Kỳ Ngôn ngòi trước mặt tôi, một tấm thẻ chặn ngang giữa chúng tôi.
“Mười triệu, không nhiều không ít, trả lại cho anh."
Hắn cau mày lại, “Em đây là có ý gì?".
"Ba năm trước, coi như chúng ta yêu đương bình thường, cho nên tiền này, tôi cũng theo lý mà trả lại cho anh."
Hàng mày của Kỳ Ngôn càng nhăn chặt hơn, “Hiện giờ em đang vạch rõ quan hệ với tôi sao?"
Dường như tôi đã đoán được mấy suy nghĩ lộn xộn trong đầu hắn, cười nói: “Chỉ là tôi không muốn nợ nần gì anh nữa""Chẳng qua là" Tôi nói tiếp, “Kỳ Ngôn, hình như tôi vẫn luôn nợ anh một câu xin lỗi."
Vẻ mặt của người trước mặt khựng lại, bỗng chốc không được tự nhiên, “Đang yên đang lành nói đến cái này làm gì:"
Tôi nói: “Sợ không kịp nói với anh, tôi sắp đi rồi."
Kỳ Ngôn ngẩng phắt đầu lên, “Em bị bệnh à?"
Tôi buồn cười nhắm mắt lại, nói: “Tôi định rời khỏi thành phố A, đi tới nơi khác xem thử, tạm thời chưa nghĩ xong đi nơi nào, cũng chưa biết bao giờ quay về."
Kỳ Ngôn im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Sớm quay về."
Tôi nhìn vào gương mặt ấy, gương mặt mà tôi cận kề sớm tôi suốt ba năm trời, trong phút chốc, có một vấn đề vọt lên trong lòng tôi.
Tôi hội hắn, “Nếu như năm đó, anh không âm thầm chạy ra khỏi nhà, hoặc là nói, anh không nhìn thấy tôi. Anh vẫn sẽ thích tôi chứ?"
Kỳ Ngôn có chút không hiểu nổi với nghi vấn bất chợt này của tôi, “Nếu thực sự như vậy, về sau tôi làm thế nào chú ý được đến em chứ?"
Tôi cúi đầu nhìn giày của mình, hôm nay có mưa, bùn đất bên đường dính vào mép giày, tôi nghĩ, may mà đeo giày vải.
Cũng trong lúc này, bỗng nhiên tôi hiểu ra, tình cảm của Kỳ Ngôn đối với tôi, với tình cảm tôi đối với Dụ Thanh, thực ra đều giống nhau, đúng không?
Chỉ bởi vì vào một khoảnh khắc nào đó, người này vựa vặn xuất hiện mà thôi, nhưng không bởi vì sự xuất hiện của người này, khiến khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời, trở thành khoảnh khắc có ý nghĩa phi phàm.
Không phải Dụ Thanh, có lẽ sẽ là người khác. Không phải Liên Vị Chi, cũng có thể là người khác.
Tôi thở dài một hơi, đứng dậy định rời đi, giây phút đẩy cánh cửa kính ra, bỗng nhiên tôi hỏi một câu, “Ngày hôm đó, chính là ngày mà tôi chuyển đi lại quay về ấy, vết son trên người anh là chuyện gì vậy?"
Kỳ Ngôn quay đầu lại nhìn tôi, tôi cũng duy trì tư thể đẩy cửa không thay đổi, chẳng rõ là nhìn nhau bao lâu, cuối cùng Kỳ Ngôn cúi đầu, khẽ véo nhẹ lên cổ tay mình một cái.
Bỗng chốc, đỏ rực lên.
Tôi nghiêng đầu cười mấy tiêng, sau đo bước ra ngoài, đóng cửa lại.