Chương 15
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Lú
Beta: Quy
Sheila và Pel dừng cuộc trò chuyện lại và cúi đầu chào khi Levisia bước đến cùng với Lidan. Và Pel, rời xa khỏi Lidan giống như cách anh ấy đã làm với Siaphyl.
"Đây là vụ mùa được trồng trong cung điện."
"Vụ mùa?"
Lidan nhìn cô như muốn nói, "Anh tưởng nó là một vườn hoa?"
Không, đúng hơn là anh ta đã từng coi nó là một vườn hoa. Cô nhặt lên sợi dây gần đó và đi vào khu vườn với không chút chần chừ. Vì Lidan không thể đi theo cô, nên anh ta chỉ có thể lượn vòng quanh nơi đó và hỏi, "Em sẽ làm gì thế, em gái?"
"Tôi đang đặt các cây đỡ để cây con không bị đổ. Để chúng có thể lớn lên khi bám vào xung quanh cây đỡ."
"Sao lại là em…"
"Không có đủ người ở đây. Hơn nữa, cuối cùng thì tôi là người sẽ ăn chúng."
"Em lớn lên và ăn những thứ này?" Lidan nhíu mày như thể anh ta vừa nghe điều gì đó vô cùng kỳ lạ. Đó là phản ứng chân thật đầu tiên từ anh ta. "Anh không thể tưởng tượng sao điều này lại xảy ra được." Chắc hẳn anh ta chưa bao giờ nhìn thấy cây trồng trong một vụ mùa ở khoảng cách gần như thế này. Cô nghĩ ngay đến việc anh ta chỉ nhìn thấy đồ ăn khi nó được dọn sẵn lên bàn của mình.
'Mình nghĩ là…' Siaphyl cũng có phản ứng tương tự. Giờ nghĩ lại, cô đã không gặp Siaphyl kể từ ngày đó.
'Mình đoán đó là một cú sốc lớn. Chờ đã, trong trường hợp…'
Liệu Lidan có dừng lại nếu anh ta phải làm việc này như thế không? Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô: liệu cô có nên gọi nó là Kế hoạch xóa bỏ Kraiden không? Tuy nhiên, cô không đủ can đảm để bảo Tam Hoàng Tử làm việc này. Ít nhất thì, Siaphyl đã tình nguyện giúp đỡ trước đây đã không quay lại.
Ngay sau đó, Lidan hỏi, "Anh có thể giúp gì không, em gái?"
"...!"
Cô ấy định đồng ý lời đề nghị thì Lidan đã lùi lại một bước.
"Thực ra, anh không biết gì về làm nông. Anh có thể là một gánh nặng hơn là sự giúp đỡ."
'Anh ta bắt được mình rồi.'
Cố chấp, Levisia cố gắng nghĩ cách thuyết phục anh ta thay đổi ý định sau khi đã bỏ lỡ kế hoạch của cô.
'Mình có nên nói rằng điều đó rất dễ không? Đủ để cho một người mới bắt đầu?'
Cô liên tục nghĩ cách thuyết phục anh ta khi cô đang buộc dây quanh người, rồi cô chợt nghe thấy tiếng cười vui vẻ. Rõ ràng là nó xuất phát từ Lidan. Cô không biết chuyện gì đã khiến anh ta vui đến thế, nhưng anh ta cười một lúc rồi nhặt sợi dây lên, mặc dù cô không hề nhờ anh ta làm thế.
"Được rồi, anh sẽ giúp."
"Dạ?"
"Thật khó để không đề nghị giúp đỡ với vẻ mặt của em đấy."
'Mình đã làm ra vẻ mặt gì vậy?' Anh ta luôn nói về khuôn mặt cô và cười lớn, nhưng ngược lại, cô luôn không hay biết gì cả. 'Không phải là mình phải mang theo gương để kiểm tra khuôn mặt đó chứ.' Ngơ ngẩn, cô vô tình dùng tay sờ lên mặt, làm mặt cô lấm lem đầy bùn đất.
"Ôi, em bị dính gì trên mặt kìa." Không hề báo trước, bàn tay Lidan đưa lên và xoa nhẹ má cô. Vào lúc đó, cô nghe thấy tiếng một vật nặng rơi xuống đất. Khi cô quay lại nhìn nơi đã phát ra âm thanh đó, Pel đang nhìn về phía họ, và cái xẻng đang nằm ở ngay bên chân anh ấy.
'Anh ấy đã ném cái xẻng xuống à?'
Đôi mắt cô nheo lại để tìm câu trả lời. Vì lý do nào đó, Pel trừng mắt nhìn cô và nhặt cái xẻng của mình lên. Nó chỉ diễn ra trong một giây, nhưng ánh mắt anh ấy dường như đang xuyên qua bên dưới mái tóc dày của cô.
'Tại sao anh ấy lại nhìn mình với ánh mắt như vậy?'
Có thể nói rằng đôi mắt của anh ấy đã phát sáng và bối rối trước hành động của Lidan, cô không thể rời mắt khỏi Pel khi Lidan nói.
"Em gái, người hầu đó…"
Đôi mắt cô mở to hơn khi cô quay lại nhìn Lidan. Phía sau có một người, giống như cô, có vẻ đang khá ngạc nhiên.
"Chị và… Lidan?"
Đó là Siaphyl, đang mặc một bộ quần áo cũ nát và thậm chí đội một chiếc mũ rơm. Tại sao cậu ta lại ở đây quyết tâm làm việc với bộ quần áo này?
"Hmm? Ai đây?"
"Tại sao cậu ta lại ở đây...?"
Môi Lidan cong lên khi Siaphyl lẩm bẩm một mình. Điều đó khá đáng sợ, khiến cô ớn lạnh sống lưng. Ngay sau đó, Lidan nói.
"Em trai đáng yêu của chúng ta đang làm gì ở đây vậy?"
'Hừm, nghe có vẻ như anh ta đang hăm dọa khi gọi cậu ấy là đáng yêu.'
***
Lidan đang để ý tới sự xuất hiện của Siaphyl. Anh ta nhướn mày khi thấy Siaphyl và Levisia có vẻ đã quen biết nhau từ lâu.
'Vậy là họ đã từng gặp nhau rồi sao?'
Chắc chắn đây không phải là lần đầu Siaphyl đến đây. Em ấy ăn mặc khác thường, và em ấy đã dễ dàng tìm ra nơi này.
'Ngay cả khi đặt chuyện làm thế nào mà họ có thể quen biết nhau sang một bên, thì điều này vẫn rất đáng ngờ.'
Lidan tiếp tục liếc nhìn Levisia đang ở bên cạnh mình. Bản thân anh cũng không biết Levisia có khả năng gì. Tuy nhiên, anh cảm thấy thoải mái và luôn tự tin hoàn thành bất cứ điều gì khi cô ấy ở gần. Giống như khi Cây Tiên ở gần vậy.
Cô như một tia nắng bất chợt xuất hiện trong cuộc đời nhạt nhẽo của anh vậy. Lidan biết mình không phải là người duy nhất cảm thấy như thế này. Nhưng làm thế nào mà Siaphyl phát hiện ra mình trước mặt anh chứ? Và phản ứng đó như thể anh đã bị bắt rồi?
Lidan bắt gặp ánh mắt của Siaphyl đang liếc về phía mình. Siaphyl nhanh chóng che mặt đi và mỉm cười, nhưng mãi một lúc sau, Lidan mới nhìn thấy mọi chuyện.
'Mình biết mà. Anh ta có một mục đích khác.'
Siaphyl cũng đang cảm thấy điều tương tự như Lidan. Ngoài ra, anh ta có thể muốn giấu cô ấy với những người khác. Nhưng bây giờ, như để tránh tình huống bất ngờ này, hoặc như để khám phá ra điều gì đó, Siaphyl lên tiếng.
"Em không nghĩ là sẽ thấy anh ở đây đó, Lidan."
"Anh cũng không nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy em trai bé bỏng của anh ở đây đó."
Vào lúc này, Lidan bắt đầu có cái nhìn khác về Siaphyl.
'Chúng ta đang nuôi một con cáo.'
Một con cáo ranh mãnh.