Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
editor: envi
Đương hoàng hôn, nắng chiều màu quýt dịu dàng choán đầy trên đường phố, hiếm khi nào hai chị em mới được dịp nhàn rỗi, chuồn êm ra ngoài đi dạo.
Đường Cửu Niệm sấn một miếng bánh mousse, nhấm nháp kĩ càng rồi nhíu mày: "Ngọt quá."
Thấy chị phê bình nghiêm túc như vậy, Đường Ôn cười bảo: "Sau chị muốn mở quán bán đồ ngọt à?"
"Vẫn chưa nghĩ kỹ cơ," chị buông nĩa, một tay nâng cằm, ánh mắt mang theo bất đắc dĩ, "Vẫn chưa biết nên định cư ở đâu nữa...... Mày cũng biết rồi đấy, bố không muốn chị em mình sống quá xa ông."
Nghe đến đây, Đường Ôn vô thức rướn người lên, đan hai tay vào nhau rồi chớp mắt hỏi: "Thế khi nào anh rể tính cầu hôn chị đấy?"
Cái điệu bộ hóng hớt kia nghiêm túc y hệt học sinh tiểu học nghe giáo viên giảng bài.
Đường Cửu Niệm đỏ mặt ngay tắp lự, tay khuấy cà phê cũng không giấu nổi sự bối rối: "Chuyện đấy... chuyện đấy chị sao biết được."
Chị với bạn trai đã quen nhau mười mấy năm rồi, vờn nhau mãi, lên đại học mới chính thức yêu đương, tính tới giờ có lẽ đã tầm hơn năm có lẻ.
"Thế anh ấy thực tập xong định ở lại Mỹ luôn hay về nước khởi nghiệp ạ?"
"Chị cũng chưa hỏi," động tác cầm thìa của Đường Cửu Niệm khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Đường Ôn, vẻ mặt tràn đầy dịu hiền, "Chỉ là chị với anh ý đã luẩn quẩn nhiều năm thế rồi, thực sự không muốn lỡ dở thêm nữa."
"Ôn Ôn này, lắm lúc chị hâm mộ mày lắm, từ nhỏ đã có thể ở bên cạnh người mình thích nên có thể chứng kiến từng bước trưởng thành của thằng bé...... Nhìn cái cách hai đứa mày ngày nào ưỡn ẹo gọi điện cho nhau là chị biết mày hạnh phúc thật."
"Chó chê mèo lắm lông, thế năm lên lớp chị chả một hai đòi bố đưa về nước để học chung trường với anh ấy còn gì, lại chả không mê người ta chết đi," Đường Ôn cười lớ phớ nâng chén nhấp mấy ngụm trà sữa, đang uống dở thì bỗng ngộ ra, "Nói thế thì bố nhà mình đáng thương thật, được hai đứa con gái đứa nào cũng chạy theo trai...... Bảo sao bố có ý kiến với Hứa Hành Niên ghê gớm."
Đường Cửu Niệm phì cười, vươn ngón tay điểm nhẹ lên chóp mũi em gái: "Bố tuyển con rể gắt lắm."
"Thế ạ?" Cô đặt chén trà xuống rồi hỏi, "Nhỡ may bố không duyệt Hứa Hành Niên thì làm sao bây giờ?"
"Khỏi lo," tầm mắt Đường Cửu Niệm rơi lên bảng hiệu ngoài cửa sổ, giọng nói dịu ngọt khẽ khàng vang lên, "Chị tin người có thể khiến Ôn Ôn đổ rạp nhất định rất ưu tú."
Màn đêm dần buông, nhiệt độ cũng hạ xuống, Đường Ôn quấn chặt từng vòng khăn quàng cổ, siết lấy áo bông, theo Đường Cửu Niệm rời khỏi quán cà phê.
Trên đường không quá đông người, hơn một nửa là các cặp đôi dắt tay nhau đi dạo phố, còn có cả hình ảnh một nhà ba người đi tản bộ trông rất ấm áp.
Hương thơm nồng nàn vấn vít bay ra từ tiệm trà sữa ngay cạnh, cô bất giác thả chậm bước chân. Trong tầm mắt, ánh đèn nê ông điểm tô ngõ phố biếng nhác tỏa ra những vầng sáng tin hin.
Trên chiếc ghế dài cách đó không xa, có anh chàng khoảng độ đang ôm ghi-ta ngâm nga khe khẽ.
Giọng hát từ tốn trong veo hấp dẫn sự chú ý của Đường Ôn, cô dừng chân, đứng cách đó mấy mét, lặng người thưởng thức ——
Chẳng hiểu sao rõ ràng là một làn điệu dân ca rất vui tươi, mà cô lại nghe ra đôi phần nhớ nhung ở trong đó.
Lúc đi đến trung tâm quảng trường, Đường Cửu Niệm chợt nhớ ra mình để quên găng tay ở tiệm cà phê ban nãy, thế là cuống hết cả lên.
Đường Ôn nhìn dáng vẻ khẩn trương của chị, thầm nghĩ đó hẳn là quà của một người quan trọng, cô giữ khăn quàng rồi toan xoay người: "Thế giờ mình quay lại lấy đi, vẫn kịp mà."
Đường Cửu Niệm vội vàng giữ cô lại: "Hôm nay đi dạo cả ngày chắc mày cũng mệt rồi, mình chị quay lại lấy là được, mày chịu khó đứng đây chờ chị tí."
"Có ổn không?"
"Ổn mà, chán thì đi dạo loanh quanh ngắm nghía đi, cảnh phố chỗ này đẹp vậy cơ mà."
Đường Ôn ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, chị cẩn thận nhé."
"Ok!"
Chờ đến khi Đường Cửu Niệm xoay người rời đi, Đường Ôn lề rề đi tới bậc thềm ven đường, ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, đếm từng ngôi, từng ngôi một.
Chắc giờ bên Hứa Hành Niên là buổi sáng nhỉ...... Không biết anh đang làm gì, nằm trên giường đọc sáng hay ngồi trước máy tính chơi game?
Nghĩ đoạn, cô móc điện thoại trong túi rồi tháo bao tay lông làm bằng nhung ra, tìm WeChat của anh rồi gửi cuộc gọi.
Bên kia nhận máy rất nhanh, hình như anh đang ở ngoài đường, hô hấp không đều, anh nhẹ thở gấp, giọng trầm ấm: "Ôn Ôn hả?"
"Em đây ạ."
Ánh đèn đường trong trẻo mờ sáng nghiêng nghiêng phía góc đường, kéo bóng dáng mảnh khảnh của cô ra tít tắp.
"Cả ngày nay em đi dạo phố với chị, lúc trưa đi ăn còn gặp một cặp vợ chồng già kỉ niệm năm ngày cưới nữa, bọn em nghe họ kể rất nhiều chuyện hồi trẻ, thính lực của ông lão không tốt nhưng chẳng hiểu sao cứ là giọng vợ thì nghe rõ mồm một, hâm mộ chết đi được."
"Đến chiều hai đứa lại đóng cọc trong tiệm cà phê của bạn chị em, chị còn dạy em làm mấy món điểm tâm ngọt nữa, anh còn nhớ món bánh ngàn lớp() lần trước anh ăn bảo ngon không, em cũng học rồi, yên tâm là vị không dị đâu nhé, chờ em về làm cho anh ăn."
()Bánh mille feuille, hay còn gọi là bánh Napoleon, món bánh ngàn lớp độc đáo đến từ nước Pháp. Hương vị thơm ngon, vẻ ngoài đẹp đến mê mẩn, bánh mille feuille thường xuyên xuất hiện trong các bữa tiệc của giới sành ăn.
Tay cô cầm di động, cúi đầu nhìn mũi chân, còn ngây thơ dẫm lên chiếc bóng dưới đất y như con nít.
"Chị em còn bảo hâm mộ hai đứa mình được ở bên nhau từ nhỏ... Cơ mà chị cũng sắp tốt nghiệp rồi, tuy bà ý ngại cứ lấp la lấp lửng nhưng em đoán là tốt nghiệp xong cái là cưới luôn, chắc em phải làm phù dâu, với lại em thấy váy phù dâu cũng đẹp lắm."
"À quên, em còn thấy một con mèo hoang phía sau tiệm bánh nữa, lông xù, người bé tí, cổ đeo một cái lục lạc nho nhỏ, em với chị còn đút bánh kem cho nó ăn cơ, mà bé này tham ăn y chang Nguyệt Nguyệt luôn, cả con đều thích đồ ngọt Pháp."
"Không biết sao chủ lại bỏ nó đi nữa..."
Nói thế nào nhỉ, thích một người, là sẽ chẳng thể nhịn được kể việc mình làm từng li từng tí cho người ấy nghe, dẫu cho chỉ là những chuyện cỏn con đi nữa.
Hứa Hành Niên suy tư giây lát rồi dịu giọng trả lời: "Chắc là không may đi lạc thôi, biết đâu giờ chủ lại tìm được nó rồi."
Đường Ôn cười rộ lên, dễ dàng tin lời anh nói: "Nói cũng đúng."
Tầm mắt cô bị ánh sáng nơi chỗ ngoặt con phố hấp dẫn, thong thả bước về phía trước, rẽ vào nơi đó——
"Ôi chao ——"
"Sao thế em?"
"Đẹp ghê."
Cô đứng một góc trên con phố dài ngoằng, trong mắt ngập tràn hình ảnh những cành cây được trang trí đèn màu muôn hình đủ sắc, lại thêm ánh đèn cam cam điểm xuyết lên như chúm chím những nụ hoa vàng rực, từ đầu đường chập chùng đến cuối phố, màn đêm đen đặc bỗng bừng sáng như cách cả mấy đời.
Cảnh tượng lung linh nhường này, thực sự muốn cùng anh thưởng thức.
Đường Ôn thấy hơi mất mát, cô cọ cọ giày xuống đất, giọng mang theo ý làm nũng: "Anh đang ở ngoài đường ạ? Em thấy xung quanh toàn tiếng xe cộ, anh có hẹn à?"
Nói xong những lời ấy, lòng cô hân hoan đợi anh hồi đáp, nhưng ống nghe bên kia mãi không có động tĩnh gì.
Đường Ôn hoang mang nhìn màn hình để chắc chắn rằng cuộc gọi chưa bị ngắt, không hiểu sao lại im lặng thế, cô nhăn mày, e là tín hiệu không tốt, bèn nhón chân giơ điện thoại lên cao.
Tiếng hít thở vốn vững vàng trong ống nghe bỗng trở nên dồn dập hơn một chút.
Cô nghi hoặc nhăn mày, dài giọng gọi: "A lô?"
"Ôn Ôn." giọng Hứa Hành Niên trầm thấp ôn hòa, như hương thơm nồng quẩn quanh lúc dạo ngang quán trà sữa, khiến người ta mê đắm.
"Sao thế anh?"
Cô thấy hơi lạnh, rụt cổ, vùi cả nửa mặt vào lớp khăn quàng.
"Em ngẩng đầu lên đi."
Anh nhẹ giọng nói.
Đường Ôn ngẩn ra, chưa kịp tiêu hóa ý tứ trong lời anh nói đã ngẩng đầu lên theo bản năng ——
Hứa Hành Niên đang đứng nơi chính giữa con phố cách cô chẳng xa, anh mặc áo khoác lông màu trà, khuôn mặt sắc nét, dáng người cao lớn đĩnh đạc che khuất toàn bộ ánh sáng đằng sau.
Trong khoảnh khắc đó, Đường Ôn cảm giác mình như chìm vào một giấc mơ không chân thực, sự vui mừng trong lòng không kìm nổi, như muốn nở bung thành những đóa hoa.