“Ta còn lạ gì nhãi ranh nhà ngươi!” Người trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng. “Mở miệng là tung hỏa mù. Trong mười câu ngươi nói được một câu thật đã là tốt lắm rồi.”
“Ấy ấy, sư phụ, ngài đừng dìm ta thế chứ~ Trong mười câu của ta chỉ có một câu là giả thôi~” Ta rung đùi đắc ý.
“Thôi được rồi. Ngươi đưa phương thức liên hệ ở hiện thực cho ta, ta tới tìm ngươi.” Đấm nhẹ vào người ta, người trẻ tuổi nghiêm túc nói.
“Vâng.” Ta viết số điện thoại cho hắn. “Sư phụ, ngươi tên là gì?”
“Tên game vẫn là Lam Nhất Đao, còn tên thật của ta là Lam Dịch. Số điện thoại của ta…” Lam Nhất Đao trả lời.
Chúng ta lại cùng hàn huyên một lúc nữa. Hóa ra sư phụ của ta là đầu bếp đặc biệt nổi tiếng trên toàn liên bang. Nhất Phẩm Trai nổi danh là do hắn mở, dưới cờ còn có rất nhiều công ty thực phẩm lớn…
Một lát sau, Lam Nhất Đao đứng lên: “Phải bắt đầu nấu nướng thôi, đồ ăn ở chủ tịch () ta phải tự tay làm. Nhóc con, có bị lụt nghề không đó? Tới giúp một tay, tiện thể để ta kiểm tra tay nghề.”
Ta còn có thể nói gì? Đành phải theo mông Lam Nhất Đao vào bếp.
May mắn là ta vẫn cần cù luyện tập hàng ngày. Lam Nhất Đao rất hài lòng với biểu hiện của ta. Hai thầy trò chúng ta hợp lực nhanh chóng nấu xong đồ ăn.
Đồ ăn của các bàn cho khách đều do nhân viên dưới quyền Lam Nhất Đao làm, khẳng định hương vị không thể sánh bằng hai người chúng ta làm. Ta là khách được mời tới dự tiệc, chẳng tội tình gì mà phải bận rộn nửa ngày rồi không được ăn ngon. Vì thế, ta cố tình làm thừa đồ ăn cho chủ tịch. Khi bọn họ ngồi trong sảnh ăn uống thì ta cùng Lam Nhất Đao trốn trong bếp mở một bữa tiệc nhỏ.
Cơm mới ăn được một nửa thì tiểu nhị của tửu lâu chạy xộc vào: “Không… Không xong rồi lão bản! Khách ngộ độc thực phẩm rồi!!”
Ta cùng Lam Nhất Đao đồng thời buông đũa, liếc nhìn nhau rồi đứng dậy ra khỏi phòng bếp. Vừa vào sân liền phát hiện trên bờ tường đứng đầy người chơi tay cầm nỏ.
“Lam lão bản xin chớ lo lắng. Chúng ta là người bang Ngân Nguyệt, chỉ mượn tửu lâu của các hạ để đối phó với một người. Xong việc, toàn bộ tổn thất của tửu lâu sẽ đều do chúng ta bồi thường.” Một người trong đám nhảy xuống đất, ôm quyền nói với Lam Nhất Đao.
Lam Nhất Đao còn chưa kịp mở miệng thì có một bóng người nhảy xuống từ cửa sổ tầng hai của tửu lâu. Người này dáng chạy nghiêng nghiêng ngả ngả lại chậm rì rì, cả người thì đẫm máu, nhìn cũng đủ biết là kẻ đang cận kề cái chết.
Những người chơi đang đứng trên bờ tường vừa thấy người nọ lập tức chĩa nỏ sắt trong tay về phía hắn. Tiếp đó là cảnh tượng đầy trời vũ tiễn thẳng tắp bay về phía hắn. Thế mà người này lại như tảng đá nhanh chóng trầm xuống, tránh thoát lượt mưa tên đầu tiên, lăn tới cạnh chân ta.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên. Tuy sắc mặt tối sầm nhưng trên mặt hắn cũng không dính bùn hay máu nên ta nhận ra ngay là Đạp Lãng.
Hắn vừa thấy ta thì lộ ra một nụ cười thoải mái, rồi ngay lập tức gục xuống bất tỉnh.
Khóe miệng ta giật rồi lại giật, cuối cùng vẫn đành giơ tay hướng tên vừa nói chuyện cùng Lam Nhất Đao đang đứng bên cạnh phi ra vài cái phi tiêu đặc chế của Đường Môn. Ta tranh thủ một tay xách cổ tên đang hôn mê dưới chân, tay kia tung phấn độc về phía bờ tường. Mấy người đang chiếm cứ trên đó rụng như sung. Ta thành công thế chỗ họ, chỉ để phát hiện ngõ nhỏ phía dưới chật ních người chơi vũ trang hạng nặng. Mặt ta treo đầy hắc tuyến -_-||||
Mò lấy một nắm thuốc viên dùng để trị liệu đủ mọi bệnh trạng nhét vào miệng Đạp Lãng, cũng chẳng rảnh xem hắn đã nuốt hết chưa, ta liền tay bắn ra một viên đạn khói tự chế. Thừa dịp sương khói tràn ngập, ta rút trường kiếm trong túi ra tả xung hữu đột, thỉnh thoảng còn ném bừa vài viên pháo nổ. Giữa những tràng nổ mạnh, ta mở một đường máu hướng về cuối ngõ nhỏ, cũng chính là bức tường phía sau nhà ta. Nhanh nhẹn nhảy vào trong sân, ta kéo lê Đạp Lãng vào trong phòng. Nơi này có sự bảo hộ của hệ thống, không được cho phép thì người bình thường không thể xông vào.
Lăn qua lộn lại nửa ngày, hao phí gần hết tinh lực cùng vài dược phẩm đáng giá ta mới thành công giành giật lại được mạng nhỏ của hắn. Ta mệt mỏi không chịu nổi ngã xuống bên cạnh hắn ngủ thiếp đi.
Lúc ta tỉnh lại thần thanh khí sảng nhưng vừa mở mắt đã bắt gặp Đạp Lãng tròn mắt nhìn ta chằm chằm. Ta bệnh nghề nghiệp lôi cổ tay hắn ra xem mạch, đã không còn nguy hiểm.
Ta đứng lên, đẩy cửa thò đầu ra nhìn quanh quất trong sân, không phát hiện gì khách thường, chỉ thấy NPC tiểu nhị tên Yến Nhị đang nằm trong sân phơi nắng. Ta vẫy hắn lại gần.
“Bên ngoài có động tĩnh gì không?” Ta hỏi nhỏ.
“Yên tâm đi lão bản, vẫn chưa ai biết bang chủ của Đạp Sóng Mà Đi trốn trong này. Tuy nhiên, kinh thành thực ra hơi loạn. Khắp nơi đều có xung đột giữa người chơi của Đạp Sóng Mà Đi và Ngân Nguyệt.” Yến Nhị cũng dùng giọng thầm thì cho ta biết tin tức hắn hóng được.
“Được rồi, ngươi nghỉ tiếp đi.” Ta gật gù đóng cửa lại, lôi ra một tấm nhân bì diện cụ ném cho Đạp Lãng. “Đi thong thả, không tiễn~”
Đạp Lãng nhận lấy mặt nạ, nhìn ta một cái rồi đội nó lên nghênh ngang đi ra khỏi cửa trước của cửa hàng. Ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói, càng ngày càng không có lễ độ.
Vơ lấy đống đơn đặt hàng chồng chất trong cửa hàng, ta bắt tay vào chế tác những món được yêu cầu.
Tầm bảy tám ngày sau, NPC tiểu nhị Yến Đại mang theo một người vào thư phòng của ta. Rời mắt khỏi đống nguyên vật liệu, ta dụi dụi đôi mắt đã hoa hết cả lên, mất một lúc mới nhận ra được người tới là Đạp Lãng.
Phản xạ có điều kiện đánh mắt quan sát tình trạng toàn thân hắn, thân thể khỏe mạnh, bớt lo.
“Có việc?” Ta nghi hoặc hỏi. (Editor: Cưng à, gặp nó bốn lần thì ba lần anh hỏi câu này rồi đó @[email protected]|||)
“Không có việc thì không thể tới?” Đạp Lãng đáp trả, giọng có vẻ hơi mất hứng.
“Ta rất bận.” Ta trần thuật sự thật, tiếp tục cắm cúi chế đồ.
Không biết qua bao lâu, Yến Nhị vào nhắc ta nấu cơm. Ta xem đồng hồ cát bên cạnh mới nhận ra giờ đã là giữa trưa. Buông mấy thứ lỉnh kỉnh trong tay xuống, vừa quay qua thì phát hiện Đạp Lãng vẫn còn ở trong phòng.
“Ngươi rảnh quá ha?” Ta bất đắc dĩ hỏi hắn.
Đạp Lãng không trả lời.
Ta xoay người ra khỏi phòng, hắn liền bám theo đằng sau ta. Ta vào bếp, hắn liền tựa cửa xem ta nấu cơm.
Lúc rửa rau thấy bóng cái đầu hắn cạnh chân ta, ta rốt cuộc vẫn mềm lòng rửa thêm phần hắn.
Cơm làm xong, còn không chờ ta mở miệng mời thì hắn đã tự tiện dọn ra bàn bốn bộ bát đũa. -_-|||
“Trường Không, ngươi vào game làm gì?” Đạp Lãng và hai đũa cơm vào miệng, nhồm nhoàm hỏi ta.
“Chơi.” Ta nuốt thức ăn trong miệng trả lời.
“…” Đạp Lãng -_-|||
Một lát sau, hắn lại hỏi: “Cụ thể?”
Ta đơ ra một lúc lâu mới nhận ra câu này là nối tiếp của câu hỏi phía trước. “Không có cụ thể.” Chơi rất nhiều thứ, ai mà kể hết được nha.
“…” Đạp Lãng -_-|||
Lại qua một lúc, hắn lại mở miệng: “Thế bình thường ngươi làm gì?”
“Bình thường? Thích làm gì thì làm thôi~”
“Ngươi có đánh quái, thăng cấp, làm nhiệm vụ không?” Đạp Lãng hỏi rất kì quái.
“Ngươi có phải bị sốt, mê sảng rồi không?” Ta buồn cười nhìn hắn. Chơi game thì ai chả làm mấy việc đó.
“Ta có một nhiệm vụ hai người, đang muốn tìm một người giúp. Ngươi có muốn cùng ta làm không?” Đạp Lãng ấp a ấp úng.
“Phần thưởng ngon không?” Ta mở miệng hỏi.
“Đối với ta mà nói thì rất tuyệt.” Đạp Lãng cân nhắc từng từ trả lời.
Thứ lọt được vào mắt xanh của bang chủ bang phái lớn nhất Hoàng Hôn thì xem ra không sai~
“Ok, ta đi với ngươi. Khi nào bắt đầu nhiệm vụ?” Ta đáp ứng.
Đạp Lãng hai mắt lóe sáng: “Khi nào cũng được.”
“Tốn nhiều thời gian không?” Ta cẩn thận tra hỏi.
“Ta cũng không rõ lắm, nhưng xét thực lực của hai chúng ta thì chắc cũng không mất quá nhiều thời gian.” Đạp Lãng tràn đầy tin tưởng tuyên bố.
“Vậy thì ăn cơm xong đi nhận nhiệm vụ luôn đi. À đúng rồi, nhiệm vụ gì đây?” Ta vừa và cơm vừa hỏi.
“Thiên lý truyền âm.” Đạp Lãng cười tủm tỉm phun ra bốn chữ.
E/N: Và thế là một con cá đã chui vào lưới~ nhìn trời huýt sáo
Chú thích:
chủ tịch: bàn dành cho những người tổ chức buổi tiệc, ở đây thì là bàn dành cho cô dâu, chú rể và cha mẹ hai bên. (xin đừng nhầm nó vs mấy bác chủ tịch huyện, chủ tịch xã ở VN:v)