Nếu nàng thật sự từ trên cái giỏ trúc ngã xuống, không phải chết thì là thương càng thương!
Trong lòng biết điều này, cho nên lúc Đồng Nhạc Nhạc mất đi cân bằng từ trong giỏ trúc ngã xuống, sợ tới mức chỉ kém không nhắc hét to lên. Con ngươi đen trong phút chốc mở to như chuông đồng, chỉ kém không có nước mắt theo hốc mắt chảy xuống! Mắt thấy chính mình sẽ cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, Đồng Nhạc Nhạc cũng sợ tới mức con ngươi đen gắt gao nhắm chặt!
Nguyên tưởng rằng, chờ đợi nàng chính là đau đớn khó có thể dùng từ ngữ nào để hình dung hoặc là tử vong. Ai ngờ, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác được mình ngã ở trong một bề mặt ấm áp, ôn nhu. Đồ vật kia rộng thùng thình, ấm áp, vô cùng co dãn. Làm nàng một chút đau đớn cũng không cảm giác được, còn cảm thấy phi thường thoải mái chứ !
Trong lòng kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc vừa nghi hoặc khó hiểu, vì thế, liền chậm rãi mở đôi mắt to đen lúng liếng ra, tính toán nhìn xem, chính mình. Ai ngờ, khi Đồng Nhạc Nhạc mở đôi mắt to đầy nghi hoặc, đối diện hé ra khuôn mặt tuấn mỹ nhân thần đều căm phẫn! Tuy là nói, nam tử này vô cùng tuấn mỹ, nàng đã sớm rõ ràng. Chính là như thế này gần gũi, vẫn là lần đầu tiên! Hơi thở của nam tử thở ra, toàn bộ đều phun ở trên mặt của nàng, ấm ấm, nóng nóng, ẩm ướt, lại mang theo một loại cảm giác tê dại, làm cho Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim đập gia tốc, mồm miệng khô nóng, đầu óc có chút hôn mê. Nam nhân này, quả thực là một tên yêu nghiệt a!
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc trong lòng hết sức sợ hãi than, lại cảm giác được nam tử mày nhíu lại, ánh mắt nhìn phía của nàng, giống như có chút trách cứ, lại mang theo một ít bất đắc dĩ. Cuối cùng, tất cả tan đi, hóa thành một tiếng nhẹ giọng thở dài. Nam tử dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lên trán nàng đầy sủng nịch, "Ngươi này quỷ tham ăn!"
Nam tử mở miệng, giọng điệu trầm thấp nồng hậu, lại dễ nghe, động lòng người như thế, cung nữ hầu hạ một bên nghe được đều say mê. Trời ạ! Đêm nay Hoàng Thượng thật sự là quá mức ôn nhu. Bất đắc dĩ, nam tử tuấn mỹ này, hắn là ôn nhu nhưng là ôn nhu đối với một con tiểu điêu. Thật sự là làm cho người ta dâng lên các loại hâm mộ ghen tị!
Vẻ mặt của cung nữ đang hâm mộ ghen tị như vậy, Đồng Nhạc Nhạc thấy nam tử tuấn mỹ trước mắt ôn nhu như vậy, trong lòng như thế nào không động tâm!? Dù sao, sống hai mươi ba năm, nàng vẫn là lần đầu tiên được một mỹ nam tử sủng ái! Cảm giác này..., ni mã thật sự thật tốt quá! Có lẽ, đây là trên trời thương hại nàng, cấp cho nàng một chút phúc lợi đi? Làm cho nàng cảm thấy được, kỳ thật, làm một con tiểu điêu, cũng không phải không tốt đẹp. Ít nhất hiện tại nàng được ăn ngon, ở thật tốt, và điều tối trọng yếu là, thời thời khắc khắc đều có mĩ nam hầu hạ! Rất hạnh phúc!
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc ôm mặt méo mó suy nghĩ, Huyền Lăng Thương cảm giác được tiểu điêu trên tay kia đang mở đôi mắt rạng rỡ trông thấy được nó đang mừng thầm. Biết tiểu tử này thích được hắn ôn nhu tiếp cận, Huyền Lăng Thương cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Một chút trách cứ vừa rồi cũng lập tức tan thành mây khói. Trong lòng biết tiểu tử này là một cái tiểu quỷ tham lam, không đáp lời nó, chỉ sợ nó lại làm ra động tác nguy hiểm vừa rồi. Có trời mới biết, nhìn thấy tiểu tử này thiếu chút nữa từ trên cái giỏ trúc ngã xuống, Huyền Lăng Thương trong lòng có bao nhiêu sợ hãi. Chỉ cảm thấy tâm mình giống như bị người dùng tay hung hăng bóp chặt! Cảm giác này, xa lạ như vậy, lại hung hăng xâm chiếm tâm của hắn.
Tuy rằng hiện tại nhìn thấy tiểu tử này đã muốn bình yên vô sự, trong lòng của Huyền Lăng Thương vẫn còn có chút sợ hãi. Bởi vì hắn sợ hãi tiểu tử nhỏ bé lại nhu nhược này bị thương, hoặc chết đi . Nếu tiếp tục bị thương tổn, thật là như thế nào cho phải!?
Hết chương