Trong đợt nghỉ tháng sáu sau kì thi tuyển đại học, Nhan Húc mới có cơ hội được ăn quả anh đào của cây nhà mình.
Cậu, Trình Phi Phàm và Chu Văn Cẩm, ba người cùng nhau đi du lịch mừng tốt nghiệp, nơi đến là quê hương của Tần Thâm.
Nghe nói ba của Trình Phi Phàm có báo danh cho hắn học ở liên đoàn Ivy, nhưng hắn không chịu đi
Liên đoàn Ivy: là một liên đoàn thể thao bao gồm tám cơ sở giáo dục đại học ở miền Đông Bắc Hoa Kỳ. Cụm từ này được sử dụng chính thức trên danh nghĩa thể thao sau sự thành lập của liên đoàn thể thao Division I trực thuộc Hiệp hội Thể thao Đại học Hoa Kỳ vào năm .
Sự có mặt của Chu Văn Cẩm trên đường đến thăm sư phó khiến cậu ta cảm thấy mình không khác gì cái bóng đèn sáng chưng, sau khi tới nơi còn rất khéo hiểu lòng người mà không cùng hai người kia ở chung nữa.
Nhưng Nhan Húc và Trình Phi Phàm cứ cương quyết giữ cậu ta lại làm cậu ta ngượng nghịu vô cùng, đến tối vẫn biết điều ở yên trong phòng không ra ngoài.
Cơ mà đời người có ba gấp, lúc cậu ta ra khỏi phòng thì chợt phát hiện Nhan Húc đang ngồi dưới gốc cây anh đào nói chuyện điện thoại.
Nhan Húc dựa lưng vào thân cây, mặc áo ngắn tay cộng quần đùi, tay chân mảnh khảnh trắng nõn phát họa dưới ánh đèn sợi vôn-fram mờ nhạt, giọng điệu rất hào hứng: “….em sợ tín hiệu không được tốt, nên mới chạy ra ngoài.”
Chu Văn Cẩm đoán chắc bên kia điện thoại là Tần Thâm.
Cũng đã gần một năm trời cậu ta không gặp Tần Thâm, khi bọn họ lên lớp mười hai thì không thấy hắn được bao nhiêu lần, nghe tam sư huynh đồn rằng, anh Thâm bị điều đi rồi.
Ngay lúc Chu Văn Cẩm định bước tới thể hiện sự tồn tại của bản thân, thì lập tức nghe Nhan Húc nói âm cuối với chất giọng yêu kiều: “Không có muỗi đâu, em nhớ anh lắm, em còn tưởng anh sẽ không gọi cho em cơ….Vâng, hôm nay bà nội nói em là em trai của anh đó….”
Không biết người trong điện thoại nói cái gì, mà Nhan Húc xinh xắn của chúng ta “Hừ” một tiếng, rồi nói: “….Em mới không thèm….”
Chu Văn Cẩm thu chân lại, len lén men theo bức tường chạy tới nhà vệ sinh, trong lúc đứng tiểu còn suy nghĩ về chuyện đời người.
Hình như cậu ta ý thức được vài điều.
Là con trai thì ai mà chẳng mộng xuân, huống chi Chu Văn Cẩm còn là trai thẳng, cậu ta vô cùng hâm mộ và sùng bái anh Thâm, bình thường Nhan Húc hay gần gũi với Tần Thâm nên cậu ta cảm thấy rất bình thường, nói thật cậu ta cũng thích kiểu người đẹp trai cao to như anh Thâm.
Thế cho nên trước lúc bắt gặp Nhan Húc nói chuyện điện thoại, cậu ta chưa bao giờ nghĩ nhiều về sự kì lạ của hai người, nhìn Tần Thâm thì biết hắn là người cứng rắn cường ngạnh, đá một phát đến sắt thép cũng đau, làm sao có thể phát sinh quan hệ đó với Nhan Húc cơ chứ?
Nhưng vấn đề bây giờ không phải là có thể hay không, hiện tại xem ra người ta là áo bông nhỏ ủ ấm tấm thép thành nóng đây mà.
Ơ không đúng, còn Trình Phi Phàm thì sao?
Chỉ vài giây ngắn ngủi mà trong đầu của Chu Văn Cẩm đã nhanh chóng phóng đoán hàng loạt tình tiết, anh Thâm đập chậu cướp bông? Hay Nhan Húc thay lòng đổi dạ? Nên bọn họ chia tay, và lần này Trình Phi Phàm là muốn cứu rỗi cuộc tình?
Chết tiệt, mình nên làm chút gì đó mới phải ha? Nhưng mình nên giúp ai đây?
Shit, thật rắc rối.
Chu Văn Cẩm không biết làm sao bây giờ, đành tùy cơ ứng biến vậy.
Rón rén trở về phòng thì tình cờ bắt gặp Trình Phi Phàm đang đi ra, cậu ta giật cả mình: “Đêm hôm khuya khắc cậu đi đâu thế?”
Trình Phi Phàm đội cái mũ lưỡi chai, chỉ nhìn nửa mặt dưới của hắn cũng biết tâm trạng của hắn khá vui, nói: “Dương Mục Tâm về đây.”
“Tứ ca về làm gì? Không phải anh ấy nói bận, không về à?”
Khuôn mặt rám nắng của Trình Phi Phàm mỉm cười đắc ý: “Về thì về thôi chứ sao, tôi đi đón anh ấy, nếu lát nữa không thấy tôi về, thì cậu cứ khóa cửa luôn đi.”
Lúc đi ngang qua sân, Trình Phi Phàm còn đánh tiếng với Nhan Húc một câu.
Chờ Trình Phi Phàm đi rồi, Chu Văn Cẩm lại nghe Nhan Húc nói với điện thoại: “Phi Phàm lại đi gây sự với tứ ca đó anh.”
Trình Phi Phàm cứ hễ sáp tới tứ ca là rất hay chọc tức y, nên mỗi lần như thế Chu Văn Cẩm đều nghĩ rằng họ sắp đánh nhau tới nơi.
Thấy vậy chứ thật ra không phải thế, vì tứ ca chưa bao giờ ra tay đánh thật dù chi một lần.
Chu Văn Cẩm cuối cùng cũng nhận ra khả năng là mình hiểu lầm nội dung sự việc, trầm mặt quay về phòng.
Ba giờ sáng cậu ta đứng cạnh giường Nhan Húc, lay cậu tỉnh dậy, hỏi: “Cậu đang quen ai?”
Nhan Húc không ngồi dậy, có điều sợ cậu ta lập tức muốn mua vé về nhà, cẩn thận nói: “A Cẩm, cậu không biết hả?”
Chu Văn Cẩm chán nản ngồi xuống giường cậu, xoa đầu: “Tôi biết cái gì mà biết, tôi cứ tưởng cậu và Phi Phàm là một đôi, mãi đến hôm qua tôi mới cảm thấy không đúng như mình nghĩ.”
Nhan Húc: “Tôi với cậu ấy không phải như cậu nghĩ đâu, tôi cho rằng từ từ rồi cậu cũng sẽ nhận ra.”
Chu Văn Cẩm: “Có phải cậu với anh Thâm quen nhau đúng không?”
— lần trước bởi vì bạn tốt đi vào gay bar khiến Chu Văn Cẩm cảm thấy suy sụp, nên hiện tại cậu ta không còn thấy khó chịu khi thảo luận về đề tài này nữa.
“Quen hơn một năm rồi.”
Chu Văn Cẩm sững sờ vài giây, nhìn Nhan Húc to gan lớn mật, rốt cuộc hỏi: “Tôi không phải là người cuối cùng biết đấy chứ?”
Thời điểm ra đi, tuy Tần Thâm không nói gì, nhưng mấy sư huynh khác đều tự hiểu trong lòng hết cả.
Ngoại trừ Chu Văn Cẩm.
Nhan Húc: “Sư phó vẫn chưa biết.”bg-ssp-{height:px}
“…” Chu Văn Cẩm gật đầu, “Ổn thôi, Húc, còn Phi Phàm…. Được rồi, để tôi tự mình ngẫm vậy.”
Mặc kệ Chu Văn Cẩm muốn tự hiểu cái gì, Nhan Húc ôm gối ngã đầu ngủ tiếp, mới nhắm mắt mấy phút lại mở ra, cầm lấy điện thoại mở album ảnh chụp của cậu và Tần Thâm lên xem.
Là một chàng trai tinh tế biết liệt kê ra mẹo nhỏ khi yêu, cậu rất thích ghi lại những khoảnh khắc tươi đẹp của hai người, tất cả đều dùng chung một blog chia sẻ với Tần Thâm.
Lướt nhìn từng tấm ảnh từ nhỏ đến lớn của cả hai, trong lòng Nhan Húc như trồng một cái cây, bộ rễ dày đặc cắm sâu vào trái tim, có đôi khi sẽ cảm thấy thỏa mãn tràn đầy, có đôi khi lại cảm thấy chát như vị chua của trái cây.
Nhan Húc che tim, tự hỏi không biết bao lâu nữa thì gốc cây trong lòng mình mới phát triển và đơm quả ngọt.
Nhan Húc xem một tấm hình bộ đội của Tần Thâm, thầm nói: “Em nhớ anh.”
Ba người bọn họ ở chơi hơn nửa tháng, về chưa được mấy ngày mà thành tích đã tuột xuống.
Nhan Húc thi tạm được, vẫn có thể đậu trường mà cậu muốn học.
Trình Phi Phàm thi rất tốt, cũng có thể đậu trường hắn mong muốn, đó là ngôi trường mà mỗi người đều khao khát muốn vào học khi còn bé.
Trình gia mừng rỡ vô cùng, ngay khi nhận được thư thông báo, họ đã mời cả nhà cậu qua dùng bữa cơm chung vui.
Ngày hôm đó, mẹ con Nhan Húc về nhà trước, cậu ở trong phòng hít sâu vài hơi, rồi gọi bà Nhan tới phòng khách trịnh trọng thổ lộ: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Bà Nhan xinh đẹp thanh nhã, nhìn con trai đã trưởng thành cao hơn mình, nắm tay cậu hỏi: “Chuyện gì vậy con?”
“Hôm nay ở trường có người tỏ tình với con.”
Bà Nhan tức khắc bật cười, thấy thật bất ngờ, nói: “Sao đâu con, con yêu đương ba mẹ không phản đối. Con có thích cô gái ấy không?”
Nhan Húc: “Cô ấy là bạn cùng lớp với con, trông xinh xắn lắm, cao ngang ngữa với chị, được rất nhiều người thích, nhưng con không có cảm giác với cô ấy.”
Bà Nhan chưa kịp mở lời, Nhan Húc đã nói tiếp: “Mẹ, con hình như không thích con gái.”
Bà Nhan bình tĩnh nuốt lời sắp nói lại, tay đang nắm Nhan Húc chợt cứng đờ.
Bà hơi giật mình, nhưng không quá ngạc nhiên, đối diện với ánh mắt căng thẳng của Nhan Húc, không nghĩ nhiều nhẹ nhàng nói: “Thật hả con?”
Nhan Húc gật đầu.
Bà Nhan không hỏi cậu “Con thích con trai sao”, mà là hỏi: “Vậy con có thích ai chưa?”
Nhan Húc sốt sắng gật đầu lần nữa.
“Là con trai phải không?”
Nhan Húc lại gật đầu, nhanh chóng trả lời: “Anh ấy tốt lắm, còn rất ưu tú luôn đó ạ.”
Lòng bà Nhan không chút gợn sóng, giọng điệu vẫn không thay đổi: “Là Tần Thâm đúng không con?”
Nhan Húc càng khẩn trương hơn, líu lưỡi, hối hận sao khi nãy trên bàn mình không uống thêm một cốc rượu để tăng thêm can đảm.
Bà Nhan ngắm nhìn gương mặt thanh tú trắng nõn của cậu, khẽ thở dài, “Vất vả lắm phải không con?”
Nhan Húc lắc đầu ngay, “Không đâu ạ. Anh ấy tựa như vì sao sáng của con, tuy có đôi lúc đột nhiên sẽ biến mất không thấy nữa, nhưng đến khi anh ấy xuất hiện thì con sẽ giữ anh ấy lại, sau này con còn có thể bắt vì sao ấy đáp xuống mặt đất mình luôn.”
Mối tình đầu dại khờ mà thuần túy như thế, thật khiến bà Nhan chỉ biết đành chịu mỉm cười.
Trong vòng hai năm gần đây con trai của bà đã thay đổi rất nhiều, vóc dáng ngày càng cao, diện mạo ngây ngô dần dần biến mất, nhưng nói cho cùng cậu vẫn còn trẻ, như sâu trong lòng cậu luôn là một tiểu hoàng tử chưa trưởng thành.
Bà Nhan trò chuyện với cậu hơn nửa giờ, sau cùng dặn dò cậu: “Trước hết khoan hãy nói với ba con, để mẹ nói chuyện với ông ấy.”
Nhan Húc gật đầu, về lại phòng thì thờ phào một hơi, từ trong túi quần áo lấy điện thoại, bóp tiền, bàn chải đánh răng….
Quá sợ hãi lo lắng, nên cậu đã lôi bài tập ra làm thật nhiều, cứ nghĩ trong đầu rằng đêm nay mình sẽ bị đuổi khỏi nhà.
Nhưng không có gì xảy ra, niềm vui vì được người nhà chấp nhận lập tức được nhân đôi, Nhan Húc cầm điên thoại muốn gọi báo cho Tần Thâm ngay, nhưng chợt nhớ hắn đã nộp điện thoại mất rồi, tức khắc tới ngồi xuống bàn, cảm xúc tuôn trào viết thư cho hắn.
Lúc nâng bút lại không biết nên viết cái gì.
Nhan Húc ngồi trước bàn học, tư thế vai lưng thẳng tắp, phần gáy trắng nõn dưới ngọn đèn ánh lên tia sáng dịu dàng, gò má nghiêm trang hạ bút viết: “Anh Thâm, hôm nay em nhận được thư thông báo gửi về rồi, ở trường không nóng lắm vì Bắc Kinh đổ một trận mưa. Tối nay em định tới chỗ tứ ca, nhưng nghĩ lại nên không đi nữa, vì em muốn yên tĩnh để viết thư cho anh, em nhớ anh.
Ngày đó khi em tiễn anh, không biết tại sao em lại khóc, anh nói rằng gió lớn quá. Hôm nay ở Bắc Kính cũng có gió rồi.
Nơi anh ở có phải càng lạnh hơn đúng không, lần trước anh nói tay anh bị thương, bây giờ đã đỡ lên chút nào hay chưa, em có thể gửi đồ cho anh không, chắc là không nhỉ.
Nếu như có thể, thì em sẽ gửi mình tới, mỗi ngày sẽ trốn dưới gầm giường của anh, không cho ai phát hiện được cả….”
Nhan Húc viết đầy cả hai trang giấy, đến dòng cuối cùng vẫn giống lần trước viết là: “Anh Thâm, anh nhớ phải chú ý an toàn, ông nội sẽ phù hộ cho anh được bình an.
Em rất yêu anh, cũng rất nhớ anh.”