Đường Ngựa Vằn

chương 29: bộc bạch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyện của Lý Nhiên tuy đã kết thúc, nhưng Hiểu Kiều vẫn chưa được rảnh rang. Vụ án bọn cướp đã đi đến giai đoạn cuối, ba người mà họ bắt được hôm trước có thể cho là nhân vật quan trọng của băng đảng này, việc còn lại chỉ là thu lưới bắt cá, song đây cũng đồng thời là giai đoạn khẩn trương nhất.

Có thông tin cho biết người cầm đầu của phi vụ này đã xuất hiện trong một tỉnh thành lân cận, Hiểu Kiều không ngại gian khó, báo cáo lên cấp trên xong thì liền cùng Hoắc Bân sang đấy. Họ dự định âm thầm dò thám, sau khi xác định được mục tiêu sẽ nhờ công an địa phương hỗ trợ bắt người.

Tại “Phượng Hoàng sơn trang” của Cận gia, đang diễn ra một buổi tiệc rượu quy mô nhỏ.

Người tham gia đa phần là con cháu của những gia đình quen biết lâu năm với Cận gia, còn có tầng lớp quản lý trẻ của Cận Thị. Mọi người đều thích tham gia những hoạt động xã giao như thế để quen biết thêm nhiều người ở các lĩnh vực khác nhau, cũng là để lót đường cho tương lai của mình. Và Cận Ngữ Ca, cô cũng cần mượn hình thức này để chiêu mộ nhân tài, mua chuộc lòng người.

Cận Ngữ Ca thay đồ xong, vừa mở cửa phòng thì đã trông thấy tại góc cầu thang, có hai cô gái đang mặt đối mặt, thân mật đến mức cơ hồ muốn dính vào nhau.

Cận Hoan Nhan hôm nay mặc đầm dạ hội đuôi cá màu bạc, để hòa hợp với màu vàng sâm banh của chị gái. Âu Dương Thông ở bên cạnh mặc chiếc váy dài màu lam bảo ngọc, vóc dáng cao ráo phát huy triệt để ưu điểm của màu áo. Chỉ có điều, bàn tay không an phận nọ đang đặt trên eo của Hoan Nhan.

Ngữ Ca cúi đầu đi ngang qua họ, không nói gì, phảng phất như không nhìn thấy. Nhìn bóng lưng của chị mình, Hoan Nhan quay qua cười nói với Âu Dương Thông:

“Kiều cảnh quan chọc giận chị em rồi.”

“Sao em biết?” Âu Dương Thông đưa tay khều khều gì đó đang bị vướn trên lông mi của Hoan Nhan, nhị tiểu thư rất tự nhiên mà nhắm mắt lại, an tâm để cho đối phương phục vụ.

“Công việc phiền não cách mấy, chị cũng sẽ không mang theo tâm trạng trở về nhà. Bây giờ ngay cả ở nhà chị cũng chau mày, vậy chắc chắn là chuyện tình cảm rồi.”

“Có phiền não cũng là chuyện tốt mà…” Âu Dương khẽ cảm thán.

“Hửm? Sao lại nói thế?” Hoan Nhan tò mò về cách nói này.

“Có phiền não chứng tỏ có người đáng để mình bận tâm, không phải chuyện tốt sao?”

Hoan Nhan lại nhìn về phía chị mình, khóe môi bắt đầu cong lên,

“Ừm, đối với chị của em mà nói, đó tuyệt đối là chuyện tốt!”

Trên con đường ở ngoại ô, ngày thường nơi này đã ít xe lui tới, huống chi trời về đêm, lại nhằm mùa gió bắc lộng hành, con phố càng trở nên hoang vắng và cô quạnh, chỉ có ánh đèn đường mờ mờ soi lối. Hoắc Bân lái xe cảnh sát, đi nửa ngày cũng không nhìn thấy một bóng người. Kiều Hiểu Kiều ở bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng sức.

Họ đến đây đã được ba ngày, chỗ xa chỗ gần đều đã đi cả rồi mà vẫn chưa xác định được vị trí của tên cướp. Hành trình ra ngoại ô lần này, xem ra không thu hoạch được gì rồi.

Đang chạy thì đột nhiên xe bị sốc một cái, sau đó thì phát ra âm thanh kỳ lạ, vận tốc giảm dần, Hoắc Bân chán nản mà đánh tay lên vô lăng.

“Trời đất! Sao lại giở chứng vào giờ này chứ!”

Hiểu Kiều giật mình, tức thì mở mắt nhìn ngang nhìn dọc.

“Sao vậy?”

Hoắc Bân lái xe đậu sát vào lề đường, gạt phanh tay rồi nói, “Xe hư rồi, tôi xuống kiểm tra xem sao.”

Dứt lời, anh đã cầm theo bao tay xuống xe, mở nắp capô lên.

Hiểu Kiều vươn vai co giãn tay chân, dụi dụi mắt cho tỉnh táo rồi lấy điện thoại ra xem, 8 giờ, còn một nấc pin, chắc sẽ cầm cự được đến khi về. Lang thang suốt một ngày rồi, đến giờ họ vẫn chưa được ăn tối, nếu xe bị hư ở đây thì đúng là phiền phức to đấy.

Một lúc sau, thấy Hoắc Bân vẫn còn loay hoay trước xe, Hiểu Kiều bèn mở cửa bước ra đến bên anh.

“Thế nào?”

“Phù…” Hoắc Bân hà hơi cho tay ấm lại, “Hơi gay go, vẫn chưa tìm ra vấn đề.”

“Không được thì gọi điện kêu người tới kéo xe thôi.”

Hoắc Bân ngước lên nhìn quanh,

“Sếp à, sếp biết đây là đâu không? Sao chẳng có lấy một cái bảng tên đường.”

Hiểu Kiều xát tay lên lỗ tai, dựng cổ áo cao lên.

“Tôi cũng chưa từng đến nơi này, lúc tới đây chúng ta đã đi đường này ư?”

“Lòng vòng cả ngày trời, tôi cũng không rõ nữa. Bây giờ dù có gọi điện cũng không biết nói sao cho họ biết địa điểm của chúng ta.”

Còn đang thảo luận thì từ xa, có hai đóm đèn pha tiến đến gần.

“Hình như có xe đang tới, để hỏi xem chúng ta đang ở đâu rồi quyết định.”

“Ừm.”

Thống nhất ý kiến, Hiểu Kiều đi ngược về phía đèn pha, vẫy cao hai tay ra ý với tài xế.

Đó là một chiếc Santana màu đen, có hai người đang ngồi trên ấy, người ngồi bên ghế lái phụ đến giờ này còn đeo kính râm.

Nhìn thấy Hiểu Kiều, chiếc xe cũng từ từ đậu vào, hai bên cửa đồng thời mở ra, hai người cùng bước xuống xe. Hiểu Kiều đến gần,

“Xin lỗi, tôi muốn hỏi thăm, ưm….”

Hai người lạ mặt chẳng buồn quan tâm cô muốn nói gì, một người nhanh chóng đi vòng ra sau lưng Hiểu Kiều, giữ chặt cổ của cô, người còn lại rút ra con dao quân đội, ép sát vào người Hiểu Kiều rồi thẳng tay đâm vào đùi cô.

Sự việc diễn ra chỉ trong nháy mắt, Hiểu Kiều không hề có phòng bị, thêm vào đã bôn ba liên tục nhiều ngày khiến cô mất đi phản ứng nhạy bén của ngày thường. Hoắc Bân ở phía không xa còn đang dúi đầu kiểm tra xe, căn bản không hay biết bên này đã xảy ra chuyện gì.

Người đó giật dao ra, máu liền phun trào như vòi nước, người giữ lấy cổ của Hiểu Kiều nói nhỏ vào tai cô bằng giọng hung hãn:

“Lo chuyện bao đồng là phải trả giá!”

Tiếp đó chúng liền buông tay, hai người nhanh chóng trở về xe. Bấy giờ Hoắc Bân mới chú ý thấy bên này, liền co chân chạy tới,

“Này! Các anh làm gì vậy!!!?”

Máy xe đã khởi động, chiếc Santana xông thẳng về phía Hoắc Bân, nhìn nó đã sắp đụng vào mình, Hoắc Bân không thể không lách vào vỉa hè, người và xe xát qua nhau chỉ trong gang tấc, vừa ngồi dậy Hoắc Bân liền đuổi theo xe muốn nhìn rõ biển số xe của kẻ đó.

Hiểu Kiều loạng choạng vài bước, cuối cùng cũng không trụ được mà ngồi phịch xuống đất. Hai tay đè mạnh lên vết thương muốn ngăn chặn dòng màu đang tuôn ra. Hai kẻ ấy hiển nhiên là sát thủ chuyên nghiệp, đâm chính xác vào động mạch trên đùi cô, vết thương không to, nhưng dòng máu này dường như đã không còn là của cô nữa, chúng đang bất chấp tất cả mà tuôn trào ra ngoài.

Không đuổi kịp xe, Hoắc Bân lại chạy vội trở về, nhìn thấy Hiểu Kiều như thế, anh dọa đến run cả giọng.

“Sếp… sếp…”

Hiểu Kiều cắn chặt răng gượng nói: “Gọi xe cứu thương!”

“Phải phải… Tôi gọi ngay!” Hoắc Bân lập tức chạy về xe lấy điện thoại.

Hiểu Kiều cảm thấy cơ thể ngày càng lạnh, không khí dường như loãng đi rất nhiều, nó không còn đủ cho cô nữa, cô đã hít thở gấp như vậy mà vẫn không thuyên giảm được phần nào, cái rét ấy như tỏa ra từ trong xương, dòng máu ấm nóng vẫn vô tình rời đi qua kẽ tay của cô, nhuộm đỏ cả mặt đất, và dần dần lan rộng, cùng với nỗi sợ hãi.

Ở phía bên kia, Hoắc Bân đang lớn tiếng hét vào điện thoại, nhưng giọng nói lại run cầm cập:

“Tôi cũng không biết đây là đâu nữa…. có người bị thương rồi…. các người mau tới đây đi… làm ơn….”

Không chống cự được nữa, Hiểu Kiều từ từ nằm xuống, nằm trên mặt đất băng lạnh nơi đất khách, ngưỡng mặt đón nhận ánh sáng màu vàng của đèn đường, cảnh vật trước mặt cô bị phủ một lớp màn mờ ảo. Cô mệt rồi, cô muốn nhắm mắt lại, nhưng, hình như còn việc gì đó chưa làm. Thế là bàn tay nhuốm đầy màu đỏ run rẩy thò vào túi áo khoác, lấy điện thoại ra, từ từ nhập vào dãy số quen thuộc nhất.

Tiệc rượu đã trôi qua hơn nửa, nó diễn ra một cách thư thả và thuận lợi. Cận Ân Thái chỉ xuất hiện một lúc khi bữa tiệc bắt đầu, sau đó đã rời khỏi. Đây là buổi họp mặt dành cho lớp trẻ, sự có mặt của ông chỉ làm cho họ không tự nhiên.

Vô cùng bất ngờ, Âu Dương Thông nhận được sự đón chào nồng nhiệt từ phía khách mời, rất nhiều người đến trò chuyện với cô. Ngay cả Khương Quỳ cũng lộ ra vẻ tán thưởng khi nhìn cô.

Cận Ngữ Ca làm tròn thân phận của một chủ nhà, sắp xếp ổn thỏa mọi việc, không một ai bị bỏ rơi. Vừa rảnh rỗi được một lúc cô mới thấy đói, bèn đi qua dãy bàn dài nơi bày biện thức ăn.

Dì Châu thấy cô không cần tiếp khách nữa thì khẽ khàng tới gần.

“Cô hai, lúc nãy tôi đi ngang phòng của cô, nghe thấy điện thoại cứ reo mãi nên đã mang xuống đây, cô xem đừng để làm lỡ chuyện gì quan trọng.”

Vì đang mặc đầm dạ hội, nên Ngữ Ca không mang theo điện thoại bên mình. Điện thoại riêng của cô, chỉ có bốn người biết số: bà nội, mẹ, Hoan Nhan và Hiểu Kiều. Ba người còn lại đều đang ở nhà, vậy chỉ còn có thể là người ấy thôi.

Ngữ Ca cầm điện thoại qua xem, quả nhiên là Hiểu Kiều. Màn hình hiển thị đã có bảy cuộc gọi nhỡ, Hiểu Kiều rất ít khi gọi điện cho cô, lần này tìm cô gấp gáp như vậy, khiến Ngữ Ca cảm thấy hơi kỳ lạ. Còn đang nghĩ ngợi thì điện thoại lại rung lên, vẫn là bốn chữ “Cảnh Trưởng Mèo Đen” nhảy nhót.

“A lô?”

Không ai trả lời, trái lại là một tiếng thở dài nhỏ xíu, song Ngữ Ca đã nghe thấy, trái tim bất giác quặn thắt.

“A lô?” Thanh âm cao hơn.

“Ngữ Ca.”

Là giọng của Hiểu Kiều, dường như đang rất mỏi mệt. Ngữ Ca nhíu mày, giọng nói thấp xuống, giọng điệu vẫn cứng ngắc,

“Có chuyện gì?”

“Mu..ốn…nghe giọng nói của cậu, và…”

Bên kia đầu dây đột nhiên truyền đến tiếng hít thở gấp rút, Ngữ Ca nhận ra sự khác thường, giọng nói bất giác lại cao lên,

“Cậu đang ở đâu?”

Những người đứng gần cô nghe thấy đều hiếu kỳ nhìn về bên này.

“Ngữ Ca, có những lời… mình sợ sẽ kh..ông kịp nói…”

“Tôi hỏi cậu đang ở đâu?!”

Sắc mặt của Ngữ Ca trắng bệch, rất nhạy cảm mà nhận ra đã xảy ra chuyện, không kìm chế được giọng nói, cô lập tức ngắt ngang lời của Hiểu Kiều. Mọi người trong sảnh đều bị kinh động bởi giọng nói nghiêm khắc của cô, ánh mắt hoàn toàn tập trung về đây. Ngữ Ca không nhận ra điều đó, sự tập trung của cô đã dành hết cho người ở bên kia đầu dây.

“Ngữ Ca,” Giọng nói của Hiểu Kiều ngày càng yếu ớt, chung gian còn kèm theo tiếng rít hơi khó khăn, “Nếu như p..hải xa nhau… nhiều nă..m sau, cậu có cò..n…còn nhớ mình không….”

Đó là sự yếu đuối chưa từng có, thậm chí là âm giọng như sắp bật khóc. Sắc mặt tái nhợt của Ngữ Ca dần chuyển sang xám xịt, bàn tay đang cầm điện thoại của cô cũng bắt đầu không tự chủ mà run lên. Rất lâu sau, cô mới nghiến răng tuôn ra hai chữ:

“Đồ khốn!”

Có màn nước ngưng đọng trong khóe mắt cô, lồng ngực đau như bị ai xé nát.

“Nhưng mà… đồ khốn rất yêu cậu…”

Giọng nói của Hiểu Kiều dần dần thấp xuống, cuối cùng tiêu biến, phảng phất như đã ẩn vào không gian xa xăm, mãi mãi cũng không được nghe thấy nữa. Nỗi sợ hãi nhanh chóng bao bọc lấy Cận Ngữ Ca, cảm giác hoảng loạn như sắp mất đi tất cả bị cô chôn giấu ở sâu đáy lòng bắt đầu trào dâng, thúc ép cô.

Cô đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nói vào điện thoại, cơ hồ là hét vào trong đó.

“Kiều Hiểu Kiều! Cậu nghe cho rõ đây! Trừ phi cậu ở bên cạnh mình, nếu không mình sẽ không ghi nhớ cậu! Bất kể là bây giờ hay là bao nhiêu năm sau, cậu…..”

Tín hiệu bị đứt, chỉ còn âm thanh “tút tút” vang vọng bên tai. Cận Ngữ Ca toàn thân cứng đờ đứng trước cửa nhà như vừa bị một mũi tên bắn trúng, ánh mắt đờ đẫn, không còn tìm được tiêu điểm.

Truyện Chữ Hay