Editor: envi
Đây là lần đầu tiên cô nghe một lời thổ lộ lộ liễu như thế đấy!?
Cô có chút kinh ngạc, lòng bàn tay cầm chai nước khoáng mướt mồ hôi, nhìn ánh mắt nghiền ngẫm của cậu ta, không biết nên nói gì.
Trên mặt Tần Phong không có tí nghiêm túc nào cả, dưới cái nhìn của cô, cậu ta vẫn lấy việc cợt nhả với cô ra làm niềm vui.
"Thế nào?" Cậu ta lại đến gần thêm một bước.
Đường Ôn hơi nhấp môi, khó xử nhìn cậu ta, nắm chặt chai nước khoáng trong tay, siết chặt rồi buông ra và ngược lại, cuối cùng vẫn nghiêm túc nói: "Ngại quá. Tôi đã có người mình thích rồi."
Giờ đến lượt Tần Phong kinh ngạc, cậu ta cho rằng Đường Ôn cũng chỉ là một cô gái thành thật ngoan ngoãn dễ bắt nạt, căn bản không hiểu "thích" là gì. Dừng một chút, cậu ta lại hỏi: "Ai?"
Cô trầm mặc, không biết có nên mở miệng hay không. Rõ ràng đến Tống Tử San cô còn chưa nói.
Lúc cô còn đang do dự, thầy tổng phụ trách hấp tấp đi tới từ phía sau, vừa đi vừa hô: "Nói chuyện phiếm cái gì thế, nhanh vào xếp hàng đi."
Các bạn học nghe thấy thế, lập tức khẩn trương như chuột thấy mèo vậy, Đường Ôn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, né nhanh qua tầm mắt của Tần Phong, đứng vào đội ngũ.
Hội diễn tiến hành rất thuận lợi, lớp A không phụ sự mong đợi của mọi người xếp thứ nhất, lúc lớp trưởng đi lên nhận thưởng, các bạn học phía dưới như được tiêm máu gà vậy, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Chẳng qua là sau khi hội diễn kết thúc chính là thời khắc chia ly.
Một vài nữ sinh vây quanh huấn luyện viên chào tạm biệt, tất cả mọi người đều mồm năm miệng mười chào thầy huấn luyện, trong lúc nhất thời, không khí có chút nặng nề. Tôn Phỉ Phỉ cũng rất luyến tiếc, rõ ràng mấy hôm trước mới bị phạt xong, hiện tại lại chỉ muốn rớt nước mắt.
Hát xong bài quân ca cuối cùng, chụp ảnh lưu niệm, mọi người cùng nhau tạm biệt huấn luyện viên đã gắn bó trong nhiều ngày, sau đó giải tán.
Buổi chiều không có tiết, học sinh ngoại trú có thể về nhà, nhưng Đường Ôn lại không nói trước với chú Lý, giờ chỉ có thể lấy điện thoại gọi chú tới đón.
Cô không mang di động, lại vừa vặn muốn đi tìm Hứa Hành Niên báo chuyện cô về trước nên bèn tạm biệt Tống Tử San, một mình chạy chậm đến khu dạy học.
Lúc này đúng giờ ra chơi, trên hành lang có vài nhóm học sinh đang nói chuyện trên trời dưới đất, tuy rằng không phải lần đầu tiên tới, nhưng cô vẫn khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Từ cửa sau nhìn qua, cô phát hiện Hứa Hành Niên đang ngồi tại chỗ đọc sách, cô liếm liếm cánh môi khô khốc, do dự không biết nên gọi anh như nào.
Lúc này đột nhiên một bóng dáng cao lớn lực lưỡng đứng phía sau, thấy cô, giọng oang oang cười hỏi: "Em gái nhỏ tìm ai vậy."
Đường Ôn ngẩng mặt nhìn về phía anh ta. Hai người một người thì cao to, một người lại nhỏ gầy, đứng chung một chỗ trông rất khôi hài.
Cô nhìn kĩ, nhận ra người này, chính là người cùng Hứa Hành Niên đi kiểm tra tiết đọc sách buổi sáng hôm trước, lúc ấy vẻ mặt của anh ta rất hung dữ, để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.
Khâu Nhạc cũng đứng bên cạnh người vạm vỡ ấy, nhìn thấy Đường Ôn thì rất kinh ngạc ——
"Ôi em có phải là ——"
Đường Ôn cũng có một tia ấn tượng với người này, chính là người đã từng bắt gặp cô Hứa Hành Niên đi với nhau ngoài cổng trường, sau đó...... Cưỡi xe điện phóng nhanh như gió chạy mất.
"Cái kia..." Cô vén tóc ra sau tai, có chút khẩn trương giữ lấy khung cửa, "Các anh giúp em gọi Hứa Hành Niên ra được không?"
"Ôiii," Khâu Nhạc luôn luôn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, vừa ngửi được mùi bát quái là cả người đều ngo ngoe rục rịch hết cả lên, cao giọng từ cửa gọi với vào, "Hành ca, có mỹ nữ tìm này!"
"......!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong lớp đều nhìn về phía cửa, từng đợt ánh mắt dò xét dừng trên người Đường Ôn, mặt cô đỏ bừng, lập tức kéo vành mũ xuống.
Hứa Hành Niên vừa thấy là cô, nhanh chóng bước ra cửa, đi trước ra cửa sổ hành lang, còn cô chậm rì rì theo sau, nắm đầu ngón tay.
Mọi người đứng ngoài hành lang có vẻ không còn kinh ngạc đối với loại hiện tượng này nữa, chỉ đơn giản liếc nhìn mặt nữ sinh kia một cái rồi dời tầm mắt.
Tạm thời không nói đến việc đầu tóc lộn xộn đè dưới mũ, trên người cô còn có mùi mồ hôi do vừa tập quân sự, vành nón ép xuống rất thấp, diện mạo còn không tự tin để lộ ra, nhất định không phải người xinh đẹp gì.
Hứa Hành Niên hơi cúi đầu, ánh mắt đối diện với cô, nhíu mày nói: "Sao vành mắt em lại hồng thế?"
Cô sờ sờ gương mặt bị nóng đến mức tê liệt của mình, khàn giọng nói: "Vừa rồi mới tạm biệt thầy huấn luyện, cảm thấy rất luyến tiếc."
Nói xong cô lại rũ đầu thở dài một hơi.
Lúc tốt nghiệp cấp hai cô cũng có cảm giác thương tâm như vậy, nhìn những bạn học trong lớp đã cùng nhau phấn đầu giờ đường ai nấy đi, trong lòng chua xót như ngậm chanh vậy, về đến nhà liền buồn bã nằm trong phòng rơi nước mắt.
Hứa Hành Niên biết cô vẫn luôn là người rất trọng tình cảm, mím chặt môi, nhẹ giọng an ủi: "Sẽ còn gặp lại mà."
Đường Ôn ngẩng mặt: "Thật ạ?"
"Ừ, sang năm chắc sẽ về trường."
Nghe anh nói như vậy, Đường Ôn cảm thấy tâm tình của mình cũng dịu xuống không ít, dịu dàng cười, đưa đồ uống có ga trong tay cho Hứa Hành Niên: "Cho anh này."
"Sao thế?"
Cô chớp chớp đôi mắt linh động: "Bạn cùng lớp em đều đưa nước cho người mình thích mà."
"Thế thôi à?" Khóe môi anh nhúc nhích, cười khẽ.
"À...... Còn có một chuyện nhỏ nữa." Đường Ôn cười giơ một ngón tay lên. Nghịch ngợm thè lưỡi.
"Chuyện gì?"
Anh một bên hỏi, một bên duỗi tay muốn mở chai nước ra, lúc này Đường Ôn đột nhiên vươn bàn tay nhỏ ra làm động tác "dừng lại"——
"Chờ một chút!"
Không chờ anh nghi hoặc, cô liền lấy đi cái chai từ trong tay anh, vội vàng chùi chùi móng vuốt nhỏ ướt mồ hôi của mình lên áo, sau đó nắm chặt thân chai, dùng sức mở nắp ra——
Không mở được.
"Hửm?" Cô nghi hoặc nheo mắt lại, theo bản năng tăng thêm lực.
Vẫn không mở.
Hứa Hành Niên nghiêng người tựa bên cửa sổ, một tay chống cửa sổ, rũ mắt hờ hững nhìn cô.
Tiểu cô nương sau mấy lần thất bại, biểu cảm bắt đầu trở nên nhăn nhó, cắn chặt răng, làm ra vẻ dốc hết sức muốn liều mạng với cái nắp chai cứng đầu này——
Nhưng nắp bình vẫn như cũ "tôi không mở là không mở, cho cô tức chết cho cô tức chết".
Nhìn lòng bàn tay Đường Ôn đều bị nắp chai chà xát đến mức hồng lên, Hứa Hành Niên nhíu ấn đường lại, vươn tay lấy cái chai đi, đầu ngón tay lười nhác cầm nắp bình, nhẹ nhàng vặn một cái.
Mở rồi.
Tiểu cô nương nhăn mặt, mất hứng nói: "Sao em mở không ra chứ, có phải sức em yếu quá không?"
Anh nhẹ giọng giải thích: "Không phải, bởi vì tay em dính mồ hôi."
Cô mở to hai mắt nhìn anh: "Phải không ạ?"
"Ừ."
Anh vừa nói, vừa theo thói quen đưa nước cho Đường Ôn, cô cũng thuận theo mà nhận lấy, ngoài miệng thì lải nhải: "Hôm nay nóng thật đấy, em còn muốn mở nắp chai cho anh, em thấy chỗ quầy ăn vặt nhiều cảnh đó lắm."
Nói xong liền cầm chai nước ngửa đầu ừng ực uống mấy ngụm.
Uống được một nửa, cô rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không đúng lắm——
Không phải là cô mua nước cho Hứa Hành Niên sao......
Tại sao anh mở nắp xong lại thành cô uống rồi!?