Khi quay về phòng bao, người đã đi hết chî còn lại mấy mống.
Lâm Tử Tiêu nhìn tôi, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng hốt.
Tôi lên tiếng hỏi: “Cậu còn chưa đi hả?"
Sau đó kéo chiếc áo khoác trên vai vứt xuống ghế.
"Cậu chưa về sao?" Cậu ta hỏi lại.
Tôi cầm chai nước ngọt chưa mở trên bàn uống mấy hớp, lúc này mới xách túi trên ghế lên, “Đi đây."
"Tôi đưa cậu về"
"Không cần."
Theo lý mà nói tôi nên khóc mấy trận, nói cho cùng tình cảm mười năm bị phủ nhận, dựa theo tình tiết trong phim điện ảnh, lúc này tôi nên uống một trận đã đời, sau đó loạng choạng bước đi trong màn mưa.
Thế nhưng tôi không làm vậy.
Hệt như Dụ Thanh có nổi khổ khó nói thành lời cũng không nhắc đến một chữ, giống như món quà năm ấy không tặng đi được.
Thì ra đánh bại tình yêu chẳng phải chuyện lớn lao như trời long đất lở, mà là chúng tôi đều khó lòng buông bỏ được cái tôi hèn mọn của mình.
Cô ca không độ mang đến vị ngọt giả tạo khiến tôi có cảm giác buồn nôn.
Tôi hít sâu một hơi, xoay lưng với người đàn ông đang đứng kia nói: “Tôi muốn yên tĩnh một mình."Sau đó đi thẳng ra khỏi cửa.
[Dụ Thanh]...
"Tôi đã cho câu cơ hội rồi." Lâm Tử Tiêu mở một lon bia, đưa qua.
Dụ Thanh nhận lấy, uống một ngụm lớn, nhưng không nói gì.
"Có thể nói cho tôi biết là vì sao không?"
Cuối cùng, anh nói: “Mẹ tôi luôn cảm thấy bà ấy làm lỡ việc học và bạn bè của tôi trong nước, cho nên bảo tôi quay về, thế nhưng tôi không thể bỏ mặc bà ấy không chăm lo được."
"Bây giờ sức khỏe của bố tôi vẫn ổn, vẫn có thể lo liệu được việc trong công ty, thế nhưng nếu thực sự có một ngày ông ấy không ổn nữa thì sao đây? Tôi không thể ở trong nước cả đời không đi được."
Bàn tay đang cầm lon bia của Lâm Tử Tiêu hơi khựng lại, nói: “Ban đầu cậu và bố cậu tranh cãi khó khăn lắm mới được học y, cứ buông tha như thế sao?"
"Dụ Thị có đầu tư trên phương diện chữa trị, cũng không có xung đột gì cả."
Bỗng Lâm Tử Tiêu củi đầu, mỉm cười sâu xa, “Thì ra cậu mới là người tính toán cao siêu nhất"
Dụ Thanh nghe thấy lời này, nhưng không có bất cứ ý định phản bác nào, anh chỉ ngẩng đầu, nhìn lên ánh sao trên trời.
“A Tiêu, tôi thực sự rất hâm mộ cậu..."
“Được rồi." Lâm Tử Tiêu cắt ngang.
Sau đó cậu ta hỏi tiếp, hệt như năm đó, “Vậy Liên Vị Chi thì sao, cô ấy phải làm sao bây giờ?"
Hồi ức như cá nhảy xuống mặt hồ tạo ra ngàn cơn gọn sóng.
Dụ Thanh nói: “Tôi không thể bảo cô ấy buông ta cuộc sống của mình mà đi theo tôi được."
"Sao cậu biết cô ấy không bằng lòng chứ?"
Dụ Thanh thở dài một hơi, “Là tôi không bằng lòng."
Lâm Tử Tiêu uống can lon bia, lại mở thêm một lon mới.
Cậu ta nói: “Rốt cuộc cậu định ôm cái vẻ tự cho mình là đúng tới bao giờ nữa?"
Dụ Thanh ngoảnh đầu lại, trên mặt không có tức giận, chỉ là bình tĩnh, bình tĩnh hệt như mặt sông vào ban đêm.
"Cuộc đời của tôi đã định sẵn không cách nào giống cậu làm việc gì cũng có thể quyết tiến tới cùng."
Anh vươn tay vỗ lên vai người bên cạnh, “Chiếc khăn quàng năm đó, cuối cùng cô ấy tặng cậu đúng không?"
Bàn tay cầm lon bia giữa không trung bỗng khựng lại, cuối cùng Lâm Tử Tiêu mới chậm rãi gật đầu.
Món quà vốn dĩ sắp bị cô gái ném vào thùng rác đó, ngẫu nhiên được cậu ta cứu vớt lấy.
Lâm Tử Tiêu nói: “Cậu đưa cho tôi đi, tôi giúp cậu vứt xa một chút, vứt ở gần đây bị người khác trông thấy không hay lắm đầu."
Cứ như vậy, nhiều năm qua đi, chiếc khăn quàng xấu đau xấu đón ấy, đến giờ vẫn được treo trong tủ quần áo của cậu ta.
Dụ Thanh khẽ cười, anh nói: “Có những chuyện, thực ra ngay từ khi bắt đầu đã được định sẵn rồi."
Anh quay đầu nhìn Lâm Tử Tiêu, “Nếu như nhất định cần có một người ở bên cạnh cô ấy, tôi hi vọng đó là cậu."
Lâm tử Tiêu ngây người, sau đó dường như nhớ tới chuyện gì mới tỉnh táo lại, “Không cần cậu nhường, tôi thích cô ấy, tôi sẽ tự theo đuổi."
"Không phải là nhường." Dụ Thanh khom lưng nhặt mấy lon rỗng bỏ vào trong túi đựng rác, sau đó đứng lên.
"Lần này trở về, là tôi cần phải xử lý mấy hạng mục trong nước, sau khi làm xong có lẽ sẽ ra nước ngoài định cư."
"Tôi chỉ hi vọng ngày tôi đi, cậu vẫn có thể giống như năm đó, giúp tôi giữ bí mật, đừng nói cho cô ấy biết."
Anh đi lên phía trước mấy bước, vứt túi rác vào trong thùng rác, sau đó xoay người lại, đối diện với Lâm Tử Tiêu.
Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt chàng trai, mờ ảo không nhìn ra được biểu cảm.
Khoảnh khắc ấy Lâm Tử Tiêu nghĩ, anh dường như trở nên càng thành thục hơn, hoặc là nói, thực ra anh vẫn luôn lý trí hơn những người cùng tuổi một chút.
Lý trí tới mức, có thể buông tha cho những thứ mà mình muốn, chắp tay nhường người mà mình yêu cho người khác.
Dụ Thanh đút tay vào trong túi, giẫm lên bậc thang, anh không quay đầu, cũng không nói tạm biệt.
Trong không trung chỉ vang vọng một giọng nói rất khẽ...
"Ba năm ấy là ngày tháng mà tôi vui vẻ nhất, có thể làm anh em với cậu, thực sự rất tốt."
Khẽ khàng, phiêu đãng trong không trung.