Đến khi Kiều Hiểu Kiều ngang nhiên ngồi vào ghế lái phụ trong xe của Cận Ngữ Ca, cô mới biết người này thật sự đã quyết định không rời cô nửa bước.
“Kiều cảnh quan, nơi tôi ở được quản lý rất chặt chẽ, có bảo vệ tuần tra thường xuyên, thiết bị an toàn cũng vô cùng tân tiến, cô thật sự không cần đi theo tôi vào buổi tối.”
Cận Ngữ Ca không còn mang đầy gai trên người nữa, cô quay lại đối mặt với Kiều Hiểu Kiều, giọng điệu mệt mỏi, thái độ cũng không còn cứng nhắc.
Kiều Hiểu Kiều không trả lời mà chỉ nhìn thẳng vào mắt Ngữ Ca, lắc đầu, không cho một cơ hội thương lượng nào. Cận Ngữ Ca bất lực quay lại nhìn về phía trước, tay đặt lên vô lăng, nghĩ ngợi giây lát, không có kế sách gì, đành khởi động máy xe.
Xe chạy rất êm, Kiều Hiểu Kiều nhìn ra kính chiếu hậu,
“Có một chiếc xe đi theo chúng ta.”
Cận Ngữ Ca chẳng hề để tâm, “Vệ sĩ của tôi.”
“Họ cũng theo cô về nhà ư?”
“Đến trước cửa nhà.”
“Phụng Hoàng sơn trang?”
“Không, cuối tuần tôi mới về nhà, ngày thường tôi ở một mình.”
“Ở đâu thế?”
“Cảnh Duyệt Vinh Viên.”
“Buổi tối không có vệ sĩ mà cô còn không cho tôi bảo vệ sao?”
Cận Ngữ Ca lườm đối phương một cái, không thèm đáp lại.
Đèn đường chỉ mới bật lên, đây là lúc thành phố thấm đượm hương vị cuộc sống nhất. Trên phố xe rất đông, người đi đường cũng vội vội vàng vàng, họ đều là những người đã bận bịu suốt cả ngày chỉ mong được nhanh chóng về nhà. Trước đây Ngữ Ca luôn tránh khỏi thời điểm này, xe di chuyển chậm chạp, với cô mà nói quả thực là lãng phí thời gian. Hơn nữa, sự bận rộn mà cả một thành phố cùng thể hiện nên, khiến những ai có gia đình cảm thấy ấm áp, và trái lại thì chỉ có thê lương.
Cận Ngữ Ca có nhà, song cuộc sống của cô, đơn điệu và cô độc.
Vừa bước vào tòa cao ốc thì chàng bảo vệ trẻ tuổi đã ân cần tiến lên chào cô và Kiều Hiểu Kiều đội nón đi bên cạnh. Ngữ Ca muốn nói gì đó song lại thôi.
Bên trong thang máy, cả hai đều rất yên lặng, Cận Ngữ Ca chăm chú nhìn con số đang biến đổi trên màn hình điện tử, còn Kiều Hiểu Kiều, từ khi bước vào cửa lớn cô đã bắt đầu quan sát địa hình và lối thoát của nơi này.
“Tong!”
Đến rồi, cửa thang máy từ từ mở ra. Cận Ngữ Ca thở phù một hơi, đi ra ngoài, bước tới cửa nhà mình, cô đột nhiên quay lại nhìn Hiểu Kiều.
“Thật sự không cần bảo vệ tôi đâu.”
Kiều Hiểu Kiều nhướngg mày, câu hỏi đặt ra lại chẳng đâu vào đâu,
“Bạn trai cô ở trong ấy sao?”Ngữ Ca thừ người một lúc rồi cũng nhanh chóng hiểu ý, thật bó tay với con người này, làn mi một lần nữa sụp xuống vì bị đánh bại.
“Không phải.”
“Thế tại sao không cho tôi đi cùng? Tôi đâu phải là con trai.”
“Tôi không quen.”
“Đây là giai đoạn phi thường, hiện giờ cô đang gặp nguy hiểm.”
Đèn cảm ứng âm thanh bất chợt tắt lịm, một màu đen bao trùm hành lang khiến cho tiếng nói của cả hai chợt vang vọng hơn, Ngữ Ca đột nhiên cảm thấy hoang mang.
“Bập!”
Kiều Hiểu Kiều giẫm chân xuống đất, đèn sáng lên, cô rất tự nhiên mà ngước lên nhìn bóng đèn hơi lu mờ trên đỉnh đầu.
Sau khi được trả lại ánh sáng, Cận Ngữ Ca ngước nhìn Kiều Hiểu Kiều – cô gái cao hơn cô một chút đã làm phiền cô suốt ngày hôm nay, ánh đèn rọi lên gương mặt đang ngước nhìn trần nhà của đối phương, màu da ở cằm và vùng cổ rất dịu, chợt có gì đó ấm áp lan tỏa, Cận Ngữ Ca bỗng dưng cảm thấy an tâm.
Không nói thêm nữa, cô quay lại mở cửa. Bước vào nhà, bật đèn trong phòng khách lên, cảm giác bất an trong bóng tối khi đứng ngoài cửa ban nãy lập tức bị luồng sáng bên trong xua tan, lúc này Ngữ Ca mới thật sự định thần lại. Cô nói với Kiều Hiểu Kiều đang đứng sau lưng mình,
“Vào đi, cô muốn uống gì không?”
Kiều Hiểu Kiều đứng trước cửa, nhún vai, hai tay để trong túi quần, xem xét một vòng nhà của Ngữ Ca xong thì cười hì hì nói:
“Không cần khách sáo, tôi không phải đến làm khách nhà cô đâu. Cô cứ xem tôi như không khí là được.”
Ngữ Ca đặt túi xách và cặp của mình xuống, “Nếu thật sự là không khí thì tốt rồi. Ngồi đi, tôi vào thay đồ.”
Dứt lời liền đi vào căn phòng ở bên cạnh rồi đóng cửa lại.
Kiều Hiểu Kiều thả ba lô xuống, quan sát tỉ mỉ hơn cách bày trí nơi này.
Không hổ danh là người giàu có, trang trí cực kỳ có thẩm mĩ. Phòng làm việc và sảnh khách thông với nhau làm không gian trông rộng rãi hơn. Khu vực làm việc có một chiếc bàn to đến không thể tưởng tượng được, trụ đèn đặt bên cạnh có thể tùy chỉnh để rọi ra luồng sáng theo bất kỳ góc độ nào. Bộ sô-pha trắng tinh không một hạt bụi, kết hợp với vách tường chỉ treo một chiếc tivi và dàn âm thanh, tạo một phong cách vô cùng hiện đại. Phía trên bàn thủy tinh là bộ trà cụ, có thể nhìn xuyên xuống nền nhà. Kiều Hiểu Kiều nhìn căn phòng bày trí như trên tạp chí nội thất này, tặc lưỡi, cô hoàn toàn nghi ngờ, đây thật sự là chỗ ở của con người ư?
Trở ra từ phòng thay đồ, Cận Ngữ Ca đã có một khoảnh khắc ngẩn người.
Kiều Hiểu Kiều hiện đang đứng bên sô-pha, lần đầu tiên cởi chiếc mũ len và áo khoác ngoài ra. Thật bất ngờ, cô có một mái tóc xoăn tự nhiên, những sợi tóc mềm mại trông có vẻ hơi rối ấy nằm la liệt trên da đầu, khiến người khác không kìm được lòng muốn tiến tới xoa lên vài cái. Áo len trùm cổ màu trắng thường sẽ làm người mặc nó trông tròn hơn, nhưng khi đặt lên người Hiểu Kiều lại khiến cô trông có hơi ốm yếu, bờ vai ấy lồi ra một ít xương, hình thành một vùng xương quai xanh gợi cảm. Dáng đứng thong thả, hệt như một thiếu niên chớm lớn.
Trong nhất thời cả hai đều không có gì để nói với nhau, dẫu sao cũng chỉ mới quen biết. Hiểu Kiều đưa tay lên gãi gãi đầu, nói trong ngượng ngạo:
“Ừmm…tôi đói đến không còn sức lực nữa rồi.”
Ngữ Ca hơi thừ người ra, “Bữa tối của tôi đều do nhân viên của một nhà hàng gần đây mang tới, chỉ có một phần thôi, cô phải làm sao đây?”
Kiều Hiểu Kiều xụ mặt, xua tay nói:
“Bỏ đi bỏ đi, tôi cũng không mong mỏi gì cô sẽ cho cơm tôi ăn. Cũng may tôi có chuẩn bị sẵn, ăn mì vậy.”
Vừa nói cô vừa mở dây kéo ba lô, moi ra ba hộp mì ly màu sắc khác nhau. Cận Ngữ Ca cảm thấy hơi lạ, nhưng không nói gì.
“Mượn nhà bếp của cô để nấu nước được chứ?”
Cận Ngữ Ca vừa gật đầu vừa chỉ về hướng nhà bếp,
“Cứ tự nhiên.”
Hiểu Kiều ôm mì lên, giữ nó ở giữa hai bàn tay và chiếc cằm, vừa huýt sáo vừa đi vào bếp.
Ngay khi ấm đun nước reo lên khúc nhạc vui vẻ thì chuông cửa cũng cùng lúc vang dậy. Kiều Hiểu Kiều đang đứng trong bếp lập tức vút ra ngoài, dán sát người vào cửa và nhìn Ngữ Ca một cách cảnh giác. Cận Ngữ Ca vừa đứng dậy từ sô-pha định ra mở cửa thì bị một loạt những hành động này của Hiểu Kiều làm giật mình, sau khi hiểu ra hàm ý của Hiểu Kiều, cô mới chịu thua mà nói rằng:
“Là người giao hàng, bữa tối của tôi đến rồi.”
Hiểu Kiều nhìn ra ngoài qua mắt mèo trong sự hồ nghi, thấy một người mặc đồng phục màu vàng, trên mũ có logo của nhà hàng nọ, bấy giờ mới chịu mở cửa.
Một chàng thanh niên đứng ở bên ngoài nói:
“Cận tiểu thư, đây là bữa tối của cô.”
Ngữ Ca nhận lấy hộp giấy và ký lên biên nhận chàng trai đưa qua.
“Cám ơn anh.”
“Không khách sáo, hy vọng cô sẽ hài lòng với phục vụ của chúng tôi, tạm biệt.” Nói xong chàng trai quay lưng rời khỏi.
Kiều Hiểu Kiều đứng tựa bên cửa, nhìn Cận Ngữ Ca bằng ánh mắt đầy ý vị,
“Cô giải quyết bữa tối như vậy ư?”
“Đúng vậy, cô có ý kiến?”
“Cô không biết nấu ăn?”
“Không biết.”
“Thế sao không ra ngoài ăn?”
“Nếu có việc thì sẽ ăn ở ngoài, còn ngồi ăn một mình trong nhà hàng, cảm giác ngồ ngộ sao ấy.”
“Không cảm thấy cô đơn ư?”
“Đây vốn dĩ là sự yên tĩnh mà tôi muốn! Tại sao tôi phải cảm thấy cô đơn?” Cận Ngữ Ca nhanh chóng phản bác lại.
Kiều Hiểu Kiều gật gật đầu như đã hiểu.
“À phải, ngày mai tôi sẽ gọi điện bảo họ mang thêm một phần ăn cho cô, hôm nay cảm phiền cô dùng tạm mì gói vậy, nếu như cô đã nhất quyết đòi ở lại đây.”
Nghe vậy, Kiều Hiểu Kiều lại nhướngg mày lên,
“Ngày mai? Xem ra cô đã định chấp nhận sự bảo vệ trường kỳ của tôi rồi?”
Cận Ngữ Ca lườm cô một cái, không nói thêm nữa, tự mình cầm bữa tối đi ra bàn ăn.
Tiếp theo đó, điều làm cho Cận Ngữ Ca phải trố mắt há họng chính là mì ăn liền của Kiều Hiểu Kiều. Cô ấy… thật sự đã đun hết ba ly mì. Và đã ăn từng cái từng cái một.
Cận Ngữ Ca hoàn toàn kinh ngạc với bao tử của Hiểu Kiều, song lại không dám nói ra, dù sao thì cũng không mấy lịch sự. Nhưng khi ly mì thứ hai cũng trống rỗng, và Kiều Hiểu Kiều vẫn không hề biến sắc mà kéo ly thứ ba tới trước mặt thì Ngữ Ca không còn cách nào che giấu sự sửng sốt của mình nữa, cô tròn xoe mắt nhìn Hiểu Kiều.
“Sao vậy?” Hiểu Kiều mở nắp ly ra thổi thổi hơi nóng, “Cô cũng muốn ăn ư? Thử không?”
Ngữ Ca lắc lắc đầu, “Cô… cô không thấy chướng bụng sao?”
“Đâu có, tôi còn chưa no mà.”
“Nhiều… nhiều vậy sao?”
“Khi có cơm ăn thì nên ăn nhiều một chút, ai mà biết được bữa sau có thời gian ăn hay không? Tôi từng có lúc bận đến mức ba ngày cũng không được ăn đấy.”
“Nhưng cũng đâu thể ăn một lần nhiều như vậy, bao tử của cô chịu nổi sao?”
“Tôi chỉ ăn mì thôi mà, đâu có uống nước mì, thật ra thì không nhiều đâu. Cũng do ‘tu luyện’ mà ra thôi.”
Hiểu Kiều gấp mì lên cho vào miệng, hút một hơi dài thật dài, vừa nhai vừa trả lời.
Cận Ngữ Ca nhìn xuống chén cơm có đường kính không đến 10 cen-ti-mét với vài hạt gạo trắng của mình, lắc đầu không thể hiểu nổi.
Sau bữa cơm, Ngữ Ca pha một ấm trà rồi lấy hồ sơ trong cặp ra, ngồi vào bàn chuẩn bị tiếp tục công việc chưa hoàn thành trong ngày.
“Tôi có thể xem tivi không?” Đứng giữa phòng khách, Hiểu Kiều hỏi.
Tivi ở nhà cũng giống như bức tranh sơn dầu, căn bản chỉ dùng làm vật trang trí, Ngữ Ca cơ hồ chưa từng động đến nó. Nghe câu hỏi như thế, cô có hơi mơ màng mà gật đầu,
“Cứ tự nhiên.”
“Cái điều khiển đâu?”
“Ơ…” Ngữ Ca chớp chớp mắt, có hơi ngượng ngùng mà suy nghĩ.
Không chờ cô nghĩ ra thì Hiểu Kiều đã tự tìm thấy trong một chiếc hộp ở phía dưới bàn trà. Ngữ Ca thở phù nhẹ nhõm, ngồi xuống mở vi tính lên, bắt đầu công việc.
Kiều Hiểu Kiều tỏ rõ nỗi bất lực đối với cuộc sống đời tư của vị tổng giám đốc này, mở tivi lên, chỉnh âm thanh nhỏ lại, tiếp đó, cô xếp bằng hai chân lên sô-pha, chẳng bao lâu đã cười ha hả đến ngã nghiêng ngã ngửa.
Ngữ Ca ngước mặt lên từ màn hình vi tính, nghiêng đầu nhìn cô, có mắc cười đến vậy không? Khóe miệng đã toét lên đến lỗ tai rồi kia kìa. Nhưng gương mặt khi cười trông rất xinh, hơn nữa còn rất có sức cảm nhiễm, nhìn cô cười người khác cũng không khỏi cười theo. Song, còn chưa kịp cười thì cơn giận trong lòng Ngữ Ca đã bén dậy.