Tuy rằng Lãnh Tử Nhuệ đã làm thủ thuật che chắn, Lạc Tiểu Thiến vẫn có thể tìm được một ít tin tức có liên quan, sau đó, cô thấy vài tấm ảnh và một số bình luận.
Đương nhiên, cô cũng thấy vô số bình luận với tiêu đề trang đầu ——《Lãnh đế chính miệng thừa nhận "Vụ scandal tình cảm" 》.
cô nhíu mày nhấn vào các tin tức có liên quan, từng chữ, từng câu nội dung trong bản tin.
Xem tin tức, cô lại nghĩ thông suốt rất nhiều sự.
Vì sao anh lại đột nhiên cho cô tới Tứ Xuyên, vì sao anh lại đột nhiên nổi gian với cô trên bàn cơm, vì sao tất cả mọi người đều kín miệng giấu kín chuyện này với cô... Bởi vì tất cả những chuyện này đều là do anh an bài, vì tránh cho cô khỏi bị ký giả oanh tạc, vì không muốn cô bị thương tổn, anh đã gánh vác tất cả mọi sự, còn muốn gánh vác cả chiến tranh lạnh của cô với anh.
Hèn chi khi anh nghe đến chuyện cô cứu người, anh lại không hề kinh ngạc chút nào, thì ra anh đã sớm biết.
Ở trong thời gian ngắn như vậy, bãi bình một chuyện lớn như thế, thì hao phí biết bao nhiêu tâm lực.
Tất cả những chuyện của cô, anh biết.
Nhưng tất cả những chuyện đó, cô đều không hề hay biết, có biết cũng chỉ thêm loạn, làm anh lo lắng.
Vu Đồng tắm rửa xong bước ra thấy Lạc Tiểu Thiến đang ôm điện thoại ngồi đờ ra ở đầu giường, lo lắng đi tới, "Tiểu Thiến, em không sao chứ?"
"không sao!" Lạc Tiểu Thiến phục hồi tinh thần lại, vội đưa điện thoại trả lại cho chị
Vu Đồng đỡ cánh tay cô, "Nhân vật công chúng chính là như vậy, em không cần để ý mấy bình luận này làm gì, quần chúng luôn dễ bị ký giả nắm mũi dẫn đi, hiện tại, hình tượng của em đã xoay chuyển, bọn chị đã từng làm qua trắc nghiệm, hiện tại số lượng fan ủng hộ em chẳng những tăng lên, mà còn tăng lên mấy chục phần trăm, lần này em xem như "Nhân họa đắc phúc"!"
Lạc Tiểu Thiến cười với chị, "Ta thật sự không sao, ngủ đi!"
nói xong, cô liền chui trở về trong chăn của mình, tắt đèn đầu giường.
Vu Đồng cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể nói tiếng chúc ngủ ngon rồi qua về giường của mình, sau khi tắt đèn, bởi vì quá mỏi mệt nên cô đã ngủ thật say.
Lạc Tiểu Thiến lại một lần mất ngủ, trước mắt giống như cuộn phim quay chậm, quay lại từng hình ảnh giữa cô và Lãnh Tử Mặc từ khi quen biết đến nay, từ đầu đến cuối, dường như đều là anh luôn giúp cô, còn chuyện cô làm được cho anh, cũng chỉ là nấu cơm, ăn cơm cùng anh… Những chuyện nhỏ nhặt đến mức không đáng nhắc tới.
Lãnh Tử Mặc, rốt cuộc anh yêu cô vì cái gì chứ?!
Khi câu hỏi vừa bật ra, bên tai cô lập tức liền vang lên giọng nói của anh.
...
"Thiện lương, dũng cảm, hiểu chuyện, cố chấp... Có lúc cũng hơi ngốc một chút ngây ngô một chút, tình nguyện bản thân chịu ấm ức cũng không muốn gây thêm phiền toái cho người khác..."
Câu nói này là lúc anh ở Phần Lan gọi điện thoại cho cô, trả lời câu hỏi anh thích cô ở điểm nào.
...
Nhưng những thứ đó, có thể xem là ưu điểm sao?
Lạc Tiểu Thiến có chút không xác định, cứ xem như là thế đi, nhưng những đặc điểm đó thì hầu hết các cô gái khác đều có đúng không?
cô, thật đáng giá anh yêu?!
...
"Từ trước đến giờ em không hề tầm thường, cũng vĩnh viễn không cần ngưỡng mộ anh, ở trước mặt em, anh không phải là thiên vương gì cả, cũng không phải là Lãnh đế gì cả, ở trước mặt em, anh khônglà gì hết, anh chỉ là một người đàn ông, một người đàn ông yêu người phụ nữ mà anh yêu nhất mà thôi, mà em, chính là công chúa của anh!"
Giọng nói của anh lại vang lên lần nữa, câu nói đó, là lúc ở trên núi Thái Bình, anh từng nói với cô.
Phía sau, truyền tới thanh âm Vu Đồng cẩn thận rời giường, Lạc Tiểu Thiến quay sang, nhìn chị ấy lung lay đi về hướng nhà vệ sinh, lại một lần nữa nghĩ đến lời nói mà tối hôm qua lúc Vu Đồng đưa điện thoại di động cho cô.