A Tùng trằn trọc một đêm ở phủ Thọ Dương công, cuối cùng cũng chịu đựng được tới bình minh, nàng vội sai gia nô ra cổng thành chờ Đàn Đạo Nhất. Mãi đến khi mặt trời lên cao rồi, gia nô mới trở lại bẩm báo: “Sáng nay Đàn tế tửu hồi kinh, phụng chiếu trực tiếp tiến cung rồi ạ.”
A Tùng bật thốt câu hỏi: “Lư phu nhân thì sao?”
“Lư phu nhân ạ?” Gia nô kia vẫn chưa biết chuyện gì, nghi hoặc đáp: “Chỉ nghe nói là hộ tống tiểu hoàng tử lạc đường hồi cung, trong đoàn người đi theo không thấy có cung tần.”
Lòng A Tùng chùng xuống, biết rằng lời Tiết Hoàn khả năng cao đã đúng, nhất thời ngẩn ngơ như mất hồn – trong đầu nàng liên tục hiện lên gương mặt thanh xuân chợt mừng chợt giận, lúc cười lúc mắng của Xích Đệ Liên – nàng vừa mới cảm nhận được chút an ủi thân thương từ nàng ta, thốt nhiên tất cả đã tựa giấc mộng tan thành mây khói! “A Nô.” Trong nỗi đau đớn như dao cứa vào thịt, nàng vô thức lẩm bẩm.
“Ngươi nói, Lưu thị bị thổ phỉ làm hại?” Sắc mặt hoàng đế âm u, hỏi Đàn Đạo Nhất bên dưới ngự tọa. Hôm qua đã biết tin dữ qua mật hàm, giờ khắc này hoàng đế cũng không mấy kinh ngạc, chỉ cau mày, nhìn chằm chằm biểu cảm của Đàn Đạo Nhất, ánh mắt khiến người ta phải nghiền ngẫm.
“Vâng, thần… đến muộn, thần có tội.” Dưới tầm mắt sáng quắc của hoàng đế, Đàn Đạo Nhất trấn tĩnh quỳ xuống, chắp tay thỉnh tội. Hộ tống hoàng tử thơ bé chạy ngày chạy đêm về kinh, chàng cũng toàn thân bải hoải, đáy mắt lờ mờ những tia máu.
“Ngươi,” Hoàng đế phun ra một chữ, chợt cười, “Ngươi có công cứu viện hoàng tử, sao có thể nói là có tội?” Tựa hồ tin lời giải thích của Đàn Đạo Nhất, y trầm ngâm hồi lâu, lại nghĩ mãi không thông, “Loại thổ phỉ gì mà to gan như vậy?”
Đàn Đạo Nhất im lặng không đáp.
Hoàng đế bỗng hỏi: “Hoàng hậu đang làm gì?”
Thị tùng đáp: “Kể từ khi từ hành cung về, điện hạ uể oải tinh thần suốt, nghe nói tiểu hoàng tử hồi cung bèn vội vã định đi thăm, ra đến cửa điện lại bị choáng đầu, được khuyên về rồi ạ.”
“Để nàng ấy nghỉ ngơi đi.” Hoàng đế đứng dậy, “Ta đi thăm A Nô.” Thấy Đàn Đạo Nhất đứng lên toan cáo lui, hoàng đế bảo: “Ngươi đi theo ta.”
Hai quân thần sang cung thất lúc sinh thời của Lư thị – hoàng hậu ốm đau, A Nô tạm thời được các nhũ mẫu cung tì quen thuộc chăm sóc. Hoàng đế nghĩ đến đứa nhỏ này mới ba tuổi đã mồ côi mẹ, tâm trạng tức thì nặng nề, mặt ủ mày chau đi tới ngoài điện, lại nghe trong phòng ê ê a a tiếng trẻ con bi bô, hoàng đế vươn tay ngăn cản nội thị định thông bẩm.
Nội thị nghênh đón, nhỏ giọng thưa: “Là phu nhân Thọ Dương cung tiến cung từ sáng sớm thăm điện hạ ạ.”
Hoàng đế sửng sốt, thở dài: “Nàng ấy có tâm.” Đi vào phòng, thấy trên mặt cung tì nhũ mẫu đều không giấu nổi bi thương, A Nô còn chưa hiểu chuyện, cầm ná chạy lăng xăng, khuôn mặt đỏ hửng. A Tùng bị cậu đâm đầu vào lòng, mới hồi thần, ôm chặt A Nô, áp mặt lên má cậu.
“Bệ hạ.” Được cung tì nhắc nhở, A Tùng để ý thấy hoàng đế ở cửa điện, bèn dắt A Nô nghênh đón, lại thấy Đàn Đạo Nhất đằng sau hoàng đế. Ngoại thần không nên vào hậu cung, Đàn Đạo Nhất cụp mắt cúi đầu, không có biểu cảm gì, ánh mắt A Tùng dừng lại trên mặt chàng chốc lát, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên, quay sang dịu dàng bảo A Nô: “Hành lễ với bệ hạ đi.”
A Nô chắp tay vái hoàng đế rất ra dáng. Cõi lòng hoàng đế được an ủi, khom lưng bế A Nô lên – chỉ là tư thế vẫn hơi gượng gạo. Dưới gối y cũng có vài công chúa, nhưng đích thân bế trẻ con thì là lần đầu tiên. Ôm lòng quyết tâm phải thương yêu đứa bé này, hoàng đế hỏi A Nô liền mấy câu, A Nô lại chẳng phản ứng gì với y. Được một lúc, hoàng đế cảm thấy không có gì thú vị, bèn thả A Nô xuống, hỏi nhũ mẫu: “Có khóc không? Có bị kinh hãi gì không?”A Tùng tiếp lời, mỉm cười: “Có bệ hạ ở đây, điện hạ có gì phải sợ? Tinh thần rất tốt ạ.”
“Đúng vậy, có trẫm ở đây, có gì mà phải sợ?” Hoàng đế xúc động, không khỏi nhắc lại, ánh mắt nhìn A Nô càng thêm thương xót, “Nàng chơi với A Nô tiếp đi, đừng câu nệ, ta đang rảnh, ngồi một lát sẽ đi.” Hoàng đế dặn A Tùng một câu rồi tự ngồi xuống ghế thủ tọa, ánh mắt chậm rãi lướt qua đồ đạc bày trí trong phòng – khắp nơi trong điện này đều có thể thấy dấu tích của Lư thị.
Mọi người đều ngẫm sự riêng, chỉ còn tiếng A Nô thích chí kêu ê a quanh quẩn trong phòng. A Tùng bất đồ ngẩng đầu, thấy A Nô chạy về phía Đàn Đạo Nhất, nàng đi theo bế cậu bé lên, từng bước lại gần Đàn Đạo Nhất. A Tùng chỉ vào chàng, dùng tiếng Nhu Nhiên hỏi A Nô: “A Nô có biết hắn không?”
A Nô trợn tròn mắt nhìn Đàn Đạo Nhất, lẩm bẩm một câu mơ hồ.
Hoàng đế hỏi: “Mấy người đang xì xồ nói gì đấy?”
A Tùng ngoái lại cười nói: “Thiếp muốn để Đàn tế tửu bế điện hạ, không phải huynh ấy là ân nhân cứu mạng của điện hạ sao?”
Đàn Đạo Nhất nhìn vào đôi mắt đen láy trong vắt của A Nô một chớp mắt, chàng lui ra sau, khước từ: “Thần không dám vượt quá bổn phận.”
“Không sao, ngươi bế nó đi.” Vẻ mặt hoàng đế cũng khó lường.
Đàn Đạo Nhất vươn tay ra, A Tùng vừa định đặt A Nô vào lòng chàng, A Nô bỗng giãy lên đành đạch, ra sức bấu víu vai A Tùng. Hoàng đế thờ ơ bàng quan, chứng kiến rất rõ ràng, không lên tiếng. A Tùng xoa lưng A Nô, miệng nhẹ nhàng trấn an, hai mắt lại lạnh lùng nhìn Đàn Đạo Nhất, nói: “Sao A Nô lại không thích Đàn tế tửu? Chẳng lẽ là do trên người Đàn tế tửu dính mùi máu tanh của thổ phỉ?” Nàng áp má lên khuôn mặt nhỏ nhắn của A Nô, gằn từng chữ: “A Nô, con phải nhớ cho kĩ người này đấy.”
Thần sắc Đàn Đạo Nhất không thay đổi, chàng phủi bụi trên y phục, quay sang chắp tay thi lễ với hoàng đế: “Thần bôn ba một đường, còn chưa kịp tắm rửa thay y phục, trên người có mùi mồ hôi, mạo phạm điện hạ rồi.”
“Đoạn đường này ngươi vất vả rồi.” Hoàng đế không cưỡng ép A Nô nữa, phất tay bảo nhũ mẫu dẫn cậu đi, gật đầu với Đàn Đạo Nhất: “Ngươi về phủ nghỉ ngơi đi.”
“Tạ bệ hạ.”
Đàn Đạo Nhất còn chưa nhấc chân, giọng nội thị đã vang lên cao vút: “Hoàng hậu điện hạ giá lâm.” Hoàng hậu được cung tì bao bọc đi vào điện, gương mặt tái nhợt không điểm thêm son phấn, nom yếu ớt xanh xao. Thị thi lễ với hoàng đế trước rồi gọi nhũ mẫu lại, mắt rơm tớm nhìn mặt A Nô, chắp tay nói: “Cảm tạ trời đất.”
Hoàng đế nắm tay hoàng hậu, “Sao nàng không nằm nghỉ đi mà lại tới đây?”
Hoàng hậu nói: “Thiếp cứ nhắm mắt là lại nhớ A Nô…” Không đành lòng nói thêm gì nữa, thị gắng mỉm cười, bảo nhũ mẫu: “Dọn dẹp đồ đạc sinh hoạt của điện hạ, chuyển sang chỗ ta đi, về sau ta sẽ tự tay giáo dưỡng đứa bé này.”
Nhũ mẫu còn chưa lên tiếng, A Tùng đã giằng mất A Nô, vẻ mặt tuy kính cẩn phục tùng, hai tay lại nắm chặt A Nô không buông, “Không phải phượng thể của hoàng hậu điện hạ đang bất an ư?”
Hoàng hậu vừa thấy nàng là không kìm được phiền chán, giọng cũng lạnh xuống, “Ta tuy hơi dặt dẹo nhưng cũng chưa đến mức chết ngay, Lư phu nhân qua đời, ta làm hoàng hậu, dẫu phải liều chết cũng sẽ chăm sóc A Nô tử tế, không khiến phu nhân nhọc lòng!”
“Liều chết?” A Tùng ra chiều kinh ngạc, “Phượng thể hoàng hậu điện hạ mà xảy ra việc gì, vậy chẳng phải là tội của A Nô rồi sao? A Nô gánh sao nổi?”
“Ngươi,” Hoàng hậu nghiến chặt răng ngà, ngồi xuống bên hoàng đế, thị dằn mạnh bàn tay trắng trẻo lên bàn, cười lạnh nói: “Đến lượt ngươi làm chủ trong cung này rồi đấy hả? Ngươi thật to gan. Người đâu, bế điện hạ lại đây cho ta.”
Mấy cung tì lưỡng lự tiến lại, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ của A Tùng và A Nô đều phồng mang trợn mắt. Hoàng đế không lên tiếng, mọi người cũng chẳng dám cưỡng đoạt. Hoàng hậu giận tím mặt, quay phắt sang hoàng đế, “Bệ hạ!”
“Thiếp là kẻ ti tiện,” A Tùng cướp lời hoàng đế, ôm A Nô hạ bái thật sâu với hoàng hậu, lúc ngẩng mặt lên, ánh lệ trong mắt như sao lạnh lấp lóe, “Nhưng sinh ra trong cùng một bộ tộc với Lư phu nhân, có tình nghĩa tỷ muội, còn từng được A Nô gọi mấy tiếng là dì. Hoàng hậu điện hạ muốn đích thân giáo dưỡng A Nô, thiếp không dám chõ mõm vào, chỉ muốn thay đứa bé này hỏi điện hạ vài câu: Lư phu nhân qua đời, điện hạ đã hỏi một lời nửa câu nào về hậu sự của ngài ấy chưa? Bây giờ điện hạ coi A Nô như châu báu, nếu sau này điện hạ có hoàng tử của riêng mình, ngài còn có thể đối đãi với nó như ruột thịt không? Nếu nó là một đứa con gái, điện hạ có chịu liếc nó thêm cái nào không? Trong người đứa bé này có một nửa dòng máu Nhu Nhiên, về sau Nhu Nhiên giao chiến với triều ta, có khi nào điện hạ cũng căm hận, ghét bỏ lây sang nó, chỉ hận không thể lập tức vứt bỏ nó không?”
Hoàng hậu bị chất vấn mà đầu óc ngây ra, mất một lúc mới phản ứng lại, tức giận đến run cả môi, “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”
“Đàn thị, không được vô lễ,” Hoàng đế nghiêm mặt, quở trách A Tùng một câu, y quyết định: “Gần đây sức khỏe hoàng hậu không tốt, không chịu được mệt nhọc, đưa A Nô đến chỗ thái hậu, xin nhờ thái hậu chăm sóc đi.”
“Bệ hạ!” Hoàng hậu thảng thốt, đứng bật dậy, nhìn hoàng đế mà không thể tin nổi.
Hoàng đế bình tĩnh nhìn A Tùng, “Đàn thị, ta phó thác A Nô cho thái hậu, nàng còn lời oán thán gì nữa không?”
A Tùng gắng nén giọt lệ sắp tràn mi, lắc đầu với hoàng đế, không nhìn hoàng hậu thêm nữa, nàng ôm A Nô nói với hoàng đế: “Thiếp đưa tiểu hoàng tử sang chỗ thái hậu.”
“Đi đi.” Hoàng đế cảm nhận được ánh mắt thống khổ và oán hận của hoàng hậu đằng sau lưng, tỉnh rụi nói.
Đàn Đạo Nhất cúi đầu lùi ra sau nửa bước, chờ A Tùng mang A Nô cùng các nhũ mẫu rời đi. Ánh mắt chàng lướt nhẹ qua bóng lưng A Tùng, chợt nghe trên điện vang tiếng kêu kinh hãi, quay lại nhìn thì thấy sắc mặt hoàng đế khẽ biến, bế hoàng hậu ngất xỉu lên. “Người đâu, truyền thái y!” Hoàng đế lớn tiếng quát, ôm hoàng hậu rảo bước vào tẩm điện như một cơn gió.
“Thần cáo lui.” Trong điện chỉ còn lại một mình Đàn Đạo Nhất. Trận ồn ào qua đi, trong tai có một cảm giác yên lặng kì dị. Chàng cung kính khom lưng về phía màn gấm hãy còn đang đong đưa dữ dội, chậm rãi đi ra ngoài điện.
Trở lại phủ Thọ Dương công, Đàn Đạo Nhất tắm rửa xong xuôi, thay một bộ áo bào sạch sẽ, tức khắc cảm thấy tinh thần sảng khoái. Xách trường kiếm lên ước lượng trong tay, tùy ý vạch vài đường kiếm, chấn động khiến trong sân hoa rơi lả tả, lá rách bay lượn. Vương Lao đứng bên cạnh xem mà trầm trồ thán phục, Đàn Đạo Nhất hé một nụ cười dè dặt, cẩn thận lau kiếm, cất vào hộp.
“Phu nhân về rồi.” Vương Lao cao giọng hô.
Nụ cười còn chưa lui khỏi khóe miệng Đàn Đạo Nhất, chàng vừa xoay người, một bóng người đã xông đến trước mặt, “bốp” một tiếng thật lớn, hộp kiếm bị quét xuống đất, A Tùng giơ tay vả Đàn Đạo Nhất hai cái. Sắc mặt Đàn Đạo Nhất thoắt lạnh xuống, tóm cổ áo nàng đẩy ra. A Tùng giẫm lên lưỡi kiếm, lảo đảo lùi hai bước, còn định nhặt kiếm, đã bị Đàn Đạo Nhất đá một cước hất văng cả kiếm lẫn hộp kiếm.
Vương Lao đứng ở cửa phòng thấy hai huynh muội vung tay đánh nhau, đang sững sờ, đuôi mắt hẹp dài của Đàn Đạo Nhất lạnh nhạt liếc qua, Vương Lao sợ đến vừa lăn vừa bò, chạy mất dạng.
Đàn Đạo Nhất ăn hai bàn tay ngay trước mặt Vương Lao, cả giận cười lạnh, “Thì ra cô ở Nhu Nhiên ăn nhiều roi vọt thế vẫn chưa đủ, bây giờ còn định thay Úc Lâu Lư thị liều mạng với ta? Đúng là trời sinh cho tính nô lệ.”
Đầu ngón tay A Tùng bấm vào lòng bàn tay, nàng chậm rãi nói: “Ta không vì Xích Đệ Liên, ta vì A Nô, sau này lớn lên, nó sẽ không tha cho anh.”
“Ồ?” Đàn Đạo Nhất chẳng buồn đếm xỉa, xoa mặt xoay người, nhặt thanh kiếm rơi trên mặt đất treo lên cao, “Đợi nó lớn lên được hẵng nói.”
“Lang quân, trong cung có tin tức…” Tiểu đồng nô có tiếng lanh lợi vội vã đi đến ngoài cửa, toan bẩm báo thì thấy A Tùng cũng có mặt, lập tức nuốt nửa câu sau vào bụng, lúng túng chào một tiếng phu nhân, liền toan lui xuống.
“Đứng lại.” A Tùng xoay phắt người, nhìn nó nghi ngờ, “Trong cung có tin gì?”
“Không có gì ạ.” Tiểu đồng nô vội lắc đầu, mắt ngó trộm sắc mặt Đàn Đạo Nhất.
“Đàn tế tửu có thể biết, ta thì không thể biết?” A Tùng dựng ngược lông mày, cười gằn ngồi xuống bên bàn, “Phủ Thọ Dương công họ Nguyên, không phải họ Đàn, ai muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách thì cũng phải chờ ta chết mới được.” Nàng châm chọc nhìn đồng nô kia, “Đàn tế tửu vừa lập được đại công, có khi ngày mai là được thăng chức, chuyển sang chỗ khác ấy chứ. Ngươi muốn theo hắn thì sửa họ Đàn rồi cút đi cho ta.”
“Trong cung có tin gì, ngươi nói đi.” Đàn Đạo Nhất lãnh đạm nói.
Đồng nô thở phào, vội bẩm: “Là tin vui ạ – thái y khám ra hoàng hậu mang thai, bệ hạ vô cùng mừng rỡ, lập tức truyền vợ chồng An Quốc công tiến cung.”
“Ồ?” Đàn Đạo Nhất lấy làm bất ngờ, ánh mắt quét qua mặt A Tùng, chàng khẽ cười, “Quả là tin vui.” Chàng chẳng buồn che giấu nữa, dặn đồng nô ngay trước mặt A Tùng, “Chuẩn bị một phần hậu lễ đưa sang Châu phủ, nói là ngày khác ta sẽ đích thân tới cửa chúc mừng.”
Đồng nô đáp dạ, lui đi.
Đàn Đạo Nhất thong dong ngồi xuống, đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, chàng cười với A Tùng hãy còn đang sững sờ, nói: “Hôm nay nếu cô chịu nhẫn nhịn, đừng nóng vội đắc tội hoàng hậu – nếu khám ra hỉ mạch sớm hơn một khắc, đến nhìn đại hoàng tử hoàng hậu cũng lười nhìn ấy chứ.”
“Vậy ta chúc bà ta đạt được ước nguyện, sinh được một hoàng tử.” Sau cơn ảo não đột ngột xuất hiện, trên mặt A Tùng nở nụ cười khinh miệt, “Anh cứ ngày ngày trông nom cái bụng bà ta mà cầu khấn cho tiền đồ của mình đi.”
Bỏ lại Đàn Đạo Nhất, A Tùng rảo bước trở về, lòng ngập tràn lửa giận kìm nén không đặng – hoàng đế vừa mới nảy sinh đôi chút nghi ngờ với hoàng hậu, cái thai này đến thật không phải lúc. Một người đàn bà tay dính đầy máu tanh như vậy mà cũng có con! Nàng quả thực phải ghen ghét với thị. Ngồi phịch xuống giường, A Tùng ngắm màu xanh biếc ngày một phồn thịnh bên ngoài, cắn nghiến môi dưới.