã cùng đường, hắn vẫn quyết không chịu nhận thua.

Phương Tấn nói, Lữ Như Giang là người có khí phách nhất mà y gặp được khi càn quét Hoàng cung, thanh kiếm của y đâm ngay giữa lưng hắn, nhưng không thể bức hắn rời khỏi Đông Cung nửa bước.

Sau đó, trận hỏa hoạn lớn thiêu rụi Đông Cung, Lữ Như Giang bị bắt giữ trước Phi Ly Cung. Phương Tấn tiếc người tài, không nỡ giết hắn, nên mang hắn hôn mê bất tỉnh giao cho Lạc Bình.

Lúc ấy Lạc Bình đang giam lỏng một nhóm người, những người này đều là trung thần dũng tướng không chịu quy thuận Chu Đường, trong đó bao gồm cả thầy tốt bạn hiền Lý Nguyên Phong của chính Lạc Bình. Lạc Bình dành ra một tháng để xử trí bọn họ, có chém đầu, có bãi quan, có lưu đày, nhưng nhiều nhất vẫn là bị chiêu hàng.

Lữ Như Giang là một trong những người bị chiêu hàng đó.

Kỳ thật Lạc Bình không làm gì hắn cả, Lạc Bình chỉ nói cho hắn biết Chu Hành mà hắn tận tâm tận lực đã chết rồi. Từ ngày đó trở đi, Quân vương hắn nên nguyện trung thành chính là Chu Đường.

Lạc Bình nói đi nói lại những lời này, ngay tại thời điểm hắn thần trí mơ hồ, thời điểm hắn mất hết can đảm, thời điểm hắn một lần nữa khát khao sống sót, nói cho tới khi hắn hoàn toàn tin tưởng rằng mình không có con đường nào khác để đi.

Cuối cùng Chu Đường đã thu được một Cấm quân Đô thống rất cứng cỏi và tài năng, Phương Tấn âm thầm thử thách lòng trung thành của hắn, sau đó bội phục sát đất bản lĩnh của Lạc Bình, y nói, “Thao túng lòng người, dù ta có luyện thêm mười năm nữa, so ra vẫn kém Lạc Mộ Quyền.” Chu Đường mỹ mãn cười nhạo y, “Mười năm? Ngươi sống thêm cả đời cũng chẳng sánh được với hắn đâu.”

Một người hết lòng trung thành như vậy lại thông đồng bán nước cùng kẻ địch?

Nếu không phải Chi Phi đã miêu tả vô cùng xác thực, cộng thêm gần đây Phương Tấn tra được động thái của Tây Chiêu Quốc sư, Lạc Bình thật đúng là không muốn tin.

Nói như vậy, năm đó người tư thông với Tương Phi là Lữ Như Giang? Chính hắn đã bày ra mê cục “Soán vị mưu phản, độc hại hoàng tự”, khiến cho Lạc Thừa tướng tận tâm phụ tá Hoàng đế, bị cái kẻ chính mình chiêu hàng phản bội triệt để?

Nhớ lại kiếp trước oan uổng mà chết, Lạc Bình cười đến đau thương.

Năm đó trước khi bị cầm tù, hắn đã tra ra người nọ từng có quan hệ với Hạ gia, còn tưởng rằng dư đảng của Hạ gia trả thù. Hiện giờ Hạ gia vẫn chưa bị đuổi tận giết tuyệt, hắn phải tra xét ngay từ đầu mới truy ra được người này.

Nếu khi đó hắn có thể sớm biết chân tướng…

Lạc Bình lắc đầu, mà thôi, dù lúc ấy hắn có nói gì, Chu Đường cũng sẽ không nghe đâu.

Xét đến cùng, hắn chết đâu phải bởi vì kẻ gian hãm hại.

________________________________________

Phương Tấn gửi một bái thiếp ngụy trang “Giải hòa” tới phủ Thừa tướng, đầu kỳ sở hảo (nhún nhường) mời Lạc Bình tới Nam Mộng Viên nghe hí kịch. Lạc Bình tâm không cam tình không nguyện đáp ứng, sau đó lại nghe nói Tây Chiêu Quốc sư cũng đi theo.

Rạp hát như thường lệ vẫn vô cùng náo nhiệt, Lạc Bình tỏ ý ngồi nghe kịch ở đại sảnh là thú vị nhất, Phương Tấn mất nửa ngày mới thuyết phục được hắn vào nhã gian (phòng riêng).

Lạc Bình giương cung bạt kiếm nói, “Phương đại nhân đang muốn làm chuyện gì không dám lộ mặt sao, cứ khăng khăng phải vào nhã gian?”

Thấy vẻ mặt Phương Tấn rất không vui, Quốc sư vội vàng đảm đương vai trò chủ hòa, “Lạc Thừa tướng quá lo lắng rồi, Phương Thái úy chỉ muốn thanh tĩnh mà thôi.”

“Được rồi, thanh tĩnh.” Lạc Bình giọng điệu khinh thường, ngoắc gọi tiểu tư rót rượu.

“Lạc đại nhân, nhã gian cũng có chỗ tốt.” Phương Tấn kéo tiểu tư qua nói vài câu, tiểu tư gật đầu đáp ứng, chỉ chốc lát sau đã thấy một nhạc nữ ôm đàn bước lên.

Phương Tấn, “Tên là gì?”

Nhạc nữ, “Thúy Hoa.”

Lạc Bình suýt sặc ngụm rượu, cũng may kịp thời nhịn lại.

Phương Tấn rất biết hưởng thụ, gặp dịp thì chơi, không để chính mình chịu thiệt. Cô gái này không phải “Thúy Hoa” nào đó tùy tiện gọi tới, mà là ca cơ được sủng ái nhất quý phủ của Phương Tấn, Lạc Bình đã gặp qua, tên là Nguyễn Nhi hay Noãn Nhi gì đó, tóm lại không phải Thúy Hoa.

Nhân lúc kịch còn chưa bắt đầu, Thúy Hoa đánh đàn hát vài câu, âm thanh uyển chuyển êm tai, Lạc Bình cuối cùng mới không cãi nhau với Phương Tấn nữa.

Quốc sư tựa hồ có điều muốn nói với Lạc Bình, nhưng luôn bị tiếng đàn xen ngang. Phương Tấn quan sát thấy nhưng cũng không nói ra, lại càng không hỗ trợ. Mãi tới khi khúc hát ngừng lại, Quốc sư mới tìm được cơ hội mở lời.

“Lạc đại nhân, ta thấy màu da và thân hình của ngài có vài phần tương tự với người Tây Chiêu chúng ta, diện mạo ngài cũng khá quen thuộc, xin mạo muội hỏi một câu, gia hương của ngài ở nơi nào?”

Đến rồi. Lạc Bình thầm rùng mình, nhưng trên mặt vẫn không biến sắc, “Ánh mắt Quốc sư thật tốt, gia hương Lạc mỗ ở Tây cảnh Đại Thừa. Nghe gia phụ nói qua, hình như tổ tiên đời thứ tám có kết hôn với nữ tử Tây Chiêu, cảm giác thân quen mà Quốc sư nói, có lẽ đến từ tổ tông của Lạc mỗ.”

Quốc sư tất nhiên biết hắn nói dối, đang định hỏi thêm, nhưng lại bị tiếng mành cửa được vén lên ngắt lời.

Người bước vào là thị tòng của gã, ghé vào tai gã thì thầm vài câu, Quốc sư sắc mặt hệ trọng gật đầu, chắp tay cáo từ, “Thật có lỗi, hôm nay không thể cùng hai vị xem kịch. Tương Phi nương nương có chuyện tìm ta, Hoàng Thượng triệu ta vào cung thăm hỏi.”

Phương Tấn đứng dậy tiễn, “Nếu đã vậy, tại hạ cũng không tiện níu kéo, Quốc sư đi thong thả.”

Lạc Bình làm bộ dạng lười nhác nâng chén tạm biệt, Quốc sư quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, sau đó vội vàng rời đi.

Chờ Quốc sư đi rồi, Phương Tấn thở dài một hơi, “Mộ Quyền, giờ có thể nghe kịch được rồi.”

Lạc Bình nói, “Dưới đài vừa bắt đầu hát mà, là [Hàn mai ký] của Hứa công tử.

Phương Tấn lắc đầu, “Hôm nay ta muốn nghe không phải thứ đó.”

Lạc Bình nhướn mày nhìn y, “Ồ? Vậy Phương đại nhân muốn nghe thứ gì?”

“Muốn nghe huynh kể, huynh đã từng kể với ta, hí kịch về một người chết được sống lại.”

“À, vở kịch đó…” Lạc Bình thoáng do dự, hắn uống cạn chén rượu, nhíu mày cười nói, “Được, hôm nay tâm trạng vô cùng tốt, ta kể chi tiết cho huynh nghe vở kịch đó vậy.”

Bên ngoài là tài tử giai nhân dập dìu, líu lo tâm sự, trong phòng là hai người ngồi đối diện, tựa hồ không gì có thể lọt vào tai. Thúy Hoa nhẹ nhàng gảy đàn, giai điệu du dương lan tỏa trong nhã thất.

Lạc Bình gấp lại ống tay áo, khe khẽ kể.

Hí kịch nói về người nọ độc hại hoàng tự, soán vị mưu phản…

________________________________________

Ngày đó tại triều đình, Lạc Bình lại một lần nữa tranh cãi bác bỏ yêu cầu trưng binh của Phương Thái úy, nhưng vẫn như trước không thu được kết quả gì. Hoàng đế tuyên bố bãi triều, hắn bước ra trong những tiếng chỉ trích của đám võ tướng.

Lạc Bình biết, trưng binh là chủ ý của Hoàng thượng, hắn cũng biết, Hoàng Thượng vì nể mặt hắn là Thừa tướng nên mới không thẳng thừng phủ quyết ý kiến của hắn trước mặt bao người, hắn còn biết, Chu Đường cảm thấy hắn nhúng tay vào nhiều chuyện quá, có đôi khi còn ngại hắn phiền. Nhưng hắn không thể ngăn nổi mình, hắn muốn trở thành người gần gũi nhất với Quân vương của hắn.

Trước đó, huyết án Hạ gia đã mang đến không ít ảnh hưởng xấu cho Hoàng Thượng. Bài [Cưu chi lệ] (Nước mắt chim tu hú), triều đình càng nghiêm cấm thì lan truyền càng nhanh, rất nhiều bản sao tay được mua bán tấp nập ở chợ đen, đầu đường cuối ngõ đều có thể nghe thấy văn nhân nghị luận chuyện này. Mặc dù không thể tạo nên uy hiếp gì lớn, nhưng Lạc Bình vẫn rất lo lắng.

Mặt khác, hắn cũng mơ hồ cảm thấy thái độ của Chu Đường với hắn đã thay đổi. Ánh mắt y nhìn hắn tựa như còn mang theo cả đề phòng, thậm chí có lần y còn thử thăm dò gia đình hắn. Lạc Bình không biết nên giải thích quan hệ của mẫu thân hắn và Tây Chiêu ra sao, nên cũng không nói tỉ mỉ.

Có một ngày, sau khi ân ái, Chu Đường ngửi mùi hương trên cổ hắn, hỏi, “Lạc khanh, thân thể khanh thơm rất dễ chịu.”

“Vâng…” Lạc Bình nhỏ giọng đáp, hắn chỉ nghĩ đó là lời âu yếm, nên không để ý nhiều.

Quan hệ của hắn và Chu Đường bắt đầu không lâu sau khi Chu Đường đăng cơ, Chu Đường không gọi hắn là tiểu phu tử như trước, mà dùng một loại phương thức hoàn toàn khác để đối xử với hắn, vừa như tình nhân, lại vừa chỉ như mê đắm nhất thời.

Cảm giác mất mát đương nhiên có, nhưng đứng trên lập trường của hắn thì còn có thể xa cầu điều gì, hắn chỉ muốn ở gần bên đứa nhỏ này, gần thật là gần. Tháng trước Chu Đường lập Tương Vãn Công chúa của Tây Chiêu làm phi, nhưng quan hệ của bọn họ vẫn giữ nguyên như cũ, vậy nên đôi khi Lạc Bình cũng nghĩ, có thể hắn ở trong lòng Chu Đường mà nói, không đồng dạng như vậy đâu.

Chu Đường cắn cắn xương quai xanh của hắn, “Mùi thơm này thực đặc biệt, ngửi một lần là không thể quên.”

Lạc Bình hồi phục lại tinh thần, “Mùi? Mùi gì?”

Chu Đường quan sát hắn, đây là lần đầu tiên Lạc Bình thấy y dùng ánh mắt lạnh như băng để nhìn mình.

“Lạc khanh, mùi thơm trên người khanh rất giống mùi thơm của Tương Phi.”

Trong nháy mắt đó, hắn bừng tỉnh.

Chu Đường không truy hỏi đến cùng, nhưng câu nói kia chính là để cảnh cáo Lạc Bình.

Lạc Bình biết y nghi ngờ hắn, nhất thời cũng bực bội, nên nhận lời mời của Nam An Vương thế tử, đến phố hoa uống rượu ngắm đèn.

Thường ngày hắn không tham dự mấy chuyện trăng gió này nọ, nhiều nhất cũng chỉ uống trà chuyện phiếm với vài quan viên có giao tình tốt, nói đến cũng khéo, đêm đó Hoàng Thượng cải trang tới phủ Thừa tướng tìm hắn, nào ngờ chỉ gặp được một khoảng không.

Đợi tới giờ Tí, Lạc Bình toàn thân mùi rượu hương phấn trở về.

Chu Đường nhíu mày hỏi, “Đi đâu chơi?”

Lạc Bình kinh ngạc nói, “Nam An Vương thế tử mời thần đi ngắm đèn.”

Chu Đường hừ lạnh một tiếng, “Ngắm đèn? Đèn ở phố làng chơi chắc là đẹp hơn đèn trong Hoàng cung nhỉ.”

“Không, thần…”

“Lạc khanh, gần đây khanh qua lại với không ít quan viên nhỉ, sao nào, có tí quyền hành nên bắt đầu khoe mẽ?”

“Thần không dám.”

“Khanh vụng trộm thu người và nhận ưu đãi, trẫm biết chuyện, nhưng chẳng qua không muốn quản mà thôi. Lạc khanh, cái chức vị Thừa tướng này là trẫm cho khanh ngồi lên, chỉ cần khanh không làm gì phản bội trẫm, khanh muốn chơi đùa thế nào cũng được, hiểu chưa?”

Lạc Bình không hiểu ý của y, cả người vã mồ hôi, không dám nói tiếp.

Chu Đường hòa hoãn giọng điệu, “Được rồi, lại đây để trẫm hỏi khanh, Nam An Vương thế tử muốn khanh giúp hắn làm chuyện gì?”

Lạc Bình quanh co, “Thế tử muốn thần nói tốt vài câu cho muội muội lúc tuyển phi.”

“Tuyển phi? Khanh lại sắp nhúng mũi vào cả chuyện đó nữa à?” Chu Đường giận dữ cười, “Được, vậy để trẫm nghe mấy lời nói tốt của khanh xem thử?”

Lạc Bình đắn đo hồi lâu, cuối cùng phun ra năm chữ, “Mông bự, dễ sinh con.”

Chu Đường thấy bộ dáng trì độn say rượu của hắn khá buồn cười, cố ý hỏi, “So với Tây Chiêu phi tử của trẫm thì thế nào?”

Lạc Bình hạ mắt, “Tất nhiên là kém Tương Phi nương nương.”

Sắc mặt Chu Đường trầm xuống, “Lạc khanh, trẫm có thể cho khanh quyền thế, nhưng không phải chuyện gì khanh làm trẫm cũng đều tha thứ dễ dàng. Đừng tiếp tục nuôi dưỡng ý nghĩ xằng bậy với Tương Phi, khanh hiểu được không?”

“Ý nghĩ xằng bậy?” Lạc Bình khó hiểu nhìn y, “Không có ý nghĩ xằng bậy, một chút cũng không có.”

Hắn với ai cũng sẽ không có ý nghĩ xằng bậy.

Bởi vì ngay cả khi hắn đào tim đào phổi để yêu người kia, người kia vẫn mãi mãi không thuộc về hắn.

Lạc Bình không muốn làm trái ý Chu Đường, nhưng sau đó hắn lại cố sức tiếp cận Tương Phi.

Bốn tháng sau, Tương Phi có mang. Chu Đường rất sung sướng, tuy nói y không thích qua đêm với phi tử, cùng Tương Phi cũng chỉ có một lần, nhưng cảm giác sắp có con vẫn thật đáng mừng. Y đem sự vui sướng này nói cho Lạc Bình, Lạc Bình cúi người thật thấp, chúc phúc tiểu Hoàng tử, trong mắt chỉ có bất tận sầu lo.

Cay đắng dưới đáy lòng là một chuyện, nhưng điều trọng yếu hơn, lúc ấy hắn đang hoài nghi Tương Phi tư thông với dư đảng Hạ gia.

Thậm chí hắn còn hoài nghi, đứa nhỏ trong bụng Tương Phi không phải của Chu Đường.

Bốn tháng trước, tại yến hội mùa thu, Tây Chiêu Quốc sư đặc biệt đưa lễ vật từ cố hương tới cho Tương Phi. Lạc Bình mua chuộc cung nữ Tuệ Tuệ, nghe được bọn họ nói chuyện với nhau.

Tuệ Tuệ nói, Quốc sư cho Tương Phi một cái túi đựng gì đó, dặn nàng phải tìm mọi cách cùng phòng với Chu Đường nội trong ba ngày, còn nói thứ đó có thể làm chậm lại thời gian đứa trẻ ra đời.

Bọn họ nhắc tới một người, Tuệ Tuệ không nghe rõ, chỉ biết là người nọ từng có dính líu tới nội thị vệ đại thần, Quốc sư hy vọng Tương Phi qua lại với người nọ phải càng thêm thận trọng.

Lạc Bình có đầy đủ lý do để hoài nghi, nhưng xuất phát từ bang giao hai nước, hắn vẫn không biết nên xử lý thế nào. Nếu nói với Chu Đường, căn cứ theo tính tình của y, y tất sẽ giết Tương Phi — Bình sinh y hận nhất chính là nữ nhân bất trung, họ làm y nhớ tới mẫu thân đã khiến y phải chịu nguyền rủa.

Mà một khi y làm như vậy, quan hệ của Tây Chiêu và Đại Thừa tất nhiên sẽ rạn nứt, thậm chí có thể còn trở thành tranh chấp. Dẹp yên bè lũ phản loạn sau khi đoạt ngôi đã mang đến quá nhiều giết chóc, Đại Thừa trong tay Chu Đường không nên chiến loạn liên miên, y phải làm một Hoàng Thượng chấp chưởng thái bình, không phải một bạo quân yêu thích chiến tranh.

Cho nên Lạc Bình lén lút đi gặp Tương Phi.

Hắn bưng đến một chén thuốc phá thai, nói với nàng, “Uống chén thuốc này, ngươi cắt đứt quan hệ với người nọ. Nói cho ta biết hắn là ai, ta có thể nghĩ biện pháp cho hắn rời đi. Nếu không, ngươi cùng hắn, còn cả đứa nhỏ trong bụng ngươi đều phải chết. Uống thuốc, ngươi vẫn là hoàng phi của Đại Thừa.”

Tương Phi bỗng nhiên nở nụ cười, “Lạc Bình, ngươi có tư cách gì mà nói ta? Trong thân thể chúng ta đều lưu chuyển dòng máu vương tộc Tây Chiêu, ta không vạch trần ngươi, ngươi cũng đừng vạch trần ta. Nhiều năm sau, ngồi trên long ỷ nơi này sẽ là hậu duệ của Tây Chiêu chúng ta, điều đó có gì không tốt?”

“Ta là người Đại Thừa.”

“Vậy sao? Sau khi y phát hiện mùi hương trên người ngươi tương tự như trên người ta, ngươi đoán xem y sẽ nghĩ những gì?”

“Ta sẽ giải thích cho y rõ.”

“Lạc Thừa tướng, ngươi quả nhiên trung thành và tận tâm với Hoàng Thượng.” Tương Phi dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Bình, “Ngươi biết không, Hoàng Thượng cũng rất nhớ thương ngươi. Đêm đó y say rượu, hoan hảo cùng ta trên giường, nhưng miệng vẫn gọi tên của ngươi…”

Lạc Bình mím môi không nói.

“Y không thương ta, vì sao ta không được yêu người khác? Cảm giác không thể độc chiếm người mình yêu, lẽ nào ngươi không hiểu?”

Đáy lòng Lạc Bình đau xót, nhưng hắn đau đến tỉnh táo. Hít một hơi thật sâu, hắn cầm chén thuốc đẩy tới miệng Tương Phi, “Ta chỉ cần đạt được thứ ta muốn bên cạnh y. Ngươi uống nó, ta đảm bảo ngươi sẽ bình an.”

Tương Phi mãnh liệt ném chén thuốc xuống đất, nổi giận đùng đùng quát, “Lạc Bình lớn mật! Dám độc hại hoàng tự! Cho dù ngươi có hận ta, nhưng hoàng nhi trong bụng ta vô tội!”

Lạc Bình đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chậm rãi xoay người lại, quỳ xuống trần tình, “Bệ hạ, thần không phải…”

Chu Đường nhìn xuống kẻ đã từng là tiểu phu tử của y, “Trẫm vẫn biết ngươi bất mãn với Tương Phi, ngươi âm thầm tiếp cận nàng là vì ghen tị sao? Trẫm đã cho ngươi cơ hội sửa đổi, nhưng mà Lạc Bình, ngươi vẫn cứ u mê không chịu tỉnh ngộ.”

“…”

“Ngươi tốt với trẫm, ngươi muốn thứ gì trên người trẫm? Địa vị Thừa tướng? Vinh hoa phú quý? Đúng vậy, trẫm cho ngươi tất cả, nhưng ngươi còn muốn mưu hại hài tử của trẫm! Ngươi không hiểu sao, bên cạnh trẫm không thể nào mãi mãi chỉ có một mình ngươi, trẫm đã không còn là Tiểu Đường hai bàn tay trắng nữa! !”

Vì sao lại khéo như vậy?

Chu Đường được thị vệ gọi tới, đây là một quỷ kế, thời cơ đã được tính toán kỹ càng, ngay đúng vào khoảnh khắc hắn hèn hạ nhất.

Lạc Bình nhìn thẳng vào đôi mắt bi phẫn cùng thất vọng của Chu Đường, bỗng nhiên không muốn biện bạch một lời nào cả.

Hắn quỳ tại đó, Quân vương ngồi mãi trên cao, giờ đã không còn ở trong tầm nhìn của hắn nữa rồi.

________________________________________

Nói tới đây, Lạc Bình dừng lại.

Phương Tấn hỏi hắn, “Vì sao không kể tiếp? Cố sự về Thừa tướng đê tiện và Hoàng đế ngạo mạn sau đó ra sao?”

Tuy rằng tất cả nhân vật đều được Lạc Bình thay hình đổi dạng, nhưng Phương Tấn vẫn cảm thấy mình đã gia nhập vào vở kịch kia. Đó là những hình ảnh tựa như gần ngay trước mặt, tưởng chừng có thể tận mắt chứng kiến từng linh hồn của mỗi người bọn họ.

Lạc Bình gọi tiểu tư ủ cho hắn thêm bình rượu, chỉ vào một bóng áo xanh dưới sảnh đường, nói, “Nghe nàng hát vài câu, ta thích phần này, trích từ [Hàn mai ký]. Tần Tuyết cô nương dưới kia rất có hàm súc, huynh nghe giọng nàng cao cao như tiếng nước chảy…”

Tần Tuyết hát:

Nhất thụ mai hoa vọng quyến lữ, tiện sát thùy.

Hồng trần đoạn xử, hựu kiến mộ sắc thùy.

Túng tửu nhất bôi thiên kim trịch, thiếu niên đầu mạc hồi.

Kim triêu hữu nhĩ, kim triêu túy.

(Tạm hiểu:

Một gốc mai trông ngóng người thương, khát khao dần cạn.

Hồng trần đoạn tuyệt, chỉ còn lại hoàng hôn.

Uống say một chén, bỏ đi ngàn vàng, thiếu niên chớ quay đầu lại.

Sáng nay có Người, sáng nay say.)

“Trọng Ly, nghe xong khúc hát này, ta sẽ kể tiếp cho huynh.”

Truyện Chữ Hay