Ngoài việc những ánh sáng này xuất hiện từ đâu, Levisia cũng không biết tại sao chúng lại tập trung xung quanh cô, mà không phải là Lidan và Siaphyl. Cô nhìn họ với hy vọng được giúp đỡ. Lúc đó, Siaphyl đã đến gần ánh sáng đó với vẻ mặt hơi sửng sốt.
“Chờ đã.”
Lidan đã giữ tay cậu ta lại. Anh đặt ngón trỏ lên môi và thì thầm, “Hãy quan sát nó đã.”
Những thứ anh sáng này không gây ra đau đớn cho cô, tuy nhiên, cô không đồng tình với những lời nói của Lidan.
‘Anh ta liệu có biết đây là gì không?’
Liệu cô có thể biết được những thứ này là gì trong mắt của Lidan và Siaphyl không? Nhưng cả hai đều không nói gì với cô. Cô nhìn liếc qua ánh sáng này một cách thận trọng. Tràn ngập những suy nghĩ mâu thuẫn trong đầu, cô giơ tay lên và đưa về phía thứ ánh sáng ấy. Không hiểu sao, cô lại thấy rất ấm áp.
‘Có thứ gì đó, mình có nên nói rằng đó là cảm giác được chào đón không nhỉ.’
Nếu cô có những ý nghĩ như vậy khi thấy những ánh sáng ấy vây quanh mình, liệu cô có đang đi quá xa không? Cô lấy thêm can đảm và cố gắng di chuyển bàn tay của mình. Đám ánh sáng đó di chuyển theo tay của cô. Nhưng một lúc sau, đám ánh sáng ấy phân tán ra và biến mất vào đâu đó trong khu rừng, tựa như một giấc mơ.
Và khi tất cả những ánh sáng đó biến mất, ánh mắt của Lidan và Siaphyl nhìn cô trở nên có phần khác thường.
Có điều gì đó hơi… nguy hiểm.
****
“Cô nói rằng Lidan và Siaphyl đã cùng nhau đi vào rừng ư?” Nhị công chúa, Elizabeth, đã có một cú sốc sau khi nhận được tin báo từ Suha.
“Tại sao những người không ưa nhau lại ở cùng nhau?”
Đặc biệt là, Lidan đã từng nói rằng không có ai là khác biệt hoặc thật sự kết nối với nhau trong Kraiden. Thật kỳ lạ khi một người đàn ông như vậy lại hòa thuận với Siaphyl.
“Hôm qua, không chỉ có hai người đi vào rừng.”
“Thật sao?”
“Người ta nói rằng vị Công chúa thứ mười lăm cũng ở đó.”
“Vị Công chúa… thứ mười lăm sao?” Một sự kinh ngạc xen lẫn bối rối hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.
“Tại sao lại đột nhiên như vậy?”
Đó là một sự kết hợp mà cô nghe không hề lọt tai. Lidan và Siaphyl, và một vị công chúa vô danh.
“Mặc dù hai người đó nghe có vẻ khác thường, họ sẽ không đi cùng với một người vô danh.”
Elizabeth lục lại ký ức của mình và cố gắng nhớ lại công chúa thứ mười lăm. ‘Đó là ai cơ chứ?’ Nhưng không có gì xuất hiện trong đầu cô. Nó tầm thường đến mức không để lại bất kỳ ấn tượng nào trong đầu cô. Chắc hẳn cô đã từng chạm trán với cô ấy ít nhất một hai lần.
“Chúng ta có nên làm một vài cuộc điều tra không?”
‘Có điều gì đặc biệt về cô ấy mà mình thậm chí còn không nhớ?’
Trong khi cô đắm chìm trong những suy nghĩ về vị công chúa thứ mười lăm, Elizabeth đưa tay lên bàn. Chỉ còn lại đúng một tấm thiệp mời.
“À, ta có cái này.”
Cô có thể dập tắt sự tò mò của mình chỉ bằng cách gặp cô ấy. Elizabeth định mời Levisia White, công chúa thứ mười lăm, một trong những anh chị em vô danh của cô, đến bữa tiệc của mình.
***
‘Cái quái gì đây?’
Levisia không thể ngủ vào ban đêm vì những việc đã xảy ra vào ngày hôm trước, và bây giờ cô đang nắm chặt một tấm thiệp mời sáng chói trong tay. Thiệp mời, ánh vàng lấp lánh, đến từ Nhị công chúa - Nhị công chúa Elizabeth Seine Kraiden. Sự sang trọng hiện rõ từ cái tên, cô ta là một trong những ứng cử viên cho ngôi vị hoàng đế tiếp theo, một việc hiếm thấy trong những Kraiden.
‘Tại sao lại mời mình…’
‘Không thể nào, chẳng lẽ đã có lời đồn nào đó về điều gì đó kỳ lạ xảy ra trong rừng vào ngày hôm qua? Không, không thể. Chỉ có mình, Lidan và Siaphyl. Làm thế nào lại có một tin đồn được cơ chứ? Mình vẫn chưa tìm ra lai lịch của thứ ánh sáng ấy.’
Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, cả cô, Lidan lẫn Siaphyl đều không biết. Cảm giác như vừa cô nhận được nhiều câu đố hơn từ nơi cô đi tìm câu trả lời.
‘Nhưng còn cả cái lời mời này vào ngay lúc này? Điều gì đang xảy ra với mình khi mình đang sống ẩn dật trong một góc của hoàng cung thế này?’
Levisia xõa tung mái tóc rối bù của mình ra trong căn phòng trống, nơi không có ai để trả lời câu hỏi của cô. Lidan và Siaphyl có biết về lời mời này không? Tại sao Nhị công chúa lại gửi lời mời cho cô? Cô phải hỏi ngay khi hai người kia đến. Cô đã định như thế, nhưng không hiểu tại sao, cứ như thể cả hai đang hợp tác với nhau, cô lại không thấy ai trong cả hai người xuất hiện. Vì họ đã không ghé qua, nên cô rất rảnh rỗi và đã đọc đi đọc lại tấm thiệp mời hàng chục lần, những nếp nhăn xuất hiện trên trán cô ngày càng nhiều mỗi khi cô đọc từng từ một.
‘Ngày tổ chức của buổi tiệc trà…’
Đó là vào ngày mai, đúng vào khoảng thời gian này.
‘Tại sao họ lại không đến vào hôm nay cơ chứ?’
Cô trách cứ khi hai người bọn họ không xuất hiện, nhưng điều đó cũng vô nghĩa thôi. Cô không đủ can đảm để từ chối lời mời của Nhị công chúa, người được coi là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị hoàng đế tiếp theo.
‘Mình không phải là người duy nhất được mời, vì vậy thì tại sao mình lại không tham dự buổi tiệc đó trong im lặng nhỉ?’
Khi cô đang cân nhắc ý định đó, khuôn mặt của Lidan và Siaphyl lại hiện lên trong đầu cô. Cả hai đã trở nên thân thiết với cô kể từ khi cô gặp họ. Cả hai cuộc gặp gỡ đều không được mong đợi, và bây giờ có vẻ như cô
đang phải bước đi thật cẩn thận để không phải vướng vào sợi dây số mệnh. Mạng sống của cô có thể bị đe dọa.
Khi cô hỏi Pel và Sheila, họ chỉ trả lời rằng hãy làm bất cứ điều gì mà cô muốn. Pel thận trọng hỏi nếu từ chối lời mời thì sẽ như nào, nhưng….
‘Mình biết rằng điều đó không dễ dàng gì đối với tình thế hiện tại của mình.’
Pel đang suy ngẫm như thể nó là việc của anh, và âm thầm mang cho cô một tờ giấy và cây bút. Cho dù đó là lời đồng ý hay từ chối, điều đó có nghĩa là cô vẫn phải gửi đi một câu trả lời. Cuối cùng, cô đã bị mắc kẹt trong chính căn phòng của mình. Cô suy nghĩ một lúc, rồi cầm bút lên và viết xuống lời phản hồi của mình.