Đó giờ ghét nhất là chích thuốc, nếu phải chọn giữa chích thuốc với uống thì dám chắc phần thắng thuộc về uống thuốc, tại sợ đau lắm. Càng về sau, bị bệnh cũng chẳng muốn uống thuốc, chỉ chui rút trong chăn, nằm li bì mấy ngày. Lúc người ta bị bệnh thì ai cũng bắt uống thuốc, cảm nhẹ chút cũng khuyên nên đi truyền nước biển. Từ bao giờ sinh mệnh chúng ta bắt đầu yếu ớt thế, hoặc giả, chúng ta ngày càng ích kỉ, cứ lo được mất.
Trước khi mở mắt, trong đầu cô cứ loay hoay xuất hiện đủ thứ rất ngộ. Hồi đó Lý Tuệ Hiền đưa cô khi khám ở một phòng khám nhỏ trong thôn, cô cứ nhất quyết đòi ăn viên thuốc nhỏ nhỏ bóng bóng ngọt ngọt như viên bi. Cả lần Lý Tuệ Hiền đang cắt cỏ bị rắn độc cắn, tay sưng phù nhìn không ra hình dạng. Cô còn rất nhỏ, không đủ sức nâng thùng thức ăn cho heo ăn, hại thùng thức ăn gia súc đổ lênh láng, Lý Tuệ Hiền chạy ra giúp, hậu quả là vết thương rắn cắn lại lan ra nặng thêm. Cô và chị cô bèn ra ruộng nước tìm một loại cỏ nào đó, nghe nói cỏ đó tiêu sưng, mang cỏ về rửa sạch xong xay nhuyễn, đắp lên tay Lý Tuệ Hiền. Hôm ấy lúc về tới nhà là giữa trưa oi bức, cô thấy Lý Tuệ Hiền lặng lẽ khóc, đó là lần đầu tiên cô thấy mẹ khóc. Thuở nhỏ, luôn cho rằng người lớn sẽ không khóc nhè nữa, làm người lớn tốt biết bao, muốn dạy là dạy, bắt chúng ta phải ngoan ngoãn dừng lại, bắt chúng ta phải thành thật.
Nên cứ ước sao mình lớn lên thật nhanh, lớn lên rồi chẳng ai quản mình nữa, thích làm gì làm nấy.
Cho rằng, thành người lớn rồi là không biết đau không biết khóc nữa.
Đến giờ mới nhận ra, từ xưa đến nay bản thân mình vẫn luôn khờ dại.
Lúc cô tỉnh dậy, hết thảy mọi thứ trước mắt đều là màu trắng, hoảng hốt khi cô biết mình đang ở đâu.
Thẩm Ngân nghẹo đầu ra ngủ, thấy tiếng động chợt tỉnh giấc, mừng rỡ, “Cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh rồi, làm người ta lo muốn chết.”
Tây Thuần quan sát căn phòng, “Cậu đưa tớ tới đây à?”
Thẩm Ngân lắc đầu, “Chẳng biết ai đưa cậu đến nữa. May mà tớ điện thoại cho cậu, họ nói cậu đang cấp cứu, tớ bay tới đây luôn.”
Tây Thuần gật gù.
Thẩm Ngân thấy tay Tây Thuần sờ bụng, không dám nhìn cô. Một câu Tây Thuần cũng chẳng hỏi, chẳng hỏi xem con mình có phải mất rồi không, có thể cô đã biết nên mới không thèm hỏi.
Cũng may Thẩm Ngân không biết nhưng suy diễn trong đầu Tây Thuần, Tây Thuần cứ mãi sờ vào bụng mình, cứ duy trì tình trạng đó rất rất lâu.
Thẩm Ngân thở dài, sau lại tức điên lên, Tây Thuần xảy ra chuyện lớn như này mà Trình Nghi Bắc lại biến đâu đâu, cô gọi điện cho Trình Nghi Bắc, phía bên kia bảo cô gọi nhầm rồi, cô tức muốn chết.
Thẩm Ngân càng nghĩ càng điên, lúc Tây Thuần hôn mê, vẫn không ngừng gọi tên Trình Nghi Bắc, nghĩ đến đây lại càng tức, không chịu nổi à.
“Hôm nay ngày mấy?” Tây Thuần khàn giọng hỏi.
“Ngày .”
Cô lại gật đầu, xong lại thấy lạ, “Có thấy điện thoại tớ đâu không? Có ai gọi tới cho tớ không? Cậu làm gì mà khẩn trương thế? Có phải có chuyện gì động trời không?”
Thẩm Ngân thấy Tây Thuần bắt đầu xúc động, bay đến đỡ cô, “Cậu đừng xúc động, bây giờ cậulo dưỡng sức cho tốt.”
Tây Thuần ngẩn ngơ nhìn Thẩm Ngân, nước mắt bất giác rơi, “Nói cho tớ biết đi, cậu giấu tớ chuyện gì phải không, phải không hả? Cậu nói thẳng cho tớ biết đi, tớ không sợ đâu, thật đó, dù thế nào cậu cũng không được giấu tớ.”
“Đứa bé…”
Tây Thuần kích động kéo chặt tay Thẩm Ngân, “Tớ không cần nghe chuyện của nó, tớ chỉ muốn biết Trình Nghi Bắc có sao không kìa, anh ấy gặp chuyện rồi đúng không hả? Nhất định xảy ra chuyện rồi, bằng không thì anh ấy đã đến gặp tớ rồi.”
Thẩm Ngân hất tay Tây Thuần ra, “Cậu còn nhắc tới Trình Nghi Bắc á?” Hét xong còn chưa hả giận, đi lòng vòng, “Không thèm quản tới con mình luôn á? Tớ phục cậu rồi.”
“Nói tớ biết đi mà, anh ấy thế nào?”
Thẩm Ngân khẽ cắn môi, “Trình Nghi Bắc khỏe, cực kì khỏe, cậu lo cho tên khỉ đó chi nữa?”
Tây Thuần ngơ ngác, nét mặt kì lạ, cười ra nước mắt, “Anh ấy không sao, anh ấy không sao cả…”
Thẩm Ngân nhìn bộ dạng này của cô, không biết nên thấy vui vì cô vẫn ổn dù con đã mất, hay nên xót cho cô không biết hiện trạng của chính mình, “Tên chồng đó không có lên máy bay, đêm qua Bắc Lâm mở hợp báo, thông báo Trình Nghi Bắc không lên máy bay, tránh được tai nạn, để bên ngoài khỏi đồn ầm ĩ nữa. Với lại danh sách hành khách chuyến bay không hề có tên Trình Nghi Bắc.”
Tây Thuần che miệng, Thượng Đế vẫn còn thương xót cho cô.
“May quá, may quá.”
Thẩm Ngân bất mãn, “May cái gì mà may, cậu ra nông nỗi này, Trình Nghi Bắc cũng có chồi mặt ra đâu, quá đáng lắm. Lần sau mà gặp được anh ta, tớ mắng cho anh ta chết luôn, dám đối xử với cậu như thế. Hai người cãi nhau à? Dù có cãi nhau cũng không có quyền đối xử với cậu như vậy, không thèm ngó ngàng đến cậu luôn, vậy mà là đàn ông á? Tớ gọi điện thoại, mẹ anh ta nói tớ điện nhầm số rồi, tớ đâu có mù, có mấy số mà cũng nhầm á, coi tớ là trẻ lên ba dễ dụ chắc.”
Tây Thuần chẳng mấy bận tâm, “Anh ấy chưa biết nên xuất hiên trước mặt tớ như thế nào thôi, anh ấy sẽ đến mà, cậu đừng trách anh ấy nữa. Còn nữa, chẳng phải cậu ngưỡng mộ anh ấy lắm sao, sao giờ phản pháo rồi?”
“Tớ mê anh ta, nhưng chỉ để ngắm thôi. Anh ta dám tệ bạc với bạn thân của tớ, mặc kệ anh ta là ai, tớ đều cho vào sổ đen tất.” Thẩm Ngân còn chưa xong, “Cậu là bạn thân tớ mà, tớ không thể nhìn cậu bị người khác ức hiếp được.”
Khóe môi Tây Thuần run rẩy, nhưng lại không biết nên nói gì.
Cô sờ bụng mình, phẳng lỳ, cô cũng chẳng thấy đau lắm. Miễn anh còn sống là được, cô và anh còn có thể có con mà, có thể nhiều con nữa là đằng khác. Cũng bởi cách nghĩ này mà cô thấy hổ thẹn với đứa con vừa mất của mình, cô từng khát khao sự có mặt của nó trên đời này, để rồi chấp nhận nó đã mất đi.
Tây Thuần cầm điện thoại, ngạc nhiên, “Cậu gọi mẹ tớ lên à?”
Thẩm Ngân nhức đầu, “Cậu nhập viện, cần có người trông nom…”
Tây Thuần trầm mặc, cánh mũi đau xót, lại không kiềm được mà lệ rơi.
Lúc cha dượng còn, gặp ai ông cũng khoe mình có đứa con gái ngoan, từ nhỏ đã biết vâng lời, thành tích lúc nào cũng ưu tú, hiểu chuyện, lễ phép, học đại học nữa; dù thời nay sinh viên nhiều như nước, nhưng sinh viên xuất thân từ cái thôn nhỏ này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cha nói cô là niềm kiêu hãnh của gia đình.
Nhưng cô hôm nay, lấy gì để cha mẹ thấy kiêu hãnh?
Nếu để Lý Tuệ Hiền thấy bộ dạng này của cô, sẽ thất vọng thế nào đây?
Cô đã từng làm mẹ âu lo, sau khi Trình Dục Bắc mất, cô như kẻ mất hồn, ngày nào Lý Tuệ Hiền cũng phải coi chừng cô, sợ cô làm chuyện dại dột, chẳng bao lâu Lý Tuệ Hiền như già đi vài tuổi, mái đầu gần như bạc trắng nhắc cô nhớ mình từng không hiểu chuyện, nhắc chuyện ngốc nghếch cô đã từng gây ra.
Cớ sao bản thân luôn làm người khác phải bận tâm?
Thẩm Ngân nhìn cô thế này cũng thấy hối hận, “Cậu đừng bày ra bộ dạng này mà, dì lo cho cậu lắm đó, vừa nghe cậu nhập viện đã tức khắc tới đây, trước đó phải thu xếp cho Tiểu Bảo nữa.”
Tây Thuần gật đầu, nhưng chỉ im lặng.
Thẩm Ngân buồn bực, “Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tớ thăm cậu sau.”
“Ừm.”
Căn phòng lại tịch mịch, áo cô bay vùn vụt, chẳng biết gió từ đâu, thấy lạnh lẽo.
Cô nhìn danh sách cuộc gọi, một dãy tên y chang nhau, kéo thành một chuỗi dài không thấy nổi đâu là đích.
Anh đã quyết rồi, nên không thèm nhìn cô lấy một lần nữa ư?
Cuối cùng cô cũng ấn điện thoại, không gặp cô, vậy để cô nghe tiếng anh chắc được mà.
Cô muốn nói với anh, con của họ đã mất rồi, cô không bảo vệ tốt cho con của họ, anh trách mắng gì cô cũng được, miễn đừng lạnh nhạt với cô nữa là được rồi.
Cô muốn nói với anh, cô nhớ anh lắm, nhớ nụ cười của anh, nhớ tiếng của anh, nhớ thần sắc khi anh nói chuyện, nhớ dáng anh ăn, nhớ cách anh nhìn cô.
Cô muốn nói với anh, anh không phải là người thay thế đâu, đó giờ đều không phải đâu, cô chưa từng xem anh là ai khác hết.
Cố muốn nói với anh nhiều, nhiều thứ lắm, đúng rồi, cho cô một cơ hội nữa nhé, để cô trở thành vợ tốt của anh, cô nhất định sẽ cố gắng trở thành người vợ hoàn hảo trăm phần trăm.
Có được không?
Để cô cảm nhận được sự tồn tại của anh, để cô biết anh còn sống.
Tiếng vang từng tiếng từng tiếng gõ vào tim cô.
Cô cuộn người lại, hệt như lúc công bố kết quả thi đại học, thành bại trong tích tắc, so với lúc đó còn hồi hộp hơn nữa.
Cuối cùng cũng thông máy, nữa ngày mới thốt ra được một chữ, “A lô…”
“Tây tiểu thư.” Âm thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc truyền đến, “Xin lỗi, có chuyện gì à?”
Cô sững sờ, mới nhớ đây là mẹ Trình Nghi Bắc, tại cô quá nhạy cảm, “Con muốn tìm Nghi Bắc, có thể gọi anh ấy nghe điện thoại không ạ?”
Hạ Lập Khoa kiềm chế, “Chẳng lẽ Tây tiểu thư không biết điện thoại là vật bất ly thân của Nghi Bắc sao?”
Ý gì chứ?
“Bác gái, con không hiểu ý bác.”
“Ý tôi là Nghi Bắc không muốn nghe điện thoại của cô, căn bản là không muốn thấy mặt cô, thấy cô gọi đến là đưa điện thoại cho tôi. Tây tiểu thư hiểu chưa, cô cũng đâu phải gọi lần một lần hai, thái độ của conôi đã thế, mong cô đừng để tôi khó xử.”
Anh không muốn thấy mặt cô, không muốn nghe tới giọng cô.
Cô khẽ cắn môi, “Anh ấy khỏe chứ ạ?”
“Dĩ nhiên, con tôi khỏe lắm.”
“Anh ấy bảo không muốn gặp con nữa ạ?”
“Đúng thế, chỉ cần liên quan đến cô, nó đều muốn vạch rõ giới hạn.”
“Ý gì ạ?”
“Thì ý là con tôi thấy đứa con đó mất cũng chẳng sao, nhân tiện dứt khoát với cô, không còn bất kì liên quan nào, sau này bớt phiền toái.”
Điện thoại rơi xuống đất.
Anh, thật ra anh đã biết cô mất con rồi.
Anh bảo con mất cũng chẳng sao.
Ánh mắt anh nhìn cô lúc ấy, có phải đã tuyên bố sự hối hận của anh rồi không, anh không muốn đứa con này nữa.
Là con của anh mà, sao anh lại cho rằng con mất cũng chẳng sao, sao có thể.
Cô có thể chấp nhận anh tức giận không muốn nhìn mặt cô, nhưng sao có thể chấp nhận con mất rồi mới tốt cho họ.
Cô há miệng thở hổn hển, không ngừng ho khan.
Sao có thể.
Sao có thể.
Sao có thể.
Cô đập chăn, cuối cùng khóc nấc lên.
Hóa ra lúc mất đi, mới có thể khóc không kiêng dè gì.
Cô khóc, khóc đến rã rời.
Nhắm mắt lại, liền nhớ cảnh anh cầm máy sấy sấy tóc cho cô, tay anh quấn vuốt tóc cô, rất dịu dàng. Lúc anh đi ngủ, thích ôm lấy cô, lực vừa đủ, vừa yêu thương vừa ấm áp. Anh lúc nào cũng ôm một bụng bất ngờ nhìn cô ăn cay, hệt như việc cô ăn cay là một việc rất thần kì lắm ấy. Anh sẽ kiên nhẫn dạo phố mua sắm cùng cô, cũng kiên nhẫn xem xem bộ nào cô mới mặc đẹp nhất.
Anh luôn bắt cô thắt cavat cho anh trước khi đi làm, dù anh tự thắt còn đẹp hơn.
Anh luôn nhấn chuông bắt cô ra mở cửa cho anh dù anh có mang chìa khóa, sau đó ôm cô một cái.
Anh luôn để tâm tới cô, biết cô thích trà sữa, biết cô thích ăn ngon, biết cô thích phim ảnh này nọ.
Tất cả anh từng thích, anh đều tính gói lại mang đi hết sao?
Nước mắt cô, chảy cho ai.
Mất rồi ư?
Cô sợ nhất là đánh mất.
Cô nằm trên giường, yên ả, bất kể Thẩm Ngân chọc cô thế nào cô cũng không mở miệng nói lấy một lời.
Thẩm Ngân hết cách với cô.
Mẹ Tây Thuần tới, Thẩm Ngân muốn ra trạm xe đón bà, cũng để Tây Thuần có thời gian nghỉ ngơi, thôi nghĩ nhiều, không được để mớ suy nghĩ đấy sinh sôi, phải dưỡng sức cho tốt vào.
Tây Thuần gật đầu, cũng chẳng muốn nhiều lời.
Thẩm Ngân chưa đi được bao lâu, cửa phòng bệnh lại mở ra.
Tây Thuần không thèm quay đầu lại, “Lại quên gì nữa à?”
Thẩm Ngân rất hay quên trước trước quên sau.
Nhưng không có hồi âm, cô quay lại, lại thấy Hạ Lập Khoa đang đứng, cô ngọ nguậy ngồi dậy, ngạc nhiên, “Bác gái.”
Hạ Lập Khoa quan sát cô, cười nhẹ, “Tuổi trẻ thích thật, mới vài ngày là thần sắc như thường rồi.”
Tây Thuần mấp mái môi, muốn cười trừ một cái, như cố cỡ này cũng chẳng cười nổi, “Bác gái tới để xem thần sắc của con thế nào ạ?”
Hạ Lập Khoa tìm chỗ ngồi xuống, “Tất nhiên, thời gian của tôi quý giá lắm.”
Nên không muốn phải lãng phí nó với kẻ như cô.
“Bác gái tới có chuyện gì không ạ?”
Hạ Lập Khoa lấy văn kiện, đẩy ra trước mặt Tây Thuần, “Đơn giản thôi, mời cô kí tên.”
Tây Thuần nhìn thỏa thuận ly hôn, căn môi nhìn Hạ Lập Khoa, “Ly hôn là chuyện hay người, dù thật sự phải đi đến nước này, cũng nên để hai vợ chồng giải quyết với nhau ạ.”
Đây là cách nghĩ của anh ư?
Cô chỉ muốn gặp anh, bằng mọi giá.
Hạ Lập Khoa chỉ cười, “Con tôi là kiểu người hay nể tình xưa, có câu nhất dạ phu thê bách dạ ân, nên nó sẽ không nói nổi những lời này trước mặt cô đâu. Bởi thế, tôi đành phải đóng vai kẻ ác. Tôi thì không sao hết, hiếm có dịp con tôi thay đổi suy nghĩ, đồng ý đính ước của gia đình, tôi cũng hạ mình làm kẻ xấu, chẳng sao hết.”
“Đính ước của gia đình?”
“Chả nhẽ nó chưa nói gì với cô à, nó có một thanh mai trúc mã, mỗi tội đang ở nước ngoài. Là còn gái duy nhất của Mạc gia, con gái nuôi của tôi Mạc Hoan. Nghi Bắc đã quyết định kết hôn với nó, nên mới vội vàng bảo tôi mang cái này đến cho cô kí, bằng không người cũng làm mẹ như tôi đã chẳng chọn lúc mấu chốt này để xát muối lên vết thương của cô đâu.”
Mạc gia á? Cô có nghe nói, nhưng đó giờ chưa hề Trình Nghi Bắc nhắc tới.
Hóa ra từ lúc bắt đầu hôn nhân này, anh đã đề phòng trước, luôn chừa cho mình một đường lùi.
Chỉ có mỗi cô là kẻ đần thôi.
“Nếu con không ký thì sao?”
Hạ Lập Khoa cũng chẳng thấy phiền, “Cô sẽ ký.”
Tây Thuần cắn môi, “Dựa vào đâu dám chắc con sẽ ký chứ?”
Mắc gì cô phải nghe theo an bài của người ta, cớ gì cô phải mất đi tất cả.
Cớ gì cô phải đi thành toàn cho người khác.
Không được, nhất định không được.
“Vì nếu cô có nhân tính, cô sẽ tha cho con tôi.” Luận điệu đanh thép, “Con tôi đã lên máy bay, nhưng phút chót lại xuống máy bay, thoát nạn, bằng không nó đã trở thành một trong số những nạn nhân xấu số đó rồi. Vì tâm tình không tốt nên nó cứ tăng ca, làm đến rã người, tại sao tâm tình không tốt thì Tây tiểu thư rõ hơn ai hết mà đúng không. Sự cố đó có phần ngẫu nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại, có phải tại vì gì đó hay không, may mà con tôi thoát nạn. So với người anh đã khuất của nó thì nó may hơn một chút, tiểu tử Trình Dục Bắc xui xẻo, đi ngắm lá phong xong cũng một đi không trở lại. Có lẽ do số mệnh, Trình Dục Bắc vì cô, con tôi cũng vì cô. Thậm chí tôi còn nghĩ, biết đâu tại cô nên mới có sự cố, tôi thay con tôi chặn tai kiếp lại, tôi chỉ có duy nhất một đứa con trai, không muốn nó phải vì ai đó mà xảy ra chuyện.”
Chuyện do cô mà ra.
Nếu không phải tại cô cuồng lá phong, nằng nặc bắt Trình Dục Bắc đi ngắm rừng phong đẹp với cô, họ sẽ không gặp sự cố đó, Trình Dục Bắc cũng đâu phải chết.
Nếu Trình Dục Bắc không chết, nhất định cô sẽ không gặp Trình Nghi Bắc, mọi chuyện sau đó sẽ không xảy ra.
Phải chăng tất cả đều là số mệnh.
Cô là kẻ mang tai ương đến cho họ, chỉ cần là người cô yêu, chẳng ai có lấy một kết cục tốt.
Bọn họ đều gặp phải tai nạn.
Đều tại cô.
Tất cả kiếp nạn của họ đều do cô mang đến.
Cô ho khan không ngừng, như cả đời này đều phải như thế.
Hạ Lập Khoa đứng dậy, bước đến trước mặt cô, “Phiền cô ký tên, thả con tôi ra đi, chồng cô có thể chọn, nhưng tôi chỉ có một đứa con trai thôi, tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Cô cầm bút, từng nét từng nét kí tên của mình.
Nước mặt vệt lên trang giấy, thấm thành một đóa hoa kỳ dị.
A…, cuối cùng, bọn họ cũng thành người xa lạ rồi, không có con, không có hôn nhân, không có tình yêu, mỗi người mỗi ngã.
Hạ Lập Khoa lấy tờ giấy cô đã kí tên, còn không quên mở miệng nói với Tây Thuần, “Nghi Bắc bảo tôi, cô kí tên xong rồi nhớ nói tiếng cám ơn với cô, cám ơn cô đã thành toàn.”
Tây Thuần nhìn bóng dáng Hạ Lập Khoa, hàng mi dài cứ run mãi run mãi.
Bây giờ cô trắng tay rồi.
Không con, chồng cũng không nốt.
Tại cô là kẻ bất hạnh hay tại cô không được may mắn?
Trình Nghi Bắc, xa cô rồi anh phải hạnh phúc nhé.