Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Lú
Beta: Alice
Lidan nói rằng Levisia đã thu hút anh ngay từ lần đầu họ gặp nhau. Điều đó chưa bao giờ xảy ra. Ngay sau đó, cô nhớ lại hiện tượng kỳ lạ gần đây.
“Nếu cô đang nói về sự cố ở Rừng Cây Tiên thì-”
“Chị ơi, nó…!”
“Thỏ Con, chờ đã-”
“Rừng Cây Tiên? Khu rừng sao?” Elizabeth có phản ứng gay gắt với cụm từ Rừng Cây Tiên. “Hãy cho ta biết thêm về nó. Còn hai người, hãy để bọn ta được nói chuyện riêng với nhau.” Elizabeth ném hai người ra bằng cái nhìn trừng trừng của mình. Đột nhiên, Levisia trở nên lo lắng như một con thỏ đứng trước kẻ săn mồi khi cô ấy bị bỏ lại một mình với nó.
‘Mình đã tưởng cô ta là một người lạnh lùng và sẽ không bao giờ lắng nghe bất cứ thứ gì phát ra từ miệng mình.’
Tính cách cô ấy thật là thất thường. Đấy hẳn là lý do tại sao cô ta lại là một ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị hoàng đế.
“Vậy, chuyện gì đã xảy ra trong khu rừng?”
Với nỗi lo lắng đang trào dâng trong người, Levisia kể cho cô ấy những gì đã xảy ra vào đêm đó. Hiện tượng kỳ bí khi cô bước vào sâu trong rừng. Những ánh sáng bí ẩn. Khi câu chuyện ngắn của cô kết thúc, Elizabeth đăm chiêu suy nghĩ. Levisia đã hi vọng rằng cô ấy có thể biết những ánh sáng đó là gì nhưng cô đã nhầm, như cô đã đoán trước.
“Ta chưa bao giờ nghe nói về thứ gì đó gì thế. Ánh sáng bay bổng lơ lửng trong Rừng Cây Tiên.”
‘Vậy là, ngay cả Elizabeth cũng không biết về nó?’
“Và những ánh sáng đó vây xung quanh cô?”
“Đúng thế. Tôi nhớ rất rõ.”
Elizabeth nhìn chằm chằm vào Levisia khi cô ấy ngồi gác chân. Cô ấy duy trì sự im lặng một lúc, chống cằm lên tay. Sau đó, cô ấy lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.
“Ngày mai hãy đến cung điện chính.”
“Dạ?”
“Có thứ ta muốn kiểm tra, nên hãy đến vào sáng sớm.” Ngón tay mảnh khảnh của cô ấy chỉ vào trang phục của cô. “Ngoài ra, đừng mặc những thứ đó đến cung điện của ta.”
‘Trang phục của tôi có vấn đề gì…?’ Levisia nhìn vào bản thân và nghiêng đầu hỏi. Đây không phải là một chiếc váy quá tệ. Cô không cảm thấy nó là một vấn đề. Tất nhiên, nó không thể so sánh với chiếc váy lộng lẫy mà Elizabeth đang mặc.
“Nếu cô đến trong bộ trang phục đó, cô sẽ trông y hệt như tấm thiệp mời mà cô đã giẫm đạp lên.”
“...Tôi xin lỗi?”
“Cô cũng sẽ bị chà đạp.” Elizabeth khoanh tay nhìn Levisia. “Cô đừng nói với ta là cô không có bất kỳ bộ váy đẹp nào để mặc đấy?”
“Nếu Người đang nói đến một chiếc váy giống như mà công chúa đang mặc, thì tôi e là như vậy.”
“Ha! Ta chịu đủ rồi. Hãy đi theo ta ngay lập tức! Ta sẽ gửi cho cô một vài bộ bằng người hầu của ta.”
“Oh, không. Không cần thiết cho…”
Elizabeth bắt đầu đứng dậy rời đi, nhưng sau đó lại quay lại. “Cô đang làm gì thế? Cô nên đến để tiễn ta chứ!” Cô ấy nói, như thể ‘làm sao mà cô dám không tiễn một vị quý tộc khi họ rời đi.’ Quá đỗi lúng túng, Levisia theo sau và chào tạm biệt cô ấy.
“Tôi hy vọng Người sẽ có một chuyến đi an toàn, thưa công chúa điện hạ.”
“Hừm!” Elizabeth rạng rỡ nhìn Lidan và Siaphyl đang đứng cạnh Levisia, và cô ấy rời khỏi cung điện. Cô ấy không quên thở mạnh khi đi qua con đường đầy cỏ dại.
‘Giống như vừa có một cơn bão quét qua…’ Levisia sững sờ khi thấy một vài người hầu xuất hiện ngay lập tức vời vài chiếc hộp lấp lánh trên tay.
“Nhị Công chúa đã gửi cho cô những thứ này.”
“Tất cả những thứ ở đây?”
“Điều này không giống như là một hành động của Elizabeth.”
“Chị Elizabeth đã làm điều này…?”
Chứng kiến cùng một cảnh tượng, Lidan và Siaphyl có vẻ không thoải mái lắm về những việc đang xảy ra.
“Có một lời nhắn mà công chúa đã gửi cùng với những thứ này. Nếu cô đồng ý, tôi có thể đọc nó ngay bây giờ không?”
“Sao cơ? Vâng. Hãy đọc đi.”
Levisia hy vọng nó không phải bất cứ điều gì kỳ lạ.
“Ta đã tìm thấy những thứ này trên đường đi của mình, vì vậy thực hiện ước muốn của cô khi mặc chúng! Kết thúc lời nhắn.”
Khi nhìn thấy khuôn mặt của người hầu đỏ lên vì xấu hổ, cô lặng lẽ nhìn sang chỗ khác.
‘Tại sao chúng ta lại là người phải cảm thấy xấu hổ nhỉ?’
***
Elizabeth chợt nhận ra hành vi kỳ lạ của mình. Sau khi nhìn thấy Công chúa thứ mười lăm, cô đã trở nên thích cô ấy một cách kỳ lạ. ‘Không thể nào.’ Cô cố gắng đề cao cảnh giác, nhưng trước khi cô kịp nhận ra, cô đã hành động một cách dại dột. ‘Cô ấy có thể là gì được cơ chứ?’
Đó cũng là lý do Lidan và Siaphyl bị thu hút bởi cô ấy. Nếu có thể, cô muốn thẩm vấn cô gái đó về những gì cô ấy đã làm với cô. Nhưng trái tim và cơ thể cô lại phản hồi lại một cách rất chân thật, không như cái đầu của cô. Một ngày sau khi gặp Công chúa thứ mười lăm, Elizabeth thấy mình đã liên tục kiểm tra đồng hồ.
“Khi nào cô ấy đến?” Ngay khi cô tức giận thốt lên, một người hầu thông báo. “Điện hạ, Công chúa thứ mười lăm đã tới.”
Ngay lúc này? Không làm chủ được, Elizabeth bật dậy, nhưng ngay sau đó lại lập tức ngồi xuống để giữ gìn phẩm giá của mình.
“Cô ta có thể vào.”
Mặc dù cô đã cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng của cô lại vô cùng phấn khích.
Elizabeth lật giở một vài tờ giấy để tỏ vẻ không hứng thú, nhưng mắt cô vẫn thầm liếc về phía cánh cửa. Dường như đang chờ đợi nó mở ra. Và không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy bóng người lướt qua khe cửa, tim cô lại đập rộn ràng.
‘Bình tĩnh nào, Elizabeth Seine Kraiden. Điều này không giống cô chút nào.’ Cô liên tục tự nhủ như thể đang tự thôi miên mình, nhưng cô nhanh chóng chóng bị bắt gặp bởi Levisia. Không ngạc nhiên cho lắm khi cô đã đưa ra một nhận xét ngu ngốc khi vừa nhìn thấy mặt Levisia.
“Hừm! Bây giờ trông cô được hơn với bộ trang phục đó!”