Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mưa từ từ nhỏ dần, Lộ Kha Đồng ôm Phí Nguyên không buông tay, đắm chìm trong cảm xúc. Chờ trời bắt đầu sẩm tối, Phí Nguyên vỗ vỗ lưng cậu, nói: “Còn nhiều thời gian, hôm nay đến đây thôi.”
Lộ Kha Đồng buông tay ra, lùi lại một bước, bấy giờ mới phát hiện Phí Nguyên ôm mình ấm áp nhường nào. Cậu phủ áo khoác đồng phục lên người Phí Nguyên, đoạn nhét dù vào tay Phí Nguyên.
“Sao cứng đầu thế.”
Lộ Kha Đồng nói: “Dù này em tặng cho anh, ý nghĩa cũng như phao bơi anh tặng em, thấy dù phải nhớ tới em, rảnh rỗi phải lấy ra lau, không được cho người khác mượn.”
“Biết rồi.” Phí Nguyên đóng dù lại, nổ máy quay đầu chạy đi, dọc đường nhịn không được muốn cười, thì ra cây non xem phao bơi như tín vật định tình.
Lộ Kha Đồng chạy về nhà, mừng rỡ như điên. Ôn Ngưng lo lắng đứng ở cổng trông ngóng, thấy Lộ Kha Đồng trở về thì vội vàng vào bếp hâm canh.
“Lộ Lộ, đi tắm nước ấm rồi thay quần áo đi, có cơm ăn ngay đây.”
“Hôm nay con phải ăn ba chén cơm!” Lộ Kha Đồng chạy lên lầu, hát hò tắm rửa một phen, tắm xong mặc bộ đồ ngủ cổ lật vải thun, nằm sấp trên giường ôm phao bơi bắt đầu lăn lộn.
“Lộ Lộ, đi theo anh.”
“Hôm nay đo chưa? Có cao lên chưa?”
“Chưa thì chưa vậy, Lộ Kha Đồng, sau này không được hối hận đâu đấy.”
“Hôm nay ngoan quá, anh mềm lòng.”
Ôn Ngưng lên lầu gọi cậu xuống ăn cơm, đẩy cửa hỏi: “Lẩm bẩm gì thế?”
“Học bài học bài ạ.” Lộ Kha Đồng đọc đến mặt mày đỏ bừng, sau đó tung tăng chạy xuống ăn cơm. Thì ra không phải nói quá, cậu thật sự ăn ba chén cơm, bởi vì buổi trưa còn quá buồn, không có ăn trưa luôn.
Lúc Phí Nguyên về đến nhà mưa đã tạnh, sau khi dừng xe, cậu tìm một tấm che mưa phủ lên xe. Lâm Du Châu đã nấu sẵn cơm, bà vén màng nhìn ra ngoài miết, làm mẹ cứ gọi là lo nát lòng.
“Ôi trời ướt nhẹp hết rồi, mẹ mày lại phải giặt quần áo.”
Phí Nguyên thay đồ ăn cơm, Phí Đắc An rót rượu cho mình, hỏi Phí Nguyên có muốn uống một cốc không. Lâm Du Châu gõ đũa, nói: “Uống gì mà uống? Suốt ngày toàn dạy hư nó.”
“Cá này ăn ngon thật.” Phí Nguyên chen vào một câu.
Lâm Du Châu lập tức tắt lửa, gắp một miếng cá lớn vào chén của Phí Nguyên, nói: “Phải ngon chứ sao, không nhìn xem là ai nấu, qua đây, ăn nhiều chút đi.”
Cơm nước xong, Lâm Du Châu vào phòng Phí Nguyên lấy quần áo đem giặt, mấy món ngâm nước chất chồng một chỗ, ước chừng phải nặng năm ký. Cặp cũng ướt, Phí Nguyên lấy sách vở ra phơi, đặt hết lên bàn.
“Đây là dù nhà mình à? Sao toàn hoa không vậy, lại là con bé kia tặng?”
Phí Nguyên cúi đầu nở nụ cười, nói: “Lại là con trai tặng.”
“Mày vẫn chưa chịu thôi à?” Lâm Du Châu đem quần áo đi: “Ngày mai không được lái xe máy, đất trơn rất nguy hiểm, có nghe không?”
“Nghe rồi.” Phí Nguyên mở sách ra, có chút sầu não, không lái xe máy thì phải đạp xe đưa cây non về nhà, vậy chắc mệt chết quá.
Trong nhóm chat lại bắt đầu rần rần, Lộ Kha Đồng im thin thít tối hôm qua hệt như cỏ dại hồi sinh mùa xuân, bắt đầu phát lì xì.
Một trăm đồng, cảm ơn cuộc đời.
Một trăm đồng, cảm ơn số phận.
Một trăm đồng, nhà họ Lộ có tiền.
Một trăm đồng, Lộ Lộ đốt tiền.
NDT = . VNĐ
Mọi người vui muốn chết, đua nhau hỏi sao đột nhiên cậu lại đốt tiền như thế. Lộ Kha Đồng ném bài tập không thèm làm, nằm ở đó cười khúc khích, cười xong không biết trả lời thế nào, dứt khoát phát cho mỗi người một trăm.
Một trăm đồng, Phí Nguyên đẹp trai nhất.
Nhìn tin nhắn, Phí Nguyên cảm thấy hơi bị oải, lo rằng Lộ Kha Đồng sẽ nghịch ngợm cả đêm không chịu ngủ, cậu thì hơi buồn ngủ rồi. Đang định tắt máy lên giường, Lộ Kha Đồng gửi riêng cho cậu một trăm trái tim.
Một mảnh tim hồng trên màn hình, có thể chọc mù mắt.
Thật ra Lộ Kha Đồng gửi xong cũng thấy ngại, chẳng súc tích gì cả. Nhân lúc Phí Nguyên chưa trả lời, Lộ Kha Đồng vội vàng gửi thêm câu “Ngày mai gặp”. Gần như cùng lúc đó, Phí Nguyên gửi lại cho cậu một trái tim.
Cảm giác, thật là vui quá đi.
Sáng sớm Phí Đắc An ra đầu hẻm mua điểm tâm, một tay bưng nồi, một tay xách bánh quẩy. Lâm Du Châu chải đầu kẻ lông mày xong, thấy chồng mình về thì nhắc nhở: “Đậu hũ sốt tương phải ăn kèm bánh đường, một mặn một ngọt mới ngon, ông chẳng nhớ gì cả.”
Đậu hũ sốt tương
“Bánh đường rán hơi ít, cháu trai ông Mạnh đứng trước mua hết rồi, bà ráng ăn đi.”
Đang nói, Thẩm Đa Ý bước vào cho bọn họ mấy cái bánh đường: “Chú ơi chú vừa đi đã rán tiếp nè, nhưng chỉ có ba cái thôi, chắc không đủ rồi.”
“Ôi đủ rồi đủ rồi, chúng ta ăn chung đi, cả một nồi đậu hũ sốt tương này.”
“Dạ thôi ạ, ông con có nấu cháo.” Thẩm Đa Ý cười cười, nhìn sang hướng phòng ngủ, trước khi đi còn hỏi: “Phí Nguyên chưa dậy hả dì? Coi chừng tới muộn.”
“Ừ, chắc đang sửa soạn.” Sau khi dọn chén ra bàn, Lâm Du Châu vào gọi Phí Nguyên, Phí Đắc An đã ăn trước. Vào phòng phát hiện Phí Nguyên còn nằm lì trên giường, Lâm Du Châu đi tới vỗ chăn: “Sao còn chưa dậy nữa? Biết mấy giờ rồi không?”
Phí Nguyên cau mày hừ một tiếng, tiếp tục ngủ. Lâm Du Châu thấy không ổn bèn đưa tay sờ thử, quả nhiên bị sốt rồi. Bà vội vã tìm nhiệt kế và thuốc, gọi Phí Đắc An: “Con trai bị sốt, nhất định là do hôm qua dầm mưa, ông gọi cho thầy nó xin nghỉ đi.”
Phí Đắc An bình tĩnh như thường, gọi điện thoại xong lại nói: “Tối qua nếu uống cốc rượu ấm thì đã không sốt rồi.”
“Ông im miệng đi.” Lâm Du Châu cho Phí Nguyên uống thuốc, sau đó kéo chăn lên đắp cho Phí Nguyên, dặn dò: “Ra mồ hôi ngủ một giấc đi, mẹ với ba mày đi làm, ngủ dậy nếu còn khó chịu thì gọi điện thoại cho ba mẹ.”
Nghe tiếng động, trước khi đi học Thẩm Đa Ý qua xem thử, Phí Nguyên mở mắt ra nói: “Mấy giờ rồi mà chưa đi.”
Sau khi đến trường, Lộ Kha Đồng đến xem chiếc xe đạp đáng thương của mình trước, bên cạnh không có xe máy chứng tỏ Phí Nguyên vẫn chưa tới. Cậu đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn, muốn đợi Phí Nguyên đến rồi cùng nhau vào trường.
Ăn xong một chén lẩu Oden chỉ mất mười phút, đợi nữa sẽ muộn mất. Lộ Kha Đồng đắn đo do dự, nhưng lại nghĩ nếu muộn thì cùng nhau muộn, không sao cả, đang nhẩm tính bỗng nhiên có người gọi cậu một tiếng.
Lẩu Oden
“Lộ Kha Đồng! Sao còn chưa vào nữa! Chạy nhanh lên cho tôi!”
Thầy chủ nhiệm đứng đối diện rống to, Lộ Kha Đồng sợ đến mức lập tức chạy vội vào trường. Giờ học buổi sáng, Phí Nguyên vẫn không đến, chờ khi vào tiết, Phí Nguyên vẫn không đến.
“Sao mới ngày đầu đã yêu xa rồi.”
Cuối cùng cũng nhịn đến buổi trưa tan học, Lộ Kha Đồng ghé quán mì gần trường ăn trưa, thế mà ăn không hết phần mì gà xé măng khô. Đang lề mề ăn, điện thoại di động thình lình reo lên như cứu mạng.
Điện thoại vừa thông, Phí Nguyên hỏi: “Có phải sốt ruột lắm không?”
“Sao anh tắt máy suốt buổi sáng vậy!” Lộ Kha Đồng húp sì sụp cho hả giận: “Sao anh không đến trường? Có phải anh hối hận không?”
Phí Nguyên hết biết nói gì: “Nói linh tinh gì thế, sáng nay bị sốt.”
Lộ Kha Đồng tức thì ăn hết nổi, la hét đòi đi thăm, sống chết hỏi cho ra địa chỉ. Chờ buổi chiều lên lớp, cậu bày ra điệu bộ như khó sinh, tự cắn đến môi trắng bệch.
Sau khi xin thầy cho nghỉ, Lộ Kha Đồng đeo cặp nhỏ đi thăm bệnh, dọc đường thấy đồ ăn là muốn mua, từ tối hôm qua đến bây giờ, mới cặp bồ đã tốn tám trăm đồng (, triệu VNĐ).
Còn chưa tính tiền đầu tư nghe giảng trước đó nữa.
“Chú ơi, hẻm Lá Thu là hẻm thứ sáu phải không ạ?” Hỏi đường xong, Lộ Kha Đồng tiếp tục đi về phía trước. Lúc còn cách hơn mét, cậu thấy Phí Nguyên khoanh tay đứng ở đầu hẻm chờ mình, còn uể oải tựa vào tường.
Không mặc đồng phục càng mẹ nó đẹp trai, chân dài như vậy nè, vai rộng như vậy nè, mặt bảnh như vậy nè, điểm chết người là còn thích mình nữa chứ. Lộ Kha Đồng chạy tới, suýt nữa nhào đầu vào người Phí Nguyên.
Phí Nguyên nhận túi trên tay cậu, sau đó dẫn cậu về nhà.
Ông Thẩm nằm trên ghế trong sân nghỉ ngơi, Lộ Kha Đồng khép nép nói “chào ông”, đoạn lấy ra một hộp dâu tây trong túi, nói: “Ông ơi, mời ông ăn dâu tây.”
“Cảm ơn anh bạn nhỏ, già rồi, sợ lạnh.”
Lộ Kha Đồng hơi xấu hổ, Phí Nguyên nói: “Ông cất đi, chờ Đa Ý về rồi ăn.”
“Ừ, chờ Đa ——” Lộ Kha Đồng sững sờ tại chỗ, Đa cái gì? Đa Ý? Thẩm Đa Ý và Phí Nguyên sống chung một mảnh sân? Sao ảo diệu quá vậy!
Rầu rĩ vào phòng, không cách nào mở lời hỏi được, bởi vì theo lý cậu hẳn nên không quen Thẩm Đa Ý mới đúng. Phí Nguyên đặt túi lên bàn, lấy đồ bên trong ra, hỏi: “Mua gì thế?”
Lộ Kha Đồng lấy lại tinh thần, nhủ thầm thôi kệ nó, dù sao trước khi tan học mình cũng về rồi.
“Anh ăn không?” Cậu ngồi xuống bên cạnh, mở một hộp trong đó, lấy một cái bánh cho Phí Nguyên: “Bánh bà xã này mới vừa làm, còn nóng nè.”
Phí Nguyên há miệng cắn, ăn xong nói: “Bà xã mua bánh ăn ngon thật.”
Hai mắt Lộ Kha Đồng sáng lên, cậu tức tốc mở ra một hộp khác: “Anh nếm thử đi! Cái này là bánh ông xã nè!”
Phí Nguyên nhéo má cậu, ăn xong nói: “Ông xã cảm thấy cái này cũng tạm được.”
“Gì vậy nha, bắt nạt người ta.” Trong lòng Lộ Kha Đồng khoái muốn chết, khoái xong lại rầu rĩ chống cằm, rốt cuộc nhịn không được, hỏi: “Cháu của ông kia là ai vậy? Hai người thân lắm hả?”
Phí Nguyên không để ý: “Bạn nối khố của anh.”
“Có phải cái loại hai sườn cắm dao vì nhau không?” Hỏi xong Lộ Kha Đồng cũng thấy dư hơi, cậu cũng có thể hai sườn cắm dao vì Khưu Lạc Dân mà, vì vậy lại bổ sung một câu: “Anh có thể hai sườn cắm dao vì em không? Dao bầu ấy.”
Phí Nguyên kéo Lộ Kha Đồng lại gần, kề môi vào tai cậu: “Anh em với nhau mới là hai sườn cắm dao, chúng ta là anh em à?”
Lộ Kha Đồng lắc đầu, cười khúc khích mấy tiếng, ngẩng đầu hỏi: “Vậy chúng ta cắm chỗ nào đây?” Phí Nguyên cúi đầu hôn cậu, ma sát đến môi cậu đỏ bừng, xong lại hung tợn nói: “Lộ Kha Đồng, em có hiểu chuyện không vậy?”
Đợi đến bốn giờ, Lộ Kha Đồng đeo cặp chuẩn bị về nhà, bên ngoài gió bắt đầu thổi, cậu sợ Phí Nguyên hứng gió sẽ sốt nữa nên không cho tiễn. Vẫy tay ra khỏi cửa sân, cậu men theo chân tường đi ra ngoài.
Lộ Kha Đồng cúi đầu không nhìn đường, phía trước đột nhiên vang lên tiếng chuông xe đạp, do có nước đọng nên mặt đường trở nên chật hẹp, một chiếc xe đạp chạy thật nhanh tới đây, vừa định tránh ra thì két một tiếng dừng lại.
Thẩm Đa Ý cúp tiết tự học trở về thăm Phí Nguyên, kết quả suýt đụng phải người ta.
Vừa nhìn kỹ thì sửng sốt, hôm đó đi chung với Khưu Lạc Dân ở khách sạn Quốc Tân là người này chứ ai, sao lại trùng hợp thế! Lộ Kha Đồng nắm quai cặp muốn chuồn cho nhanh, lúc này Thẩm Đa Ý bỗng kêu lên: “Phí Nguyên, sao cậu lại ra đây?”
Xoay người thấy Phí Nguyên đứng ở cửa sân, Lộ Kha Đồng rầu đến nỗi nhớ mẹ luôn. Phí Nguyên đi tới choàng vai cậu, nói: “Đây là Thẩm Đa Ý, bạn nối khố của anh. Đây là Lộ Kha Đồng, người yêu của tôi.”
Lộ Kha Đồng không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Đa Ý, cũng không dám nhìn sang Phí Nguyên, đây sẽ lập tức trở thành hiện trường đối chất cỡ lớn, thật đúng là mẹ nó ảo diệu!
______________
Thôi rồi Lộ ơi ╮(╯▽╰)╭ Nội dung chương sau giống như tên ẻm =))))