Trước hãng thí nghiệm, binh đoàn của gia tộc Akis chuyên phòng ngự nơi này dùng bao cát xây lên phòng tuyến lần nữa, ba giờ sáng, nhiệt độ hạ thấp rất nhiều, không khí vẫn ươn ướt, nhưng đã thoải mái hơn ban ngày nhiều, khiến người ta buồn ngủ.
Một đại binh cầm hai lon cà phê trong tay từ bên ngoài trở lại, đưa cho đồng bạn một lon, mình tự kéo ra móc kéo, ừng ực ừng ực nuốt chửng cạn sạch.
"Tại sao là cà phê?" Đồng bạn có được cà phê cũng không cảm kích.
"Tỉnh hồn, ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu không sợ kẻ địch sẽ trở về gây rối sao?"
"Hắc, nói hưu nói vượn, cậu không nghe người ở tổ nghiên cứu nói là người ta đến cứu người sao, đã cứu đi rồi, sao mà quay về được?"
Nghĩ đến người trước đó xem, nghe nói người được cứu ra bị nghiên cứu đến nửa sống nửa chết, nếu đã đi ra ngoài, trước tiên dĩ nhiên là trở về trị liệu mới đúng.
"Cậu nói, vật thí nghiệm bị mang về đó, còn có thể cứu lại được không?"
"Tôi thấy % là không được, cậu không nhìn thấy à. Trước kia chúng ta đều nghe nói vật thí nghiệm rất mạnh, thật không ngờ lại mạnh như vậy, hôm nay thấy mới tin. Nghiên cứu như vậy mà bọn họ cũng làm, nhất định sẽ bị trời phạt."
"Người đang làm trời đang nhìn, đừng nói nhiều như vậy, lo đứng gác đi."
Hai người đứt quãng nói chuyện phiếm, căn bản không có chú ý tới một bóng đen tránh khỏi tầm mắt của bọn họ, dọc theo bóng tối, phá vỡ tường rào rồi đi vào.
Lý Lộc không có ý định kinh động bất luận kẻ nào, cô đã phá hủy hết tất cả camera trong hãng thí nghiệm, cũng xem là dọn đường sẵn, dự phòng cho cơ hội trở lại. Trong lối đi có rất nhiều vết máu, có vết đã khô khốc, thi thể đã được chở đi hết. Lý Lộc còn nhớ rõ vị trí khu thí nghiệm, trong tư liệu Z gửi có một nơi đánh dấu sao, Z nói đó là máy vi tính điều khiển khu trung tâm thí nghiệm, bởi vì tuyệt đối chia lìa với bên ngoài, chẳng những không kết nối Internet, ngay cả dây điện cũng độc lập phát điện và có trang bị trữ điện riêng. Máy vi tính kia ghi chép tất cả số liệu thí nghiệm, bao gồm các chất tạo ra Hell Drop.
Trải qua hỗn loạn ban ngày, tất cả mọi người có vẻ mệt mỏi không chịu nổi, bọn họ đang tuần tra quanh hãng thí nghiệm, tinh thần đều không đủ. Lý Lộc tránh được vài nhóm tuần tra, đi tới trước một cái cửa dịch áp.
Bên kia cửa là trung tâm máy vi tính điều khiển. Chỉ có nhân viên có quyền cao nhất mới có thể vào. Lý Lộc nhìn thấy máy nhận diện trong đen, và máy bấm mật mã ở bên cạnh cửa.
Trước khi tới đây, Z đã từng khuyên cô: "Không nên cử động sơ suất, trừ phi vận dụng xe tăng, nếu không thì không mở cửa dịch áp ra được đâu.
Dù từ bên ngoài nổ hư khóa cửa, nhưng bởi vì trong ngoài khí ép khác nhau, nên không cách nào mở cửa. Bởi vì lúc trong phòng không ai sẽ tự động hút hết không khí. Theo như công suất của máy bơm hơi mà Z đưa cho, trong vòng một giờ bên trong phòng sẽ biến thành trạng thái chân không không thích hợp cho loài người sinh tồn.
Cơ mật làm ăn của Đa Duy Cống được bảo vệ vô cùng nghiêm mật. Nhưng bọn họ quên một điều, tất cả các biện pháp phòng ngự đều là xây dựng trên lý do phòng ngừa cơ mật bị trộm. Bọn họ cho là những thành phần chế thuốc và số liệu thí nghiệm rất trân quý, khiến người người trên thế giới đều vắt hết óc muốn có được. Bọn họ lại quên, có một vài người, không xem lấy được là mục tiêu, mà lấy phá hư làm mục đích.
Phá hủy số liệu máy vi tính ở trung tâm điều khiển rất nguy hiểm, nhưng lại là nhiệm vụ Lý Lộc không thể nào từ bỏ. Cô không thể lừa gạt mình, lúc thấy Keith biến thành bộ dáng kia, cô phẫn hận đến không biết như thế nào cho phải. Nhất định phải tiêu trừ căn nguyên của tội ác.
Lý Lộc rút ra hai viên kẹo cao su ngậm vào trong miệng giữ vững tỉnh táo, hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào cũng không thể để đại não nóng lên, trước kia không thể, hiện tại cũng phải khống chế mình. Cô ngẩng đầu nhìn lỗ cửa sổ thông khí trong hành lang, theo đó tìm được một ngã ba. Để tạo ra căn phòng chân không, lỗ thông khí ở phòng máy vi tính tại trung tâm điều khiển cũng cần cách ly. Nhưng việc này không gấp, máy hút không khí đã ở gần đây rồi.
Khi còn ở Newyork, có một lần Carl đã từng thảo luận với cô ưu khuyết điểm của Tây y và Trung y, anh ta nói Tây y là ngứa đâu gãi đấy, Trung y lại thường dùng phương pháp trái ngược? Tác chiến cũng giống như Trung y, nhức đầu thì đi chữa chân, đau chân thì tới chuyển đầu, thường thường có thể đánh bất ngờ lúc người ta không phòng bị.
Máy hút không khí đang ở trong một căn phòng điều khiển khác. Phòng điều khiển cũng phải tùy thời giữ vững không khí đầy đủ, Lý Lộc liền xâm nhập từ đường ống thông gió, mặc dù đường ống hẹp, nhưng đó là đối với hình thể của đại binh, người phương Đông có bộ xương nhỏ hơn có thể đoạt lấy ưu thế tuyệt đối trong nhiệm vụ lần này.
Trước đây, định vị không phải là sở trường của Lý Lộc, ít nhất ở lúc còn là học sinh, cô thường thường khổ sở vì lạc đường. Nhưng là bây giờ đã qua nhiều năm rồi, bất luận là kinh nghiệm hay thói quen cũng xảy ra nhiều biến hóa, chuyện không am hiểu trước kia cũng từ từ quen.
Ở trong đường ống hẹp, ít gặp phải ánh sáng thông khí, Lý Lộc đang tính toán phương hướng. Ước chừng vài phút sau, rốt cuộc đã đi đến vị trí. Không khí xông ra cửa sổ thoát khí o o, Lý Lộc cúi đầu nhìn vào trong phòng, chỉ có ngọn đèn mờ mờ đang bật. Cô cẩn thận tìm tòi có camera theo dõi hay không, thật bất hạnh phát hiện một cái ở góc tường trên nóc, hơn nữa còn đang sáng đèn.
Cầm súng bắn? Không được. Lúc ban ngày đi vào đã làm không ít chuyện thế này, mỗi cái camera bị hủy hoại đều phát ra tiếng động lớb. Có phương pháp gì vừa có thể không phá hư trang bị theo dõi, lại làm cho phòng quan sát không thấy được tình huống của nơi này không? Dưới tình huống này, Dương sẽ làm như thế nào? Không nghĩ ra được, Dương am hiểu lẻn vào, còn cô am hiểu mạnh mẽ đâm tới, căn bản không phải cùng một loại hình.
Lý Lộc phiền loạn, kẹo cao su bị nhai đến nát nhừ vô vị. . . . Kẹo cao su?
Chất lượng kẹo cao su của nhãn hiệu này thật tệ, cắn mấy cái đã nhừ ra, nhét kẽ răng? . . .
Nhớ là cư dân Nam Mỹ thích dùng một loại vũ khí gọi là thổi tên, chỉ cần một cái ống rỗng, là có thể phóng vũ khí ra ngoài.
Đúng rồi, ống rỗng ống rỗng, ống rỗng cũng có sẵn.
Lý Lộc từ trong túi hông rút súng ngắn ra thay nòng súng, bởi vì Vincent đã sửa súng thành loại có thể bắn đạn liên tục, vì dự phòng nòng súng mạnh khiến vân tay biến hình, còn cho cô mang theo hai cái nòng súng khác. Hiện tại vừa đúng có công dụng.
Cô nhét kẹo cao su đã nhai xong vào miệng nòng, vươn ra từ ô vuông cửa thông gió, nhắm ngay camera mà thổi. Một vật thể trắng trắng nhớp nhúa phóng ra như đạn, dính cái pẹp vào trên lỗ theo dõi.
Lý Lộc đạp ra cửa thông gió nhảy xuống. Không gian rất lớn, bầu trời cách mặt đất chừng hai tầng lầu. Cô nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên máy hút không khí, bên cạnh có một thùng dầu hắc, sềnh sệch đen như mực, nhìn rất ghê tởm. Lại gặp may! Lý Lộc không chút do dự nắm lên cái xẻng trong thùng, xúc một đống dầu bẩn, phi thân nhảy một cái với tới xà nhà, rồi lại đưa tay vẩy lên camera một tầng dầu hắc.
Cùng lúc đó, ở trong phòng quan sát, một gia binh vắt hai chân trên bàn điều khiển, chuyên tâm đọc tiểu thuyết trong tay. Camera theo dõi rất nhiều, cũng đã bị tổn hoại hơn phân nửa, còn chưa kịp thay. Tối hôm nay phòng giữ chủ yếu dựa vào tuần tra, khiến vị đại binh này cảm thấy thảnh thơi rất nhiều. Chỉ cần cách không lâu nhìn màn ảnh một cái là được. Hắn không nhớ rõ camera trong phòng hút không khí có bị hư không, hơn nữa cũng không có phát hiện hình ảnh trong phòng kia đột nhiên xám đi, năm giây sau liền trở thành khoảng không gian đen kịt, hoàn toàn hư hại rồi.
Lý Lộc thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cảm ơn cuộc sống nhàn nhã của nhân dân Đa Duy Cống, nên mới quên trước quên sau, chuẩn bị thứ ô uế này cho cô dùng lúc xâm nhập. Lại nói, kể từ sau khi vào vùng này, cô thường hay lợi dùng phế vật. Ngoài ra, Keith hình như cũng như vậy. Trong óc Lý Lộc đột nhiên nhớ đến con chuột trong rừng mưa trước đây, thịt thì bị ăn, hàm răng dùng để làm kìm miệng nhọn, da lông còn bị dùng để chặn camera theo dõi. Nếu như có thể trở về, nếu như Keith có thể khỏe lại, nhất định phải ăn một bữa tiệc thịt chín thật lớn thật ngon.
Cô tìm được ống khí thông đến trung tâm điều khiển máy vi tính, hiện nay, căn phòng kia nhất định là chân không, hơn nữa còn phong kín tất cả đường ống đi thông nơi đó. Lý Lộc kéo tờ giấy A ra từ trong túi tiền, phía trên in bản đồ bên ngoài Đa Duy Cống là Vincent chuẩn bị cho cô.
Cô xé giấy ra, chia ra dán vào hai phần plastic bomb, chia ra hai phần, một phần ném vào trong đường thông gió.
Mở cửa gió ra, cô thao tác máy hút không khí vận chuyển ngược lại, rất nhanh liền nghe được tiếng không khí lưu động ùng ùng. Khi Z lấy được bản đồ kiến trúc của hãng thí nghiệm thì Dương đã từng đánh giá đường ống thông gió như sau: nếu như là tôi, sẽ không chỉ cài đặt một cái lưới.
Lý Lộc theo bản năng vuốt ve tay trái của mình, cái tay này nửa năm trước từng tổn thương nghiêm trọng, theo cách nói của Carl, trước khi khỏi hẳn đừng vận động mạnh, dù sao cũng là dùng tổ chức xương sườn mềm cải tạo thành xương ngón tay, cường độ không so được. Mấy ngày nay thể xác và tinh thần mệt mỏi, cả thân thể cũng cảm thấy hơi theo không kịp.
Vì ở trong khoảng thời gian ngắn chuyển đầy đủ không khí cho phòng máy vi tính ở trung tâm điều khiển, công suất của máy hút không khí rất lớn, Lý Lộc tính toán cục giấy này đã bị thổi hết rồi, liền cho nổ tung ở vị trí cản trở dòng khí chảy ra.
Một tiếng nổ ầm vang truyền đến, ước chừng là chỗ cách một lối đi đã bị nổ rồi, báo động vang lên trong không gian cả hãng thí nghiệm: "Báo động màu đỏ, phòng máy vi tính ở trung tâm điều khiển bị xâm lấn, tất cả đơn vị hành động tiến về trợ giúp. Lặp lại, báo động màu đỏ, phòng máy vi tính ở trung tâm điều khiển bị xâm lấn, tất cả đơn vị hành động tiến về trợ giúp."
Lý Lộc lại quăng một cục giấy vào ỗng dẫn khí, đường ống bị phong kín càng gia tăng công suất ra gió. Bên ngoài phóng điều khiển máy hút không khí, tiếng bước chân vội vã chạy qua lung tung, hiển nhiên là muốn chạy về phía chỗ bị hại. Đây chính là chỗ khác nhau của Trung y nhức đầu chữa chân và Tây y đau đầu chữa đầu, Lý Lộc chính là đang trị chân, bọn đại binh thì chỉ lo chạy đến nơi bị nổ, căn bản không có phát hiện đầu sỏ gây nên đang tiếp tục phá hư khi bọn họ hoảng loạn.
Cục giấy thứ hai khẳng định cũng đã rơi vào phòng máy vi tinh ở trung tâm điều khiển. Có lẽ bây giờ nơi đó còn đang cháy, chỉ là ngọn lửa bình thường không cách nào khiến Plastic Bomb nổ tung. Quả trước đó là mặt hàng phổ thông mà Brad cho cô, mà quả Plastic Bomb thứ hai là ra từ tay Vincent, uy lực phá hư lớn kinh người. Lý Lộc nhấn hộp điều khiển. Lần này, toàn bộ mặt đất đều rung động, ngay cả báo động cũng im.
Trung tâm điều khiển máy vi tính và hệ thống báo động kết nối nhau, có thể xác định, món đồ kia không thể cứu được rồi, hơn nữa, tốp gia binh đi tra xét đầu tiên có lẽ không người nào may mắn sống sót. Nhiều tiếng bước chân vang lên hơn nữa, đám đại binh vội vã chạy tới phòng máy vi tính ở trung tâm điều khiển.
Mà Lý Lộc thì từ bên trong mở cửa khóa đi ra, đường đường chánh chánh đi ra phòng hút không khí.
Trung tâm điều khiển máy vi tính bị hư hại đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn cả bị cúp điện. Ban ngày bị cúp điện ngắn ngủi đã khiến gần mười vật thí nghiệm chạy khỏi, nhưng dù sao không phải tất cả vật thí nghiệm đều có phản ứng nhanh chóng, còn có một số lớn không tự vạch cửa đi ra, bọn họ bị điện giật sợ, cho là chỉ cần cửa không mở thì vẫn có điện cao thế chạy qua.
Hiện tại, cửa dịch áp lại tự động văng ra, trong lối đi vẫn sáng, khiến mấy chục vật thí nghiệm này nhận ra thế giới bên ngoài tốt đẹp dường nào.
Nếu như hỗn loạn một ngày trước chỉ là một cơn sóng nhỏ, như vậy lần này liền biến thành một trận ôn dịch bạo phát.
Lý Lộc không muốn dây dưa nhiều với bọn đáng thương này, mỗi lần đều ỷ vào ưu thế tốc độ hất bọn họ ra. Nhưng mà cô không thể không ngừng lại ở nơi ra vào. Một cô gái trẻ tuổi ngồi ở trên bậc thang, ngăn chận đường đi của cô, phía sau cô gái là một cái ngã ba. Trong tay cô ta cầm một cây súng trường, không coi ai ra gì mà vuốt vuốt, thỉnh thoảng dùng họng súng nhắm ngay vị trí Lý Lộc.
Địa hình bất lợi với Lý Lộc, ở trong hành lang thật dài, ánh đèn màu trắng sáng chiếu lên chung quanh trắng bệch, không có chỗ nào để ẩn nấp.
"Chắc cô là A Nặc, có lời gì cứ việc nói thẳng, đừng cố làm ra vẻ huyền bí ở đây." Lý Lộc nói.
Từ sau khi Keith bị bắt đến bây giờ, đã trải qua hai lần đi máy bay, một lần nhảy dù, bôn ba một đoạn dài, tập kích bất ngờ kho vũ khí, hai lần ra vào hãng thí nghiệm, Lý Lộc đã bắt đầu cảm nhận được mệt mỏi, ngay cả tay trái cũng mơ hồ đau. Nếu không cần thiết, thật sự không muốn dây dưa quá nhiều, Keith còn ở chỗ kia chờ đợi cô trở về.
A Nặc dùng một ngón tay xoắn tới xoắn đi bím tóc mình, xoay đầu không rõ chân tướng nói, "Cô có gì tốt? Tại sao thiếu gia Brando phải thích thứ người như cô thế?"
"Khuya khoắt cô ngồi ở chỗ này chính là vì ghen?"
"Vậy khuya khoắt cô xuất hiện tại nơi này là để ăn trộm sao?"
Trong lối đi sau lưng Lý Lộc, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền đến. Bước chân nặng nề, tạp nhạp, đang lui đến cửa ra vào. Nhưng cô vẫn không nhúc nhích, nguy hiểm sau lưng vẫn kém trước mặt. Lý Lộc cũng biết mình không gượng được bao lâu nữa, còn đối với phương thì đang chờ đợi cô sức cùng lực kiệt.
"Xem ra cô đã thả vật thí nghiệm được cải tiến ra rồi. Nhóm người này cũng không dễ đối phó, bọn họ thông minh hơn hôm qua. Bởi vì trí nhớ không tệ, cho nên nhớ cảm giác bị điện giật, không giống mấy tên ngày hôm qua, luôn không nhớ lâu." A Nặc dừng một lát còn nói, "Nhưng đần cũng có chỗ tốt của đần, không nhớ lâu mới có thể dũng cảm tiến tới."
Hai bên bị phá hủy và đang tiến hành phá hủy rốt cuộc xuất hiện tại phía sau, những vật thí nghiệm hơi có trí khôn phối hợp với nhau, tiến hành chém giết hữu hiệu hơn. Đầu đạn bắn chệch vào hành lang kim loại bị dội lại, Lý Lộc hơi nghiêng đầu, né khỏi một viên đạn lạc.
A Nặc lại cười rất vui vẻ: "Dĩ nhiên, tôi vẫn thích thứ có trí nhớ lâu hơn."
Cô ta ngưng cười, trong lúc bất chợt liền thay đổi thành âm trầm, nói với mớ hỗn loạn sau lưng Lý Lộc: "Tất cả đều dừng lại cho tôi!" Lý Lộc đối mặt A Nặc, cũng có thể nghe ra hỗn loạn sau lưng bị mệnh lệnh của cô ta làm dừng lại. Súng cũng từ từ dừng lại. Không lâu lắm, các gia binh chỉnh đốn đội viên còn sót lại, vòng qua từ bên cạnh Lý Lộc, xếp hàng trước mặt của A Nặc.
Bọn họ là binh đoàn của gia tộc Akis, địa vị cao hơn đám lính đánh thuê đóng ở ngoài, cơ mật tiếp xúc cũng nhiều hơn, đều biết nhân vật A Nặc này.
"Toàn bộ đi ra ngoài, nơi này có chúng tôi là được."
Một đội trưởng do dự quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Lộc hỏi: "Vị này là?"
"Chính là phần tử kinh khủng hai lần làm nổ nơi này vào ngày hôm qua và hôm nay." A Nặc cười "Hì hì" nói, "Mau mau đi ra, nhưng nếu như muốn chết, ở lại chỗ này cũng được."
Nghen nói như vậy xong, cũng không ai dám lưu lại, chỉnh đội lập tức rút lui ra bên ngoài.
Lý Lộc cúi đầu ổn định hô hấp, chẳng quan tâm bên ngoài xảy ra chuyện gì. Những vật thí nghiệm sau lưng có lẽ bình thường bị A Nặc làm sợ, A Nặc bảo bọn họ đứng lại, lại thật sự đứng lại không dám động.
A Nặc vui vẻ nói: "Nhớ lâu cũng có chỗ tốt của trí nhớ lâu, vẫn là cải tiến tốt hôn, mặc dù thời gian bảo đảm chất lượng tương đối ngắn." Nói xong, ngón tay chỉ Lý Lộc, ra lệnh cho đám vật thí nghiệm kia, "Đây là kẻ địch của bọn bây, giết cô ta đi."
Lý Lộc mạnh mẽ lật người, tránh khỏi một quyền từ sau đánh tới, tay phải của cô chống lên bả vai của người tập kích, lúc bay qua đính đầu hắn thì tay trái nâng súng nhắm ngay đầu hắn bắn một phát.
Vật kia phản ứng hết sức nhanh chóng, đầu nghiêng qua bên cạnh, đầu đạn liền bắn lên bờ vai của hắn. Bị trúng xương, hắn kêu gào bi thống một tiếng, mắt đỏ giận dữ. Chưa đánh lui tên này, tên khác lại nhào đến, Lý Lộc nháy mắt lọt vào nguy cơ.
Trên mắt cá chân đột nhiên cảm thấy đau, là một tên khác bắt được cô. Lý Lộc bắn liền ba phát đạn, cuối cùng bắn trúng một viên vào hốc mắt, tránh thoát hắn, mắt cá chân đã bị cào một lớp da, máu từ ống quần rỉ ra.
Lý Lộc quay ngược lại mấy bước, dựa lưng vào tường, ít nhất như vậy sẽ không chịu địch hai mặt.
A Nặc đang cao giọng hoan hô: "Good Job, số ba tiếp tục cố gắng lên!"
Số ba là chỉ vật thí nghiệm bị bắn trúng xương vai, hắn tức giận quát lên, đẩy đồng loại khác ra phản pháo trở lại. Lý Lộc đồng thời bị ba vật thí nghiệm vây công, mà ở phía sau của bọn họ, còn có những vật thí nghiệm càng tụ càng nhiều. Mấy chục tên nghe tiếng mà đến, chen lấn đầy người trong đường đi.