editor: envi
Tính ra thì lúc đó bọn họ vẫn chưa đính hôn, cũng không biết vì sao Đường Ôn lại buột miệng thốt ra như vậy, lúc đó đến cả Hứa Hành Niên cũng bị dọa sợ.
May là chú thợ chụp chỉ lừa bọn họ chơi thôi, cuối cùng vẫn chụp ảnh cho hai người, rửa ra hai tấm rồi đưa cho họ. Anh cứ tưởng cô làm mất rồi, không ngờ lại để ở đây, còn lồng cả khung nữa.
Anh lật khung ảnh qua, đột nhiên phát hiện mặt sau có viết một câu, hẳn là cô đã viết lúc đó, vì nét chữ vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo, không đồng đều ——
Ôn Ôn không muốn xa anh Hành Niên.
Rõ ràng mới chỉ bốn năm tuổi, không ngờ đã viết được tên anh rồi.
Đường Ôn thấy cả người mình sắp bị nấu chín rồi.
Cái vết hồng hồng trên cổ cô... Không phải là do nụ hôn vừa nãy của Hứa Hành Niên đấy chứ...
Đối diện với ánh mắt soi xét của bố Đường, cô cảm giác như có cơn gió lạnh đang thổi phần phật quanh mình, lắp bắp không nói nổi nửa câu.
Chuyện này thực sự rất đáng thẹn...
Đường Cửu Niệm cũng giật mình, nheo mắt nhìn một chút rồi vội vàng giải vây giúp cô: "Đây có phải là do con mèo cứ quấn lấy em ở tiệm cà phê chiều nay mút không?"
Mắt thấy có một cọng cỏ cứu mạng chìa ra, cô vội vàng gật đầu: "Vâng ạ... Hình như thế."
Bố Đường chưa nuôi mèo bao giờ nên cũng không biết mèo có cắn người không, nhăn mày, bán tín bán nghi hỏi: "Mèo gì đấy? Có sạch không con?"
Đường Cửu Niệm kéo Đường Ôn sang bên cạnh mình, nói: "Của bạn con đó, tiêm vắc-xin phòng bệnh rồi nên không sao đâu ạ...... Ôn Ôn, mau nếm thử bánh kem bố làm đi em." Nửa câu sau rõ ràng là đang đánh trống lảng.
"À vâng!" Đường Ôn sượng sùng rụt cổ, vội vàng nếm một miếng bánh kem đã được cắt sẵn, sau đó gật đầu điên cuồng: "Bố làm ăn ngon lắm ạ!"
Trong khi đó, suy nghĩ của bố Đường hiển nhiên là đang còn dừng lại ở nửa câu trước, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao mèo không những cào mà còn cắn người nữa nhỉ?"
Đường Ôn: "......"
Đường Ôn bê mấy miếng bánh lên tầng, sau khi đóng cửa phòng thì thấy Hứa Hành Niên đang dựa trước cửa sổ xem album ảnh của cô, ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay để bên cạnh cuốn album, gõ nhịp nhè nhẹ.
"Anh này," cô đi dép lê qua đó, để đĩa lên góc bàn rồi trừng mắt với anh, "Ai cho xem album của em thế hả?"
Anh nhấc mi, đảo mắt qua mặt cô: "Có bí mật gì à?"
"Không có đâu, anh hiểu em như thế mà, em ở trước mặt anh chỉ là một tờ giấy trắng thôi có được không, đâu có gì để giấu anh chứ."
Anh dựng thẳng cuốn album để trước mặt cô, chỉ vào cậu bé cô đang nắm tay trong một tấm hình: "Cậu này là ai đây?"
Đường Ôn thò lại gần nhìn tấm ảnh kia, thành thật trả lời: "Con trai nhà bác hàng xóm ạ."
Vợ bác Smith nhà bên là người thích lưu giữ những chuyện trong cuộc sống thường ngày, bức này chụp hôm Đường Ôn đi dự tiệc sinh nhật con bác ấy, vì quan hệ láng giềng giữa hai nhà không tồi nên bác vợ đã rửa tấm rồi đưa cho Đường Ôn, nên cô cũng cất kĩ.
Nhìn ấn đường Hứa Hành Niên nhíu lại, cô mới thanh minh: "Anh nghĩ gì đấy hả? Người ta mới tuổi thôi!"
Đứa bé mười tuổi cầm tay cô mà anh cũng muốn so đo nữa ư? Em họ() anh mỗi lần sang chơi toàn quấn rịt lấy đòi anh ôm đấy!
() Gốc là biểu muội(tức em gái con cô, cậu hoặc dì)
"Bọn trẻ bây giờ không đùa được," Anh đặt quyển album lên bệ cửa sổ, khoanh tay nhìn cô, bất đắc dĩ bật cười, "Có người mới , tuổi đã muốn gả cho anh rồi đấy thôi."
Cô hơi sửng sốt, vẫn chưa vỡ ra: "Ai cơ ạ?"
Khi đó Đường Ôn còn nhỏ, cái chuyện "gả cho anh ấy" cũng chỉ là thuận miệng nói ra thôi, căn bản là không hiểu hàm nghĩa ẩn trong đó nên lâu dần cũng quên.
Hứa Hành Niên câu nhẹ khóe môi, chẳng có ý định trả lời. Anh đứng dậy đi tới trước bàn học, nếm một miếng bánh quy cô bưng lên, nhâm nhi một chút mới hỏi: "Ai làm cái này đây?"
"Em đấy."
Rõ ràng là anh không tin: "Hửm?"
Biết không lừa được anh, Đường Ôn thật thà thừa nhận: "... Chị em làm, ngon không anh?"
Hứa Hành Niên hơi gật đầu, hiếm thấy là anh lại nhón thêm hai miếng.
Đường Ôn nhăn mày, nhẹ túm lấy góc áo khoác lông của anh: "Anh vẫn chưa nói với em người kia là ai đâu?"
Thấy sự mong đợi trong mắt cùng dáng vẻ tò mò muốn chết của cô, anh nhíu mày, không biến sắc dằn lại ý cười nơi đáy mắt: "Bí mật."
Tiểu cô nương chu môi, tỏ rõ một mặt không vui, ủ rũ cụp đuôi: "Anh còn giữ bí mật với em nữa," nói đoạn, cô chắn chiếc đĩa trên bàn lại, "Không cho ăn nữa."
Anh khẽ cười một tiếng, nhìn đồng hồ đeo tay, xong lại nhìn lướt qua đồ gia dụng trong phòng, sau đó mới hỏi:
"Anh ngủ đâu đây?"
Ngủ ở đâu ư...
Đường Ôn ngẩn ra một hồi, có chút phiền não.
Phòng trống cho khách trong biệt thự nhà họ Đường đúng là không thiếu, nhưng Hứa Hành Niên là cô lén đưa vào, không có chuyện để anh ở phòng cho khách mà thần không biết quỷ không hay được.
Cô nuốt nước bọt, ngón tay chỉ xuống sàn nhà, hỏi thử: "Em lấy chăn bông với nệm sạch cho anh nhé?"
Ý là, anh chịu khó ngủ dưới đất vậy.
Hứa Hành Niên gõ nhẹ lên mặt bài dăm cái, gật đầu ngầm đồng ý.
Dưới sự trợ giúp của Đường Cửu Niệm, Đường Ôn cũng sang bên phòng khách cách vách vụng được nệm với chăn, cô như cô chủ vậy, trải chăn ra sàn nhà xong lại cúi người vuốt phẳng mép chăn.
"Được rồi." Cô vỗ lên chiếc gối mềm xốp mấy cái, đá dép lê ra rồi nằm xuống cảm nhận một chút.
Cô chưa từng trải chăn nằm dưới đất bao giờ, giờ mới thấy trần nhà cao hơn bình thường rất nhiều, sàn thì hơi cứng, cộm lưng, rất khó chịu.
Chưa kể là trời lạnh như vậy, ngủ dưới sàn nhà thực sự không phải một biện pháp tốt.
Đường Ôn có chút do dự, ngó sang cái người đang rũ mắt nhìn cô chăm chú, cau mày, nhỏ giọng hỏi: "Anh có chắc là muốn ngủ dưới đất không?"
"Không thì sao?"
Đầu ngón tay cô đặt trên ra giường, hơi co lại, nhìn anh, giọng lí nhí mà mềm mại: "...Thực ra giường của em... cũng không nhỏ lắm đâu."
......
Bóng tối mênh mang ngoài ô cửa sổ, hai tay Đường Ôn nắm chặt góc chăn, mắt chớp chớp nhìn trần nhà, không thấy buồn ngủ chút nào.
Từ khi ở lại nhà họ Hứa, cô nhớ mình chưa từng "chung chăn chung gối" với ai cả, giờ đột nhiên bên cạnh lại có thêm một nhân vật "cực quan trọng" khiến cô không kịp thích ứng trong một khoảng thời gian ngắn.
Cô nghiêng đầu, lén lút nhìn qua Hứa Hành Niên, ánh trăng chao nghiêng rọi vào từ ngoài cửa sổ khiến khuôn mặt anh trở nên dịu dàng, ngũ quan tinh xảo được khắc hoạ hoàn mỹ tựa như một vị thần trong thần thoại Hy Lạp.
Bỗng nhiên cô nổi hứng, liếm môi dưới, sán người lại gần một chút rồi mắt mở to nhìn anh, khẽ hỏi: "Anh, anh ngủ chưa?"
Mắt anh khép hờ, nhẹ bảo "Rồi".
Đường Ôn: "......"
Lừa quỷ đấy à.
Đường Ôn khẽ khàng nghiêng mình, đan hai tay vào nhau, nhìn anh đăm đăm.
Nhìn một lúc, tự nhiên cô thấy chân tê lạnh, mất hết cảm giác, bèn tì hai chân nhẹ nhàng chà xát.
Có lẽ động tác của cô khiến chăn bị dịch ra quấy nhiễu Hứa Hành Niên, anh đột nhiên nghiêng người, con ngươi đen nhánh bất chợt đối diện với tầm mắt cô.
Đường Ôn bị dọa sợ, tim đập lỡ một nhịp, ngơ ngác hỏi: "Sao... Sao thế anh?"
"Chân em sao thế?" Anh khẽ nhướn mày, duỗi chân ra ngoài lớp chăn xem thử.
Ai ngờ mới vừa chạm vào một chút, anh đã thấy lạnh đến mức theo bản năng rụt chân lại.
Hô hấp Hứa Hành Niên trầm xuống, mày nhíu thật chặt.
Tiểu cô nương thấy thế, vội vàng co chân về sau, nhỏ giọng nói: "... Chân em lạnh."
"Lạnh á?" Nói xong, anh dịch người về phía cô một chút, hơi thở gần càng thêm gần.
"Không phải... Lúc nào chân em cũng vậy hết." Cứ đông đến là tay chân cô lại tê cứng.
Hứa Hành Niên hơi cau mày, bàn tay đưa vào chăn, trầm giọng nói: "Xích lại đây đi."
"Anh định làm gì?" Cô hoang mang hỏi.
"Nghe lời."
Đường Ôn ngoan ngoãn dịch người qua, cánh tay anh đưa xuống dưới tìm chân cô, gập lại rồi đặt lên bụng mình.
Cảm giác ấm áp theo mạch máu truyền từ lòng bàn chân đến ngực, Đường Ôn giật nảy mình, muốt rút chân về theo phản xạ, nhưng không đọ nổi với sức anh nên chẳng thể cựa quậy được ít nào.
"Thế này thì mai anh bị đau bụng mất...!"
Anh cười nhẹ: "Anh mỏng manh yếu đuối thế à?"
"Không phải..." Trời lạnh thế này, chắc chắn rất dễ dính cảm.
Anh hơi mím môi, gọn gàng cắt ngang cô: "Có thấy ấm hơn chút nào không?"
"Dạ..." Cô nhỏ giọng trả lời, nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh, không giãy giụa nữa, dụi đầu vào ngực anh mấy bận: "Rất ấm."
Đèn đường ngoài cửa sổ vụt tắt, cả gian phòng tối hẳn đi trong chốc lát, trong màn đêm, đôi mắt anh rực màu sáng rỡ như suối nguồn thăm thẳm.
Chờ cho chân cô ấm hơn một chút, anh mới buông ra, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn: "Ngủ sớm chút đi."
Anh ngồi máy bay cả ngày, vừa xuống máy bay lại ngựa không ngừng vó đi tìm cô, thật sự là có hơi mệt.
Nghe được tia mệt mỏi trong giọng anh, Đường Ôn có chút đau lòng, tay nhỏ với qua nắm lấy lòng bàn tay anh: "Ngủ ngon anh nhé."
Anh xoa đầu cô, dịu dàng bảo: "Ngủ ngon."
Không biết có phải vì có Hứa Hành Niên bên cạnh không mà cô ngủ rất ngon, hôm sau mặt trời chiếu tới mông rồi mà vẫn chưa muốn tỉnh, cuối cùng vẫn là bụng kháng nghị réo ùng ục mới đánh thức được cô.
Cô dụi đôi mắt nhập nhèm, mơ màng giật tay mấy cái mới phát hiện một cánh tay của Hứa Hành Niên còn đang khóa chặt lấy mình, nhưng anh đã dậy rồi, nằm bất động, đôi mắt đen nhánh nhìn cô không rời.
Đường Ôn ngáp khẽ, đầu cọ cọ vào cánh tay anh, mềm giọng hỏi: "Anh dậy lúc nào thế?"
Anh ung dung trả lời: "Nửa tiếng trước."
"Cả đêm anh nằm thế này, tay có tê không?"
Môi Hứa Hành Niên gợi nhẹ, trán chống lên trán cô: "Vẫn ổn, thể lực anh khá là dư thừa."
"......"
Chuyện này thì liên quan gì đến thể lực chứ!
Bụng nhỏ réo rắt bài ca kháng nghị, mặt cô đỏ lên, hỏi: "Anh đói không?"
"Ừm..." Anh ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, lười nhác xốc mi, " giờ rồi đấy."
Cô giật mình, xoạt cái đã ngồi dậy: "Muộn thế này rồi á!? Sao mẹ không lên gọi em dậy?"
Tác giả có lời muốn nói: Nếu trong tương lai có viết ngọt văn nữa thì vai chính sẽ là chị gái.
Mèo sẽ không cắn người thành hình dâu tây đâu hahahaha hai chị em nhà này đều tỉnh bơ nói nhảm.