Dược Ngọt

chương 85: phiên ngoại ngọt ngào 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lương Dược đã tham gia huấn luyện quân sự trọn một ngày, đương nhiên là rất mệt mỏi, bởi vậy sau khi thân mật với Sở Trú một hồi thì đã cạn kiệt hết sức lực, uể oải tựa người vào ghế sô pha không muốn nhúc nhích, nước trong thùng gỗ đã nguội rồi cũng chẳng buồn đứng dậy.

Sở Trú biết cô đã rất vất vả nên cũng không quấy rầy cô nữa, anh cầm lấy khăn khô trên tay vịn của ghế sô pha, một lần nữa ngồi xổm xuống đất, cẩn thận lau sạch sẽ chân cho cô, rồi mang tất và giày vào cho cô.

Toàn bộ động tác đều rất lưu loát và tự nhiên, biểu cảm trên gương mặt khác hẳn ngày thường, hoàn toàn không thể nhìn ra đây là một cậu ấm lớn lên trong nhung lụa.

Không, cho dù không phải là cậu ấm, bây giờ cũng rất hiếm có chàng trai nào tình nguyện rửa chân cho bạn gái mà, có đúng không?

Lương Dược nhìn Sở Trú, trong ngực cô như có thứ gì đó nôn nao, khóe môi hơi mím lại.

Vả lại ai xem mấy lời thốt ra khi nóng giận đó là thật rồi hồng hộc chạy đến và hôn... hôn chân cô.

Có ngốc không cơ chứ!

"Chúng ta về đi."

Sau khi Sở Trú buộc dây giày cho cô thì khuỵu gối đứng lên, rồi quay lưng về phía cô và khom xuống: "Anh cõng em."

“Không cần đầu, em có thể tự đi được.” Lương Dược lập tức lắc đầu, anh đã cùng cô huấn luyện quân sự cả một ngày, chắc chắn cũng đang rất mệt, cô cảm thấy mình không nên nhận ý tốt này của anh.

“Lên đi.” Lời nói của Sở Trú tuy ngắn gọn nhưng lại có ý tứ sâu xa, giọng điệu cương quyết khiến đối phương không thể cự tuyệt.

“Em tự đi được mà.” Lương Dược vẫn khăng khăng từ chối.

Sở Trú vờ như không nghe thấy: “Chẳng lẽ em càng muốn anh bế em về sao?”

"..."

Lương Dược không chống cự nữa, miễn cưỡng trèo lên lưng Sở Trú vì tin anh chắc chắn sẽ làm ra được loại chuyện kia.

Hạng người gì đây trời, chỉ là cô châm chước và không muốn làm gánh nặng của anh, ấy thế mà bị anh uy hiếp ngược lại rồi.

“Anh không mệt sao?” Lương Dược thấy vẻ mặt của anh khi cõng cô vẫn bình thản và không hề lộ ra chút mệt mỏi nào như thường ngày, nên nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Không cần cố ép mình đâu!”

“Em không nặng mà.” Sở Trú cõng cô đi xuống thang lầu, giọng nói đầy hờ hững.

Lương Dược bỗng chốc bị lấy lòng rồi, dùng hai tay ôm sát cổ của anh, nghiêng đầu hôn lên gò má của anh một cái, hai mắt cong lại: “Dẻo miệng quá đi.”

Sở Trú không ngờ lại được cô hôn nên có hơi sững sờ và nói: “Em rất nhẹ.”

“Ừ.” Lương Dược vui vẻ đáp lại.

Sở Trú: "Cũng rất gầy."

“… Hừ.” Lương Dược cảm thấy hơi khó hiểu: “Đột nhiên anh bị gì vậy?”

Sở Trú im lặng trong hai giây: "Hôn anh đi."

"Hả?"

"Vừa rồi anh khen em tận hai lần…” Sở Trú nói: “Thì em phải hôn anh hai lần.”

"..."

Lương Dược bật cười khanh khách, sao anh có thể đáng yêu như vậy?

Cô lại chu môi ra, lần lượt đặt lên má trái và má phải của anh mỗi bên một nụ hôn: “Như thế này thì được rồi chứ?”

Sắc mặt của Sở Trú không thay đổi, anh chỉ đáp gọn lỏn một tiếng “Ừ!”

Hai người bước ra khỏi tiệm ngâm chân, lúc còn đang đứng trước cửa thì Lương Dược phát hiện anh dừng bước và ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang bên cạnh.

Lương Dược nhìn theo ánh mắt của anh, đập vào mắt là dòng chữ đèn nê ông đủ màu sắc sáng lấp lánh “Nhà Nghỉ Tình Yêu”.

“Anh sẽ không muốn vào trong đó chứ?” Cô nhếch khóe môi và hỏi.

“Không muốn…” Sở Trú không hề do dự mà lắc đầu và cõng cô đi về phía trường học.

Lương Dược vừa thở phào nhẹ nhõm không bao lâu thì liền nghe thấy anh bình tĩnh nói: "Nhà nghỉ vừa nhỏ vừa bẩn, lại không vệ sinh, muốn đi thì cũng phải đi khách sạn.”

"..." Lương Dược xấu hổ và phát cáu vỗ vỗ vào vai anh mấy cái: "Đi cái rắm ấy, anh có thể đừng mở miệng là toàn nói mấy câu không đứng đắn như thế không hả!”

Khóe môi Sở Trú hơi cong, trầm giọng cười một tiếng và nói sang chủ đề khác: "Em vẫn chưa nói cho anh biết vì sao em lại nổi giận đến như vậy.”

Lương Dược bĩu môi: "Không phải là tại anh trêu hoa ghẹo nguyệt sao.”

Sở Trú: "Anh giải thích trên WeChat là chuyện của hội sinh viên thôi.”

“Em tức giận không được à?” Lương Dược nhéo vào cổ anh: “Sức quyến rũ của anh ghê gớm như vậy, bạn cùng phòng của em ngày nào cũng mơ tưởng đến anh, ai mà biết liệu có một ngày nào đó anh bỏ trốn cùng cô gái khác không cơ chứ!”

“Sẽ không có ngày đó.” Giọng điệu của Sở Trú rất lạnh nhạt nhưng lại cực kỳ kiên quyết: “Anh đã nói lúc trước khi chúng ta bắt đầu hẹn hò với nhau rồi mà, ngoài em ra, cả đời này anh chẳng cần ai khác.”

Lồng ngực của Lương Dược nóng lên: “Trú Trú…”

"Nếu em chưa yên tâm thì có thể cài camera và thiết bị nghe lén lên người anh.”

Lương Dược chỉ cảm động được năm giây: "... Không cần phải đến mức như vậy."

Cô cũng đâu phải là kẻ biến thái.

Sở Trú im lặng một hồi: "Vậy anh có thể cài mấy thiết bị đó lên người của em không?”

"Cút!”

Bởi vì Lương Dược và Sở Trú đã làm hòa với nhau nên mấy ngày huấn luyện quân sự sau đó của cô đều trôi qua một cách rất thoải mái.

Khi mấy người khác phải đứng phơi mình dưới ánh nắng mặt trời chói chang thì Sở Trú sẽ đưa cô đến chỗ bóng râm để huấn luyện, cô mệt thì có thể nghỉ ngơi, muốn uống nước thì uống nước, cũng không bắt cô phải đứng nghiêm, nói tóm lại còn nhẹ nhàng hơn cả tiết học thể dục nữa.

Lương Dược suýt nữa bật khóc vì vui mừng, lần đầu tiên được hưởng đặc quyền của việc có bạn trai, cực kỳ sảng khoái nhưng đồng thời cũng đáng ghét vô cùng.

Triệu Giảo Lộ không biết quan hệ giữa Lương Dược và Sở Trú, mỗi lần nhìn thấy Sở Trú huấn luyện cô riêng thì trong lòng dâng lên nỗi bất bình.

Vì được Sở Trú bảo vệ, Lương Dược từ khi tham gia huấn luyện quân sự đều không tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời, cho nên làn da vẫn trắng nõn như trước, không hề bị ánh nắng tàn phá đi chút nào cả.

Mỗi khi Triệu Giảo Lộ quay đầu lại, thì phải có một nửa số lần cô nhìn thấy Lương Dược ngồi dưới đất nghỉ ngơi, còn Sở Trú thì ngồi bên cạnh dùng tay quạt quạt gió cho cô.

Thật là quá đáng!

Dưới trời nắng to, Triệu Giảo Lộ miệng lưỡi khô khốc, sự ghen tị khiến cô ta mụ mị cả đầu óc, ngẩng đầu lên, giơ tay dõng dạc báo cáo và tức giận chỉ về hướng của Lương Dược mà nói với sĩ quan huấn luyện: "Sĩ quan huấn luyện, dựa vào cái gì mà Lương Dược có thể nhàn hạ như vậy, em cũng muốn Sở Trú huấn luyện riêng cho em!”

“Ý của em là tôi huấn luyện không đủ tốt, có phải không?” Sĩ quan huấn luyện nghe xong thì nổi trận lôi đình, nghiêm nghị quát mắng: “Em nói mình cũng muốn có đúng không, em muốn làm gì thì làm, vậy còn cần tôi huấn luyện làm gì nữa hả? Đi ra kia đứng thẳng ngẩng cao đầu ba mươi phút cho tôi!”

"..." Triệu Giảo Lộ dù rất tức giận nhưng chẳng dám nói gì, chỉ đành nhẫn nhịn cố nuốt sự oán than đó vào lại trong bụng.

Một tuần huấn luyện quân sự trôi qua nhanh chóng, Lương Dược như cá gặp nước, cùng với tiệc tối đón chào sinh viên mới và buổi bế mạc đại hội thể dục thể thao mà chầm chậm thích nghi với cuộc sống đại học, mỗi ngày dần dần từng bước tiến vào giảng đường.

Học Viện Mỹ Thuật có nhiều chuyên ngành, chẳng hạn như thiết kế thời trang và điêu khắc, trong khi Lương Dược và các cô bạn khác trong ký túc xá đều học hội họa nên đương nhiên tất cả bọn họ đều được xếp vào cùng một lớp.

Ở cùng với nhau nhiều ngày qua nên Lương Dược gần như đã đoán được tính cách của những người bạn cùng phòng, Vương Tố là người hiền lành, tính tình yếu đuối, không có chính kiến, ai bảo sao thì nghe vậy nên luôn bị Triệu Giảo Lộ dắt mũi.

Mặt khác, mối quan hệ giữa Lương Dược và Triệu Giảo Lộ là tệ nhất, nguyên nhân có thể là vì Sở Trú, Triệu Giảo Lộ ghét Lương Dược ra mặt, hơn nữa còn giật dây cho cả ký túc xá cô lập cô, Vương Tố dù khó xử nhưng vẫn ngập ngừng đồng ý, còn Nghê Thanh Song đơn giản là chẳng buồn để ý đến cô ta.

Nghê Thanh Song có gia cảnh tốt nhất trong số bọn họ, cô ấy xinh đẹp và sáng sủa, thích làm gì thì làm và là một quý cô thật thụ. Mỹ phẩm cô ấy sử dụng đều là hàng cao cấp đắt tiền, tiêu tiền như nước, mới mấy ngày trước cô ấy vừa vung tay không chớp mắt mua một chiếc váy với giá năm mươi nghìn tệ.

Mặc dù bây giờ Lương Dược có chút tiền rồi nhưng vẫn không thể sánh được với cô ấy.

Vì cùng sở thích với Nghê Thanh Song nên những ngày ở ký túc xá của Lương Dược cũng chẳng khó khăn lắm, mỗi ngày cùng cô ấy đi học, sau khi tan học thì đi ăn cơm với Sở Trú, cuộc sống trôi qua rất phong phú.

Mà Nghê Thanh Song dường như là thật sự có thích ai đó, ngày nào sau buổi chiều đều chẳng thấy cô ấy đâu, nghe đồn là bận đi theo đuổi anh chàng nào đó.

Chương trình giảng dạy của đại học cũng chẳng dễ thở hơn của trường cấp ba là mấy, lớp của Dương Lược ngày nào cũng chật ních sinh viên, giảng viên cũng quản tương đối chặt.

Kết thúc ngày lễ Quốc Khánh, Lương Dược tham gia tiết học chuyên ngành, giảng viên đã giao cho bọn họ tổ chức một nhiệm vụ rất giật gân: "Chủ đề của bài kiểm tra tiết sau là vẽ sinh viên nam. Các em có thể tự do tìm một sinh viên nam nào đó để làm người mẫu minh họa cho mình.”

Lập tức có người giơ tay hỏi: "Người mẫu không phải trong lớp có được không ạ?"

Giảng viên gật đầu: "Tất nhiên, miễn là đàn ông."

"Có phải cởi quần áo không ạ?"

"Chuyện đó là đương nhiên rồi.” Giảng viên nghiêm nghị: "Nếu không cởi ra thì làm sao hiểu được cấu tạo bộ xương và cơ bắp của con người hả? Cho nên nhất định người mẫu này phải không mặc gì.”

Bên dưới xôn xao, lập tức có một sinh viên nam đỏ mặt lắc đầu nguầy nguậy: “Không làm, không làm, tuyệt đối tôi sẽ không làm!”

“Cũng không tới phiên cậu!” Ai đó liền lên tiếng chế nhạo: “Cậu định không làm bài kiểm tra à.”

Đúng ha.

Lớp học im ắng trong giây lát, nếu như vậy thì tức là chỉ có thể tìm các bạn nam ở ngoài lớp để làm người mẫu.

Lương Dược lập tức nghĩ đến Sở Trú, nhưng để anh trần truồng trước mặt nhiều người như vậy, cho dù anh có đồng ý thì cô cũng không đành lòng…

"Thưa giảng viên, cái…” Một cô bạn thẹn thùng giơ tay lên: “Quần tây cũng phải cởi luôn ạ?”

“Cái này do bọn em quyết định…” Giảng viên liếc xuống bên dưới và lạnh lùng nói: “Các em phải biết bài kiểm tra lần này có liên quan đến điểm số cuối kỳ. Các em muốn vẽ như thế nào cũng được, nhưng người chấm điểm là tôi. Nếu các em muốn qua môn của tôi, tốt nhất là phải chăm chút bài kiểm tra cho tốt, cấu tạo cơ thể người phải đạt được tiêu chuẩn của tôi, hoàn thành càng chi tiết thì điểm càng cao."

Lương Dược: "..."

Nói cách khác, để lộ càng nhiều thì điểm càng cao.

Đầu óc đen tối quá rồi.

Tiếng chuông tan học đúng lúc vang lên rồi.

"Được rồi, tiết học hôm nay kết thúc ở đây, tan học.” Giảng viên sửa sang lại sách trên bục giảng: “Nhắc nhở lần cuối một chút nhé, các em có thể lựa chọn một người vẽ một mẫu, hoặc là nhiều người vẽ một mẫu cũng được. Tôi chỉ quan tâm đến tranh, những thứ khác thì tùy các em.”

Nói xong, nữ giảng viên ung dung rời đi trên đôi giày cao gót.

Sau khi giảng viên đi rồi thì tiếng phàn nàn than thở vang lên khắp lớp.

"Cái quái gì vậy chứ, giảng viên nói nghe thì dễ lắm, nhưng mà đào đâu ra sinh viên nam nào tình nguyện làm người mẫu khỏa thân cho chúng ta chứ? Người ta cũng đâu có khùng!”

"Có phải các giảng viên du học ở nước ngoài về đều cởi mở như vậy không?"

"Sao giảng viên không cho tôi vẽ phụ nữ nhỉ, tôi sẽ chọn bà cô đó đầu tiên!”

"Đúng vậy, lại còn dùng điểm số để uy hiếp chúng ta, gây khó dễ thì gây khó dễ chứ, ai còn lạ gì tính khí của bà cô đó nữa.”

"Suỵt, các cậu bé bé cái mồm lại một chút đi, đây không phải là giỡn chơi đâu, chọc giận giảng viên đó thì thật sự sẽ bị rớt môn đấy, đã có kha khá anh chị khóa trên phải khiếu nại rất vất vả ở trên diễn đàn trường học rồi.”

...

Vì tiết sau không học, nên Lương Dược thu dọn cặp sách và rời khỏi giảng đường cùng Nghê Thanh Song.

"Cậu định tính sao với bài kiểm tra kia?” Lương Dược nghiêng đầu hỏi cô ấy: "Có nhắm được ai phù hợp cho vị trí người mẫu không?"

Nếu Nghê Thanh Song tìm được người mẫu thì cô chỉ cần vẽ ké là xong thôi.

“Có thì cũng có, nhưng mà không biết cậu ta có chịu không.” Nghê Thanh Song thở dài.

Lương Dược tò mò: "Là ai vậy?"

Nghê Thanh Song nói: "Chính là người trước đây tớ nói với cậu, cái anh chàng mà tớ đang thích đấy."

Lương Dược không thể tin được: “Cậu thật sự đồng ý để người cậu thích trần truồng ở trước mặt bao nhiêu người như vậy sao?”

"Chuyện này có gì to tát đâu…” Nghê Thanh Song không thèm để ý: "Đây là vì nghệ thuật mà, chứ có chỗ nào bẩn thỉu xấu xa đâu cơ chứ, tớ không tin cậu ta ở trước mặt nhiều người như vậy mà nổi dục vọng được. Ừ, quyết định rồi, tớ nhất định phải khiến cậu ta đồng ý làm người mẫu của tớ!”

Cô ấy nhìn vào điện thoại di động: "A, tới giờ rồi, không nói nữa, tớ đi trước đây, tạm biệt cậu nhé.”

“… Tạm biệt.” Lương Dược nhìn thấy cô ấy vội vội vàng vàng đi tới cổng trường, cũng không biết là cô ấy muốn đi đâu.

Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng đi lo chuyện của người khác, nghe xong những gì Nghê Thanh Song nói thì cô cảm thấy rất có lý, bị người khác nhìn một chút thì cũng sẽ không bị mất bớt miếng thịt nào.

Quả nhiên tốt hơn vẫn là để Sở Trú làm người mẫu cho mình.

Suy nghĩ không bằng hành động, Lương Dược nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ, cầm điện thoại di động lên và gửi một tin nhắn WeChat đến Sở Trú: "Anh yêu ơi, đang ở đâu thế?”

Rõ ràng là hết giờ học rồi mà sao Sở Trú lại trả lời chậm như vậy, hơn nữa tin nhắn chỉ vẻn vẹn năm chữ: "Bị hack tài khoản à?"

Lương Dược không tức giận, chỉ gửi đi một hình mặt cười: "Có thể kính nhờ anh giúp em một chuyện này được không?”

Sở Trú: "Chuyện gì?"

"Anh đồng ý với người ta trước đi mà.”

"Em nói trước đi."

Lương Dược ấm ức kêu lên: "Ngay cả sự tín nhiệm cơ bản nhất dành cho bạn gái lẽ nào anh cũng đều không có sao?"

"Anh rất muốn có đấy chứ…” Sở Trú chậm rãi nói: "Nhưng thực tế cho thấy mỗi lần em nói chuyện với anh giống như thế này, thì đều là những chuyện chẳng tốt lành gì cả.”

"..." Lương Dược nói một cách thành khẩn: "Cũng không phải là chuyện gì to tát cả, chỉ là tiết học tiếp theo em phải làm bài kiểm tra rồi, giảng viên yêu cầu bọn em phải tìm một sinh viên nam làm người mẫu minh họa, em cảm thấy anh cực kỳ thích hợp cho vị trí này.”

Một hồi lâu sau Sở Trú mới nhắn lại: "Có phải cởi quần áo không?"

“…Có.” Lương Dược chột dạ.

“Không thể.” Sở Trú trả lời chắc như đinh đóng cột.

"Anh đừng như vậy mà…” Lương Dược dỗ dành: "Anh cứ nghĩ là đi biển bơi thôi, không có gì phải mắc cỡ. Ngày mai em đi mua quần bơi cho anh nhé, có được không?”

Sở Trú im lặng không đáp.

Lương Dược tiếp tục nỗ lực thuyết phục anh: "Nếu anh không chịu, thì em phải vẽ sinh viên nam khác đó. Anh đành lòng để em nhìn sinh viên nam khác khỏa thân sao?”

"..."

"Đây là hiến thân vì mục đích nghệ thuật mà, là một điều vô cùng thiêng liêng và lớn lao đó. Em cam đoan sẽ bảo vệ cơ thể của anh thật tốt, không để người khác nhìn thấy, có được không?”

"..."

Cũng không biết Sở Trú bị câu nào của cô làm cho cảm động, mà im lặng một lúc, cuối cùng mới mở miệng nói: "Được, nhưng anh có điều kiện."

Lương Dược: "Điều kiện gì?"

"Anh hiến thân cho nghệ thuật, vậy thì trao đổi tương đương đi, không phải em cũng nên hiến thân cho anh sao?”

Sở Trú từ tốn nói tiếp: "Chúng ta cho nhau một cái hẹn, nhỉ?"

"..."

Truyện Chữ Hay