Đường Chân Trời

chương 51: phiên ngoại: dụ thanh 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ rất lâu trước đó, Dụ Thanh đã biết vận mệnh của mình là gì.

Là từ giây phút nào bắt đầu nhỉ?

Anh cũng không nhớ rõ nữa.

Có lẽ bắt đầu khoảnh khắc trơ mắt nhìn anh trai mình bị dòng nước cuốn trôi đi mà lại bó tay bất lực, hoặc là bắt đầu từ khi tinh thần của mẹ anh sụp đổ không thể không vô số thuốc thang.

Anh giống như trưởng thành trong một đêm.

Bố anh đi cùng mẹ anh ra nước ngoài, để lại một căn biệt thự, hằng tháng đều sẽ chuyển cho anh một số tiền mà anh dùng không hết.

Dường như anh đã sớm có được cuộc sống tự do mà rất nhiều người khát vọng, nhưng nó lại giống như vĩnh viễn bị giam cầm trong mùa hè mà anh trai mất đi.

Hoặc là nói nó đã chết theo anh ấy.

Trong lòng anh có kiêu ngạo, cho nên anh không muốn bày tỏ nỗi cô độc của mình, nhưng mỗi khi tới ngày lễ Tết, mỗi khi bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa, anh vẫn cảm thấy nội tâm của mình cuộn trào nỗi trống rỗng khó mà ngăn cản được.Anh nghĩ, có lẽ là căn nhà này quá đỗi rộng lớn.

Anh cô độc, nhưng anh cũng rất ưu tú.

Thành tích của anh từ nhỏ tới lớn luôn xuất sắc, các loại giấy chứng nhận bằng khen nhận được một xấp, nhưng lại bị xếp vào một góc khuất không tên mặc cho nó dính bụi.

Anh không hiểu nổi những người khác sao lại mừng vui vì một tờ giấy khen như thế, đối với anh mà nói, đó chỉ là một tờ giấy mà thôi.

Lần đầu tiên chú ý tới Liên Vị Chi, hình như là trong lúc này, hồi ấy anh vừa giành được giải nhất cuộc thi dương cầm nào đó của thành phố, chủ nhiệm lớp vô cùng phấn khởi tự hào trao giấy khen cho anh.

Đối với anh mà nói đó là một chuyện cỏn con không đáng nhắc tới, nhưng Liên Vị Chi lại thấy ngạc nhiên không ngừng.

Cô giơ tờ giấy khen đó cả một phút đồng hồ, trong khoảng thời gian đó luôn liến thoắng không ngơi.

“Là giải nhất thật này!”

“Dụ Thanh, cậu là thần tiên sao mà cái gì cũng biết vậy?”

“Cậu có thể đàn khúc dương cầm mà tôi thích không, chính là cái gì ấy nhỉ...”

Lúc đó Dụ Thanh đường giải một đề toán, trên lý luận mà nói anh rất ghét bị người ta làm phiền, nhưng anh phát hiện bản thân không hề ghét Liên Vị Chi ầm ĩ.

“Tôi dán nó lên giúp cậu nhé, trên tường ấy!” Cuối cùng Liên Vị Chi nói.

Nhìn gương mặt hưng phấn không thôi kia, Dụ Thanh đành nuốt câu nói “thực ra trong nhà tôi còn có giải thi tỉnh nữa”, mà là nói: “Được đó, dán vào đâu”

Tiếp theo đó, Dụ Thanh chỉ nhìn Liên Vị Chi chui qua chui lại trong phòng học hệt như con khỉ, cầm lấy giấy khen áng chừng.

Vòng đi đến cuối cùng lại quay về.

“Dán luôn trên vách tường cạnh bàn học của hai ta, như thế mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rồi!”

Liên Vị Chi cẩn thận dè dặt dùng băng dính trong suốt dán tờ giấy khen đó lên tường, mà sau đó ngoảnh lại hỏi anh: “Cậu xuất sắc giành được biết bao nhiêu giải thưởng thế này, bố mẹ cậu lại chẳng dán chật hết tường trong nhà à?”

Dụ Thanh ngây người ra, trong đầu anh xẹt qua những chiếc cúp bằng khen bị anh tiện tay vứt trong góc khuất, dường như bọn chúng chưa từng được người ta quý trọng bao giờ.

Giống hệt như anh vậy.

Còn về việc được người ta tỉ mỉ cất giữ chăm sóc cẩn thận, miết thẳng những chỗ bị quăn góc xung quanh, sau đó dán lên trên tường, dường như đó chỉ xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích mà thôi.

Có lẽ anh cảm thấy bản thân cụt đường rồi mới hỏi ra câu nói kia, “Cậu còn muốn không, trong nhà tôi vẫn còn”

Thậm chí còn bổ sung thêm hai chữ: “Rất nhiều.”

Hệt như đứa trẻ chia sẻ đồ chơi với bạn nhỏ mà mình yêu mến.

Cô lại chống má lên tiếp tục nói với anh: “Vậy rốt cuộc cậu có thể đàn bản dương cầm mà tôi thích không đây.”

Có lẽ đôi mắt cô ngày hôm ấy quá đẹp đẽ, hoặc giả ánh mặt trời hôm đó quá tuyệt vời, Dụ Thanh nghe thấy giọng nói của bản thân mình:

“Được.”

Truyện Chữ Hay