Mười mấy thích khách ăn bận kiểu Nhu Nhiên, đám cung tì nội thị hoảng loạn đâm quàng, sực tỉnh táo lại, vội kéo bừa hoàng hậu, lảo đảo tháo chạy xuống núi. Bộ hành đến chân núi, mọi người đều kiệt lực, tiếng la hét sau lưng lại không dứt bên tai. Hoàng hậu miễn cưỡng ngước mắt, thấy kiệu đã bị lật ở bên đường, đám cung tì đều yếu ớt sắp gục, chỉ có vài con ngựa của thị vệ loanh quanh trong rừng.
Là người Nhu Nhiên, bọn người này giết người không chớp mắt, chẳng biết đám thị vệ có cản nổi hay không. Hoàng hậu lập tức hạ quyết tâm, “Cưỡi ngựa về hành cung trước đã,” Hơi thở thị mong manh, vẻ mặt lại vẫn trấn định, “Cưỡi ngựa, nhanh.”
“Cưỡi ngựa xóc nảy,” Cung tì run rẩy, “Nô cũng không biết cưỡi ngựa…”
“Ngươi dẫn ta đi,” Hoàng hậu vịn vai A Tùng, lúc này thị mới nhận ra suốt dọc đường chạy xuống núi, A Tùng theo sát thị nửa bước không rời, tóc hơi rối nhưng thần sắc không hề có vẻ hoảng sợ. Điều này khiến hoàng hậu cảm nhận được chút an ủi, thị trở tay nắm chặt tay A Tùng, giọng dịu dàng hơn chút ít, “Không phải ngươi rất giỏi cưỡi ngựa sao?”
Ánh mắt A Tùng thoáng dừng lại trên mặt hoàng hậu, gật đầu đáp: “Tôi đỡ điện hạ lên ngựa.”
Mấy cung tì cùng góp sức nâng hoàng hậu lên lưng ngựa, A Tùng mặc Hồ phục, thân hình nhẹ nhàng, lên ngựa xong bèn kéo dây cương, cảm giác hoàng hậu phía sau lặng lẽ ôm hai tay bảo vệ bụng, A Tùng nghiêng đầu nói: “Điện, ngài nắm chặt tôi đi.”
“Không sao,” Hoàng hậu lấy lại bình tĩnh, tựa sát hơn vào người nàng, “Ngươi chọn đường bằng phẳng mà đi.”
A Tùng quát một tiếng, hai người một ngựa lao về phía trước rời đi. Mấy cung tì đằng sau loạng choạng trèo lên ngựa, trong nháy mắt đã bị bỏ xa không còn thấy bóng dáng.
Thoạt đầu hoàng hậu nơm nớp âu lo, sợ xóc nảy ảnh hưởng đến đứa con, sau thấy A Tùng quả thực có tài ngự mã, phi nước đại cả một đường nhưng cũng chỉ hữu kinh vô hiểm. Hoàng hậu dần yên lòng, trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Sao ngươi lại lưu lạc đến Nhu Nhiên?”
A Tùng đáp: “Hồi chiến loạn thất lạc với người nhà.”
Hoàng hậu vừa phân tâm che chở bụng, vừa miễn cưỡng cười hỏi: “Về sau làm phu nhân của Nguyên Tu, sao không đi tìm họ?”
A Tùng phóng ngựa vượt qua một tảng đá, nói: “Mẫu thân tôi xuất thân không tốt… Tôi sinh ra ở Nhu Nhiên, cũng không biết cha đẻ mình là ai.”
Hoàng hậu khẽ nhíu mày, “Mẹ ngươi là…” Thị suy đoán mẫu thân A Tùng là xướng kĩ, nhưng ngại không nói ra khỏi miệng.
“Trước khi bị tặng cho người khác thì là gia kĩ nhà tội thần,” A Tùng lại rất thẳng thắn, “Giống tôi.”
Hoàng hậu tuy bớt đi vài phần ác cảm với A Tùng nhưng cũng không có ý định trải lòng tâm tình cùng nàng, nghe vậy liền thôi truy hỏi. Chợt nghe một tiếng sấm rền trong núi, thị bất an nhìn con đường phía trước, hỏi A Tùng: “Trời xấu thế này, ngươi có nhận ra đường về hành cung không?”
“Có chứ, sao lại không?” A Tùng “giá” một tiếng, quay đầu ngựa chạy vào đường núi, rừng rậm che khuất, trước mắt càng thêm tối tăm.
Hoàng hậu bị cành cây đâm ngang quét vào hai má đau rát, không khỏi oán trách: “Ngươi đi đường này…”
Ngựa hí lên một tiếng, đột ngột thắng lại, hoàng hậu lấy làm kinh hãi, trông thấy một người đứng giữa rừng quay đầu lại. Tầm mắt không tốt, chỉ thấy là thân hình của một phụ nữ, mặc trường bào Nhu Nhiên, hoàng hậu vội tóm cánh tay A Tùng, run giọng, “Có thích khách.”
“Hoàng hậu điện hạ,” Người phụ nữ Nhu Nhiên đến gần trước ngựa, mặt còn vương lệ, cô ta hung tợn trừng hoàng hậu.
Hoàng hậu lập tức nhận ra người này. Thị không thân với Xích Đệ Liên, không gọi ra được cái tên Đa Tu Mật, nhưng kí ức về giọng nói tiếng Hán trọ trẹ này vẫn chưa phai, “Là ngươi?” Thị có phần kinh nghi bất định, “Ngươi chưa chết?”
“Ta chết rồi thì lấy ai bảo vệ oan hồn công chúa?” Đa Tu Mật đỡ bọc hành lí sau lưng, “Đợi ngươi chết rồi, ta sẽ đưa hài cốt công chúa về vương đình,” Cô ta nhổ một bãi nước bọt về phía hoàng hậu, “Xí, còn muốn chờ ngươi và cẩu hoàng đế chết rồi chôn bên cạnh công chúa à, các ngươi cũng xứng!”
Nghĩ đến trong bọc hành lí của Đa Tu Mật đang chứa hài cốt Lư thị, hoàng hậu thầm rùng mình, thị ngạo nghễ quay mặt đi, nói với A Tùng: “Đi, đừng dây dưa với nó.”
“Đi đâu?” Đa Tu Mật cười lạnh, trường tiên quất tới, hoàng hậu không kịp tránh né, rơi xuống ngựa. Cú ngã này không nhẹ, thị bật một tiếng nghẹn ngào thống khổ. Đa Tu Mật rảo bước tới, túm tóc hoàng hậu, bắt thị dập đầu ba cái với hài cốt của Lư phu nhân, sau đó buộc cạp váy hoàng hậu vào chân ngựa, phủi tay cười nói: “Coi như hoàng hậu điện hạ không cẩn thận ngã ngựa trong lúc bỏ trốn, bị kéo lê đến chết đi.”
Nhục nhã và đau đớn khiến toàn thân hoàng hậu run rẩy, thị nghiến răng nói: “Ngươi to gan…”
Đa Tu Mật “ha” một tiếng, “Nữ nhân ác độc như ngươi mà cũng biết sợ chết ư?” Cô ta vung tay cho hoàng hậu thêm một roi, “Tình địch đòi giết, nô tì cũng đòi giết, năm mười mấy tuổi, thậm chí đến tay chân ruột thịt của chính mình cũng không tha, quả thực súc sinh cũng không bằng! Hổ dữ không ăn thịt con, Châu Tuần Chi cũng không máu lạnh bằng ngươi! Gã hoàng đế ngu xuẩn kia có biết ngươi vốn dĩ là độc phụ trời sinh không?”Tràng mắng chửi này xen lẫn cả tiếng Hán và tiếng Nhu Nhiên, hoàng hậu xây xẩm mặt mày, “Ngươi đang nói vớ vẩn gì thế…” Bên tai nghe thấy tiếng ngựa hí bất an, thị uổng sức giãy giụa, nhìn về phía A Tùng, “A Tùng…”
Kể từ khi Đa Tu Mật xuất hiện, A Tùng chỉ ngồi trên ngựa bất động, chẳng biết là bị thích khách dọa cho ngây người hay là bị mấy câu Đa Tu Mật dọa cho ngây người. Hoàng hậu gọi một tiếng yếu ớt, A Tùng nhảy xuống ngựa, từ từ tiến lại, hờ hững nhìn hoàng hậu.
Hoàng hậu tha thiết nhìn A Tùng – gương mặt thanh xuân kiều diễm này khi thì ton hót a dua, khi thì đắc ý phởn phơ, hiển nhiên trong lòng nàng muôn vàn không muốn, nhưng lần nào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu phục tùng thị, mà mãi tới khi trên đường đến Mang Sơn, thị mới căm hận tột cùng tát gương mặt này.
Hiện giờ, nàng nhìn hoàng hậu cầu xin mình mà thờ ơ làm thinh, trong mắt chớp lóe tia sáng, là đắc ý hay sợ hãi, thương xót hay giễu cợt?
Hoàng hậu không quan tâm được nhiều như vậy, thị liều mạng kéo tay A Tùng, “Không phải ngươi giao hảo với nó sao? Ngươi cầu xin nó tha cho ta đi…”
Người sắp chết rồi mà còn muốn đạp nàng một cước sao? A Tùng lắc đầu, đi sang một bên.
Hoàng hậu kiệt sức thõng tay xuống đất, thấy thị đã hôn mê, Đa Tu Mật hừ lạnh, vung roi quất mạnh lên mông ngựa, nhìn ngựa kéo lê hoàng hậu xiêu vẹo chạy đi, Đa Tu Mật nghĩ lại vẫn thấy rùng mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà ta rơi xuống vách núi, chết không toàn thây là tốt nhất.”
Con ngựa kia kéo theo một người, cũng chẳng đi xa được, may mắn thì còn có thể gặp người qua đường cứu giúp, trận giày vò này cùng lắm chỉ khiến hoàng hậu chịu chút đau khổ ngoài da mà thôi – dẫu hận hoàng hậu thấu xương, Đa Tu Mật vẫn là một nữ nhân, cũng sợ thấy máu. A Tùng dõi mắt theo phương hướng ngựa đi, lẩm bẩm: “Tôi có chút khâm phục bà ta.”
“Bà ta mà không chết, ắt sẽ không tha cho cô,” Đa Tu Mật nói, “Cô theo tôi về Nhu Nhiên đi.”
A Tùng không chịu, “Cô là thích khách, tôi sao có thể theo cô?”
Đa Tu Mật đợi ở Mang Sơn hơn một năm, lại không thể tự tay đâm kẻ thù, vừa thương tâm vừa bó tay, lau nước mắt xong bèn vội vã rời đi.
Tiếng sấm gầm thét, trong núi tối mù, một giọt mưa nện lên sườn mặt, bấy giờ A Tùng mới hoàn hồn, dỏng tai lắng nghe chút động tĩnh bé xíu, tìm vào sâu trong núi rừng. Ngựa bị tiếng sấm dọa sợ, quả nhiên đi không bao xa đã dừng lại. A Tùng mượn sắc trời le lói qua lá rừng, quan sát sắc mặt hoàng hậu.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, tạt mặt hoàng hậu cắt không còn giọt máu, xấu xí đến đáng sợ. Thấy thị không có hơi thở, A Tùng chạm lên mặt thị, lạnh băng.
Cái chạm này đã đánh thức hoàng hậu, ngơ ngác nhìn A Tùng một hồi, hoàng hậu vươn bàn tay lạnh lẽo, nghẹn ngào nói: “A Tùng, Tiết phu nhân, cô cứu ta với…”
Thấy thị chưa chết, A Tùng không thể nói được mình thất vọng hay thở phào, nàng nói: “Lát nữa sẽ có người tới cứu bà…”
Toan rời đi, gấu quần đã bị hoàng hậu nắm chặt, “Đừng đi,” Thị thoi thóp cầu khẩn, “Ta sắp sinh rồi, cô giúp ta đi,” chẳng biết trên mặt thị là mưa hay nước mắt, “Giúp con ta với.”
A Tùng sững sờ, liếc nhìn váy áo hoa lệ bị nước bùn nhuộm đẫm của hoàng hậu. Bụng mang dạ chửa phải chịu xóc nảy như vậy, thị không kêu rên một tiếng nào nhưng mười ngón tay lại không ngừng run rẩy. A Tùng lau nước mưa trên mặt, luống cuống một khoảnh khắc, “Tôi bế bà lên ngựa.” Hoàng hậu lúc này cả người bã ra, nặng còn quá gấp đôi A Tùng. A Tùng gắng sức kéo hoàng hậu dậy, còn chưa lên ngựa, hai người đã cùng ngã nhào.
Sét đánh ầm một tiếng, ngựa tung vó chạy như bay.
Mưa rào xối xả, bọn thị vệ chỉ e không tìm tới được trong thời gian ngắn. A Tùng bò dậy khỏi đất bùn, cắn chặt răng, dồn hết sức cõng hoàng hậu lên. Cơ thể lạnh ngắt của hoàng hậu dán lên người nàng, cách lớp y phục ẩm ướt, thị cảm nhận được hơi nóng da thịt A Tùng, không khỏi ngâm khẽ.
“Điện hạ?” A Tùng bước thấp bước cao, đi được một đoạn lại gọi hoàng hậu một tiếng.
“Ta còn chưa chết.” Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hoàng hậu lầm rầm đáp, giọng nhỏ đến mức khó lòng phân biệt.
Không biết qua bao lâu mới ra được khỏi rừng rậm, cơn mưa rào sau ngọ đã tạnh dần, sắc trời từ từ hửng sáng. Hai chan A Tùng run lên, thấy có nông dân đi ngang qua, vừa há miệng đã ngã gục xuống đất.
Nông dân vội chạy lại giúp đỡ, không bao lâu sau, hoàng hậu được đưa vào nhà dân gàn đó, đến bà đỡ cũng được mời đến, vừa vén ra nhìn đã la hoảng: “Thế này là sắp sinh rồi.”
Nghe bà đỡ nói, đứa bé vẫn không có vấn đề gì lớn, A Tùng ngồi bệt trên mặt đất, nhìn bà đỡ nhờ cặp vợ chồng già nấu nước chuẩn bị đỡ đẻ. A Tùng định tránh ra ngoài thì nghe hoàng hậu trên giường gọi khẽ: “Tiết phu nhân.”
Nàng chần chừ đi tới, hoàng hậu có đường sống, thần trí tỉnh táo lên hẳn, nắm chặt tay A Tùng, thị ngước mắt nhìn nàng hồi lâu, bỗng cất tiếng: “A Tùng, cô…”
Toàn thân A Tùng bủn rủn, hơi thở gấp gáp, nghe hoàng hậu chỉ thốt ra một chữ này rồi dừng lại, tim nàng như sắp nhảy ra khỏi cuống họng.
Hoàng hậu lại chẳng nói gì cả, càng không chất vấn quan hệ giữa A Tùng và thích khách. Làm một người mẹ, trong mắt thị bồng bềnh những gợn sóng dịu dàng và niềm tin cậy sâu sắc, “Cô đã cứu ta và tiểu hoàng tử, bệ hạ sẽ trọng thưởng cho cô.”
Tiểu hoàng tử? A Tùng nhẩm lại ba chữ này, buông tay hoàng hậu.
Hoàng hậu như không phát hiện ra thái độ xa cách của A Tùng, giữa các cơn đau đẻ, suy nghĩ thị hỗn loạn, bỗng lẩm bẩm độc thoại: “Thì ra là hắn.”
A Tùng đắm chìm trong chữ “cô” mà hoàng hậu chớm thốt lại im bặt đi kia, cúi đầu ra bên ngoài phòng. Trong mơ hồ, nàng nghe thấy hoàng hậu hiền hòa nói với bà cụ giúp đỡ: “Cụ ơi, cháu có việc gấp này, cụ có thể đi Lạc Dương truyền tin giúp cháu không?”
Trải qua cuộc chịu khổ này, thể lực hoàng hậu suy sút, đứa bé này mãi đến xẩm tối mới giáng sinh. A Tùng đứng lặng dưới mái hiên, nghe thấy trong phòng vọng ra từng tiếng khóc, hiếu kì muốn đi xem thử, trong lòng lại cảm thấy bực bội, cuối cùng hạ quyết tâm, giậm chân xông ra sân, lại va trúng người chạy tới.
Người kia chỉ liếc nàng, chẳng rảnh mà tức giận, vội vàng đi vào nhà.
Ánh mắt A Tùng đuổi theo bóng lưng lão, yết hầu nghẹn ứ. Thật không ngờ người đến là Châu Tuần Chi, An Quốc công cải trang xuất hiện trong căn nhà nông này đã là chuyện lạ, bên người còn không có một tên thị vệ nào, chỉ có hai phụ nhân ngoại hình tầm thường đi theo.
Lời nhắn của hoàng hậu vậy mà đã truyền được đến Châu Tuần Chi.
A Tùng lấy làm nghi hoặc, bước chân toan rời đi làm thế nào cũng bất động, bèn rón rén tới cạnh cửa ra vào, tiếng trẻ sơ sinh khóc ập vào tai từng đợt nối tiếp, tiếng Châu Tuần Chi thì thầm cùng hoàng hậu lại chẳng thể nghe rõ.
Tiếng khóc vang dội như vậy, là hoàng tử ư? A Tùng không cam tâm nghĩ.
Tất cả mọi người đều bị xua ra, Châu Tuần Chi nhìn đứa bé trong khuỷu tay hoàng hậu. Khuôn mặt đỏ hỏn được chăn đệm che khuất già nửa, lão nhẹ nhàng vén một góc ra, cẩn thận quan sát nét mặt đứa trẻ mới lọt lòng, hít sâu một tiếng, cười khổ, “Dung mạo tiểu công chúa giống hoàng hậu quá.”
Ánh mắt mệt mỏi của hoàng hậu đậu lại rất lâu trên mặt đứa trẻ, khóe miệng nhênh nhếch, muốn cười lại không tài nào cười nổi.
Châu Tuần Chi nói: “Đứa bé này gặp đại nạn không chết, tất là phúc dày.”
Hoàng hậu khẽ gật đầu. Châu Tuần Chi thấy thị nản lòng thoái chí, cũng chẳng nhiều lời thêm, liếc nhìn vú già theo cùng, vú già mở nắp làn lên, bế từ trong ra một bé trai đang say giấc nồng, đưa cho hoàng hậu và Châu Tuần Chi xem, “Điện hạ xem này, nom còn hơi giông giống đấy.”
“Hay là, ôm cả về cung đi, nói là song sinh, thái y bắt mạch cũng có lúc không chuẩn mà.” Châu Tuần Chi hơi không đành lòng.
Hoàng hậu rưng rưng lắc đầu, “Dẫu có về cung, làm công chúa, thì có thể ra sao? Còn không phải một Trí Dung tiếp theo ư? Chẳng bằng cho nó được bình an lớn lên ở Bột Hải.”
“Cũng phải.” Châu Tuần Chi nghe ra ý ngoài lời nói của hoàng hậu, bèn không khuyên nữa, sai hai vú già bế tiểu công chúa đi.
“Đừng vội,” Hoàng hậu cuống quít ngăn lại, “Cho con nhìn thêm một lát,” Thị lau nước mắt, gượng ngồi dậy, oán trách: “Sao con ngờ được phụ thân đến nhanh như vậy chứ.”
“Đã chuẩn bị xong lâu rồi, ở ngay trong nhà nông gần hành cung,” Sắc mặt Châu Tuần Chi hơi nặng nề, “Ta sợ lộ tin tức, không dẫn người theo, buổi trưa nghe nói có thích khách xông vào Thúy Vân Phong, suýt hại tính mạng điện hạ, thật đúng là tội đáng muôn chết.”
Lời này gợi lên tâm sự của hoàng hậu. Ôm tiểu công chúa vào khuỷu tay đong đưa nhè nhẹ, hoàng hậu nghiêng mặt dịu dàng mỉm cười với đứa bé thơ ngây, “Đều nhờ vào Tiết phu nhân cả…” Dừng lại chốc lát, thị nói: “Nó đã biết quá nhiều.”
Châu Tuần Chi hơi kinh ngạc, lúc này mới ý thức được rằng cô gái nhếch nhác gặp phải bên ngoài là phu nhân của Tiết Hoàn.
“Còn chuyện này nữa,” Đứa bé được sự dịu dàng cưng nựng của người mẹ vỗ về, mở to đôi mắt tròn đen láy, hoàng hậu ngắm cô bé một lúc mới nhớ ra chính sự, “Trước đó con đã nghĩ bên cạnh cha đại khái là có người quấy phá, thì ra là Đàn Đạo Nhất, con Đa Tu Mật kia ắt hẳn là do hắn cố ý thả về Nhu Nhiên, người này vẫn nên đề phòng nhiều hơn mới được.”
Châu Tuần Chi nghiến răng cười lạnh, “Nuôi hổ thành họa, ta bất cẩn rồi.” Nghĩ đến chuyện trong triều, lòng lão nôn nóng, đứng dậy nói: “Nếu đã có thích khách, nơi này không nên ở lâu, chỉ e trước khi trời sáng bệ hạ cũng sẽ chạy đến.”
Hoàng hậu lau giọt lệ trên khóe mắt, bế con lên, “Phụ thân chờ một lát, đứa bé này sinh ra còn chưa được uống ngụm sữa nào của con…” Thấy hoàng hậu cởi áo, Châu Tuần Chi đi ra ngoài, khép cửa lại rồi xoay người, nghênh lấy ánh mắt A Tùng.
Khựng lại một khoảnh khắc, A Tùng nói: “Sao quốc công lại đích thân đến Mang Sơn?”
Châu Tuần Chi đáp: “Tại hạ định về Bột Hải, dọc đường đi ngang qua Mang Sơn,” Nhân duyên cớ A Tùng đã cứu hoàng hậu, ánh mắt lão cũng toát lên vẻ hòa nhã, thậm chí còn dí dỏm nói đùa với A Tùng, “Hoàng hậu cao quý, lại là con gái ruột của ta, con gái gặp nạn, ta dẫu mình trần ra trận trói gà không chặt cũng phải gắng mà đến chứ.”
A Tùng nở một nụ cười với Châu Tuần Chi. Không biết hoàng hậu đã nói gì với Châu Tuần Chi trong phòng, nàng sinh lòng cảnh giác, nói: “Tôi phải về hành cung trước đây.”
“Phu nhân, mượn chút thì giờ nói chuyện được không?” Châu Tuần Chi chìa tay với A Tùng, vẻ mặt rất thận trọng, “Ban nãy điện hạ nhắc tới ơn cứu mạng của phu nhân… Tại hạ còn chưa kịp cảm tạ phu nhân.”
A Tùng hơi lưỡng lự, thấy Châu Tuần Chi dẫn đầu đi ra khỏi căn nhà nông, cũng bất giác đi theo. Màn đêm buông xuống, hai người ra sau rào giậu, không đợi Châu Tuần Chi mở miệng, A Tùng chợt nói: “Quốc công, tôi tên là A Tùng.”
“A Tùng.” Châu Tuần Chi rất biết lắng nghe, nương ánh đèn mờ tối trong sân nhà nông, quan sát A Tùng, “Lạc Dương phàm có gió thổi cỏ lay đều sẽ truyền đến tai người Nhu Nhiên, bệ hạ chỉ ngờ vực trong triều có mật thám, lại quên rằng ngày ngày còn có phu nhân đi lại trong cung,” Châu Tuần Chi bật tiếng cười ha hả, “Ngươi mượn cớ tế bái Nguyên Tu, cấu kết cùng đám Nhu Nhiên kia, chỉ chờ hoàng hậu bị ép xuất cung là ra tay ám sát, phải không?”
Lòng A Tùng chùng xuống, thấy vẻ mặt Châu Tuần Chi chắc như đinh đóng cột, nàng cũng chẳng giải thích, chỉ cười khẩy, nói: “Bảo sao hoàng hậu giả mù sa mưa suốt một đường, còn nói muốn thưởng cho ta, làm sao, sợ cứu viện chưa tới ta đã bóp chết bà ta hả?”
“Ta bóp chết ngươi trước!” Sắc mặt Châu Tuần Chi thoắt lạnh xuống, nhào tới, hai tay kịp chặt cổ A Tùng. A Tùng cõng hoàng hậu đi cầu cứu, đến giờ tay chân hãy còn mỏi nhừ, bị Châu Tuần Chi bịt miệng mũi ấn ngã ngửa ra đất, không có một chút sức phản kháng nào. Trong cơn nhức nhối vì sắp ngạt thở, nàng trông thấy trong ánh nến bập bùng, đôi mắt thanh tú như nữ nhân của Châu Tuần Chi lập lòe ánh hung tàn lạnh lẽo. Cổ họng A Tùng vang tiếng lách cách, nàng há miệng cắn mạnh vào cổ tay Châu Tuần Chi.
Nhát cắn này khiến Châu Tuần Chi ròng ròng chảy máu, A Tùng dùng hết sức bình sinh hất ngã Châu Tuần Chi, xông tới bóp cổ lão. Nàng tuy là phụ nữ nhưng sức lực không hề yếu hơn Châu Tuần Chi sống trong nhung lụa, liều mạng lên là y xì một con thú cái khát máu, cắn xé Châu Tuần Chi từ đầu xuống cổ.
“Cứu…” Châu Tuần Chi không rảnh lo che giấu tai mắt ai nữa, hoảng sợ hô, nóng lòng tránh khỏi A Tùng, miệng lung tung chửi rủa: “Súc sinh, súc sinh!”
“Xí!” A Tùng giáng cho Châu Tuần Chi một cái bạt tai, “Không bằng súc sinh!” Toan nhổ một bãi nước bọt thật to vào lão thì thấy hai vú già Châu Tuần Chi dẫn đến lấm la lấm lét đi ra, đứa bé ngủ say trong làn bỗng òa khóc, hai người nhảy dựng, vội rảo bước chạy vào bóng đêm.
A Tùng sửng sốt, Châu Tuần Chi vội tránh thoát, lảo đảo lui về sau. Sợ Châu Tuần Chi còn có tiếp viện, A Tùng guồng chân đào tẩu.
Màn đêm triệt để phủ xuống, A Tùng trốn sâu trong bụi cỏ, không thấy truy binh chạy tới, nàng lặng lẽ thở phào, lúc này mới nhớ đến tiếng trẻ con khóc quen thuộc kia.
A Tùng vỡ lẽ, hoàng hậu sinh ra một bé gái, sau đó vứt bỏ. Đứng bần thần trong bóng tối một hồi, nàng vội vàng chạy xuống núi đuổi theo.
Đến dưới chân núi, ven đường lác đác có người qua lại, A Tùng gặp ai cũng túm lấy hỏi: “Có thấy hai phụ nhân xách làn mang trẻ con theo không?”
Người qua đường nghe vậy đều lắc đầu, thấy A Tùng thất hồn lạc phách, không khỏi thương xót hỏi: “Là con nhà cô à?”
“Không, tôi không có con…” A Tùng ngơ ngẩn lắc đầu, lang thang bên ngoài hồi lâu, đợi đến khi vào khuya sương nặng, không ngờ lại đi tới điện thờ bên cạnh lăng Ngô vương. Ánh sáng ấm áp xán lạn vung vãi trước điện – ngày thường lăng Ngô vương không náo nhiệt được như vạy. A Tùng đi vào, thấy Mậu Hoa đang nhắm mắt quỳ gối trước linh vị Ngô vương.
Môi cô hơi mấp máy, mặt mày êm dịu bình lặng như Bồ tát.
A Tùng đờ đẫn, “Mậu Hoa,” cất giọng nói mới nhận ra họng mình đau rát như lửa đốt, nàng hạ giọng xuống, “Sao cô lại tới đây?”
“A Tùng?” Mậu Hoa quay đầu lại, mừng rỡ nhìn A Tùng. Có lẽ đang chìm đắm trong tâm sự của mình, cô không chú ý quá nhiều đến A Tùng, chỉ thẹn thùng cúi đầu, cười bẽn lẽn, “Cô quên rồi à, mấy ngày nữa là tôi thành hôn rồi, thế nên đặc biệt đến trước linh vị phụ thân thông báo ông ấy.”
“Mậu Hoa…” A Tùng bải hoải, đi đến trước mặt Mậu Hoa, bất thình lình bổ nhào vào lòng cô khóc rống. Nàng khóc thảm thương như vậy, cả người nhếch nhác như vậy, Mậu Hoa không hiểu ra sao, không nhịn được truy vấn. A Tùng lại chỉ một mực lắc đầu, “Tôi nhớ mẹ tôi.” Sau khi được thu xếp ổn thỏa, nàng ngồi lặng một lúc, rơi lệ nói.