Thượng Hải mùa thu năm XX, trời se se lạnh, gió thổi nhẹ nhàng qua các tán cây, mang theo hương vị mát lạnh của mùa đông sắp đến. Hôm nay là ngày lễ kỉ niệm năm thành lập của công ty nên tất cả mọi người được nghỉ sớm dự tiệc chúc mừng. Tuyết Lan quyết định không ở lại dự tiệc mà trở về sớm. Cô đã quên lấy thêm thức ăn cho tiểu Lạc ở nhà, tiểu Lạc là chú mèo nhỏ lông xám sọc vàng mà cô đã nhặt được trong một ngày trời mưa.
Tại sao cô đạt cái tên Lạc cho chú mèo này? Cô cũng không biết, chỉ cảm thấy rằng tên gọi này rất thân quen. Đôi lúc cũng khiến cho cô cảm thấy rung động cũng nhung nhớ, có khi là đau lòng không có lý do. Nhà nhỏ Tuyết Lan rất gần trạm tàu ngầm, chỉ phút đi bộ là đến nên cô quyết định ghé qua tiệm thú cưng trên đường mua thêm thức ăn cho tiểu Lạc.
Bước xuống khỏi trạm, Tuyết Lan bắt đầu bước đi vào dòng người tấp nập. Bây giờ là giờ cao điểm, thời gian mà ai ai cũng tan tầm, vội vã muốn về nhà hay hẹn gặp bạn bè. Trời về chiều bắt đầu trở lạnh, Tuyết Lan vừa đi vừa chỉnh lại khăn quàng trên cổ. Cô ấp lòng bàn tay lại, cố làm ấm chính mình bằng hơi thở. Cô bước đi nhanh hơn về phía trước vì không muốn tiểu Lạc phải chịu đói.
Phía đối diện, anh đã nhìn thấy cô, anh bước đi chậm rãi hướng về cô. Anh vẫn luôn quan sát cô, cho tới khi hai người lướt qua nhau. Anh chợt bất động, bàn tay nắm chặt chiếc vòng cổ lục bảo, đôi mắt hoe đỏ ươn ướt, trên môi bất giác cười nhẹ một tia đau khổ.
“Đời này, chỉ cần nhìn thấy em hạnh phúc là đủ rồi.”
Trên đường nắng chiều trải dài, từng cơn gió vẫn nhịp nhàng chảy, theo dòng người lưu chuyển nơi Thượng Hải xầm uất, âm hưởng ngút trời như đang tấu lên khúc Đường Kiều Dạ Thoại.
~~Hoàn Thành~~