Lương Dược hôn không được bao lâu, Sở Trú còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã rời khỏi.
Hôn nhẹ một cái rồi rời khỏi, chỉ còn vương lại hơi ấm của làn môi và mùi hương hoa hồng thoang thoảng.
Cổ họng của Sở Trú khẽ động, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười quyến rũ của người con gái, lồng ngực như muốn nóng lên, nếu không phải bị nhiều người nhìn như vậy thì anh nhất định sẽ không chút do dự mà ôm eo cô rồi hôn lại.
Ở góc quay người khác không thể nhìn thấy, Lương Dược tinh nghịch nháy mắt với anh, đôi môi đỏ mọng cong lên thành hình vòng cung vô cùng gian xảo, không sai, cô đang cố ý đùa giỡn anh.
Kết quả cũng không tệ.
Mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn trên người bọn họ, hành động của Lương Dược rất táo bạo, đã gây ra náo loạn không nhỏ, ở bên dưới có rất nhiều người xì xào bàn tán.
"Trong kịch bản không có đoạn này, An Hồng Nguyệt và nam chính không có cảnh hôn này, cô gái này cũng táo bạo quá rồi."
"Đúng vậy, nhưng có điều tính cách của An Hồng Nguyệt rất phóng đãng, cũng có thể chủ động hôn mà, ngược lại cũng phù hợp với tính cách được xây dựng nên, còn tăng thêm nhiều điểm sáng cho nhân vật."
"Nhìn tuổi của cô gái này vẫn còn trẻ, nói hôn là hôn, con gái bây giờ thật sự không biết xấu hổ là gì, làm mọi cách để thu hút sự chú ý của giám đốc."
"Chỉ có sự chú ý của tôi đã lỡ va phải anh chàng đẹp trai bị cô gái ấy hôn thôi sao? Mẹ ơi, anh ấy trông đẹp trai quá đi mất, anh ấy cũng là người trong giới đúng không?”
Trường quay trở nên náo động, hành động của Lương Dược đem lại những ý kiến trái chiều.
Thư Hựu Mạn sớm đã bị Dương Nhược Hạm kéo đến bên cạnh hỗ trợ thử vai, nhưng bị màn trình diễn ngẫu hứng của Lương Dược làm cho kinh ngạc, bà không nhịn được mà bật cười, nên nói không hổ danh là con bé sao? Vào lúc này cũng không quên tán tỉnh Sở Trú.
Thư Hựu Mạn lại cảm thấy khá yên tâm, cả ngày hôm nay Sở Trú cũng không nói được mấy câu, nhìn là biết tâm trạng không được tốt, Lương Dược chắc chắn cũng nhận ra được, nên đã dùng cách này để xoa dịu lòng anh, hóa giải sự bất an của anh.
Tuy rằng cô gái này nhìn bề ngoài là người vô tâm vô tình, nhưng không ngờ cô rất coi trọng Sở Trú, vô cùng quan tâm đến cảm xúc của anh.
Thư Hựu Mạn khống chế biểu cảm trên khuôn mặt, cố gắng làm cho nụ cười của mình bớt lộ liễu.
Dường như Dương Nhược Hạm có suy nghĩ trái ngược với bà ấy, thấy Lương Dược không chút kiêng dè mà hôn Sở Trú thì hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.
Đương nhiên Lương Dược còn biết rõ mình đang thử vai, sau khi hôn Sở Trú xong, cô sử dụng khả năng diễn xuất của mình để đọc lời thoại ở cuối kịch bản một cách sống động.
Sở Trú vừa nhận được phúc lợi, hiếm khi ngoan ngoãn phối hợp diễn xuất với cô như vậy, tuy nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cảm xúc không đủ phong phú, biểu cảm không được thờ ơ giống nam chính mà trái lại giống như boss phản diện, khiến kỹ năng diễn xuất vốn không được tốt của Lương Dược được nâng cao hơn.
Khi màn trình diễn của cô kết thúc, các nhà biên kịch đạo diễn ngồi ở hàng ghế đầu mỉm cười tán thưởng cô, xem ra về cơ bản đã chọn cô rồi.
Quả nhiên, khi những người còn lại lần lượt thử vai xong, Dương Nhược Hạm liền đưa ra kết quả ngay tại chỗ: “Bộ phim này sẽ chính thức bấm máy vào ngày mốt, để tiết kiệm thời gian của mọi người nên bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết kết quả, mọi người đều biểu hiện rất tốt, nhưng nhân vật An Hồng Nguyệt của Lương Dược diễn phù hợp với hình tượng trong bộ phim hơn, thật sự xin lỗi.”
Những người mới mặc dù bị mất vai diễn, nhưng cũng không nói gì, từng người một rời đi.
“Tôi không phục!”
Dụ Cầm không thể chấp nhận kết quả này, đầu như muốn nóng lên, đứng lên lớn tiếng nói: "Diễn xuất của cô ta kém như vậy, làm sao có thể thích hợp diễn vai An Hồng Nguyệt?”
Mọi người đều im lặng.
Lương Dược nhíu mày, thản nhiên nhìn về phía cô ta.
"Cô Dụ, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cô có tư cách gì mà không phục nhỉ?"
Sắc mặt Dương Nhược Hạm lập tức tối sầm lại, không ngờ rằng EQ của Dụ Cầm lại thấp như vậy: "Về khí chất cô ấy thích hợp hơn cô, diễn xuất cũng nghiêm túc hơn cô, hơn nữa cô ấy sẽ không yêu cầu thay đổi kịch bản và đòi tăng tiền thù lao, đoàn làm phim chúng tôi dùng tiền mời mọi người tới đây để đóng phim, chứ không phải đến làm mẹ thiên hạ!”
Ở đây vẫn còn có rất nhiều người ngoài, bà ấy nói ra những lời này không chút khách khí, không chừa lại chút thể diện nào cho Dụ Cầm, chỉ một câu mà mang nhiều ý tứ, có người còn lén lút quay video lại.
Không ngờ rằng Dụ Cầm trong sáng ngọt ngào mà đời tư lại là người như vậy, đây chắc chắn là tin tức lớn.
"Bà..." Dụ Cầm bị mắng trước mặt mọi người, mặt đỏ bừng, tức giận muốn đáp trả thì lập tức bị người đại diện của cô ta ngăn lại, trừng mắt cảnh cáo cô ta: “Cô làm loạn như vậy đủ chưa, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”
Là một ngôi sao thì quan trọng nhất chính là danh tiếng, một khi danh tiếng bị hủy hoại thì coi như chấm hết, con đường của Dụ Cầm rất thuận buồm xuôi gió, kiêu ngạo đến mức ngay cả đạo lý này cũng không hiểu.
Người đại diện cảm thấy vô cùng mất mặt, thầm mắng cô ta là một kẻ ngốc.
"Xin lỗi đạo diễn Dương, cô Dụ Cầm tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, tôi ở đây bồi thường cho bà, xin bà rộng lòng tha thứ cho cô ấy lần này."
Người đại diện cúi đầu xin lỗi, sau đó kéo Dụ Cầm nhanh chóng rời đi.
Vở kịch hay đã kết thúc, mọi người cũng dần dần tản ra.
Lương Dược đã vượt qua buổi thử vai nên tâm tình rất tốt, chào hỏi người trong đoàn làm phim, đang muốn đi theo Sở Trú và Thư Hựu Mạn về nhà thì bị Dương Nhược Hạm do dự gọi lại: "Lương Dược, cháu chờ một chút.”
"Còn chuyện gì sao ạ?" Lương Dược dừng lại, ngờ vực nhìn về phía bà ấy.
"Cháu tốt hơn hết là nên kiềm chế lại một chút, sau này đừng nên thân mật với bạn trai ở nơi công cộng." Vẻ mặt Dương Nhược Hạm rất nghiêm túc.
Lương Dược: "Tại sao?"
"Cái này còn cần phải hỏi sao?" Dương Nhược Hạm lắc đầu: "Yêu đương đối với nữ nghệ sĩ mà nói là điều cấm kỵ, cháu còn trẻ trung xinh đẹp, lại có năng khiếu, quan trọng nhất là có duyên với khán giả, nếu sau này cháu có thể đứng vững trong làng giải trí, dì sẽ rất coi trọng cháu.”
Lương Dược lắng nghe bà ấy nói xong rồi mỉm cười: "Dì Dương, có thể dì đã hiểu lầm rồi, sau này cháu sẽ không vào giới giải trí đâu, cháu đến thử vai chỉ vì muốn trả nợ.”
Dương Nhược Hạm sửng sốt: "Cháu nợ rất nhiều tiền sao?”
Làm con dâu nhà họ Sở lại nghèo như vậy sao?
"Dạ." Lương Dược ậm ờ bỏ qua: “Hơn nữa sở thích của cháu là vẽ tranh, diễn xuất cho vui thì cũng được, nếu diễn cả đời thì bỏ đi.”
Dương Nhược Hạm cảm thấy đáng tiếc: “Cháu phải suy nghĩ thật kỹ, phải biết rằng có bao nhiêu cô gái tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy mà không được.”
Lương Dược cười cười, vẫn lắc đầu: “Cháu đã nghĩ kỹ rồi, so với làm ngôi sao thì cháu muốn nắm tay người yêu hơn.”
Sau khi thử vai xong thì cô gia nhập tổ làm phim, cảnh quay của Lương Dược còn chưa bắt đầu, mấy ngày sau đi cũng không sao, nhưng cô vẫn muốn đi trước, thứ nhất cô có thể làm quen với môi trường một chút, thứ hai có thể học hỏi kinh nghiệm từ những người đi trước.
Sở Trú cũng không còn phản đối việc diễn xuất của cô nhiều nữa, nhưng vẫn sẽ đi theo cô. Chỉ sau mấy ngày, trong đoàn làm phim ai cũng biết Lương Dược có một người bạn trai đẹp trai cũng không dễ chọc giận, không có một chàng trai nào dám có ý đồ với cô.
Mà Lương Dược lại thành công trong việc theo đuổi thần tượng, cuối cùng cũng gặp được Tiết Húc, không hổ danh là diễn viên hàng đầu, khuôn mặt anh tuấn không thể chê vào đâu được, da trắng như tuyết, vóc dáng cao gầy, lông mày thanh tú hơn cả con gái, lại không mất đi khí chất, so với trên TV còn đẹp trai hơn.
Lương Dược vô cùng kích động, vừa nhìn thấy anh ta liền chạy đi xin chữ ký, Tiết Húc hào phóng ký tên cho cô, rất có phong thái của một quý ông, lịch thiệp như chính cái tên của anh ta vậy.
Anh ta đối với ai cũng đối đãi bình đẳng, duy trì khoảng cách tiến lui thích hợp.
Cảm giác tươi mới của Lương Dược cũng đến và đi một cách nhanh chóng, ngày hôm sau đã không còn cảm giác với anh ta, mỗi ngày đều nghiên cứu kịch bản, suy nghĩ làm thế nào để quay phim cho tốt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cô chỉ có ít cảnh quay, vài ngày nữa là sẽ kết thúc, phân cảnh cuối cùng chính là cô sẽ ăn mặc hở hang đi quyến rũ nam chính.
Trong kịch bản, cô vẫn mặc một chiếc váy đỏ, chỉ là phong cách khác với ngày trước, áo dây trễ vai và váy ngắn chiết eo, để lộ bắp chân trắng nõn và nuột nà.
Thiết kế váy rất đặc biệt, sợi dây màu đỏ ở thắt lưng được kết nối với dây đeo, một khi bị kéo ra, dây đeo cũng sẽ được nới lỏng, do đó vải ở nửa trên của cơ thể sẽ bị bung ra.
Thiết kế rất nguy hiểm và táo bạo, giống như đang mở một món quà, kích thích được nhiều sự tò mò của đàn ông.
Đương nhiên là nam chính chính trực trong bộ phim sẽ không “mở quà”, hoặc là Lương Dược sẽ chủ động kéo dây buộc, hiến thân cho anh ta.
Nguyên tác được viết như thế này, An Hồng Nguyệt khỏa thân trước mặt nam chính, nam chính thì lại không động đậy.
Thước đo của phim truyền hình không thể lớn như vậy, bên trong váy của Lương Dược còn mặc thêm một bộ đồ lót thể thao, cởi váy cũng không lộ ra được gì.
Nhưng Sở Trú dường như không nghĩ như vậy, sau khi đọc được đoạn kịch bản đó, lông mày nhíu chặt, sắc mặt trầm xuống một cách đáng sợ, chỉ nhịn không bùng phát.
Lương Dược tuy rằng phát hiện ra, nhưng vẫn làm những việc nên làm hàng ngày, mặc váy đỏ rồi diễn cùng người khác, nói nói cười cười, không hề cảm thấy có gì không ổn.
Giống như một con bướm cứ bay lượn lờ trong thành phố.
Thành ngữ Trung Quốc, ý là làm những chuyện thu hút sự chú ý.
“...”
Đây nhất định là trả thù.
Sở Trú nghiến răng, suy nghĩ mông lung.
Sau khi cô quay xong, anh sẽ làm cho cô đẹp mặt.
Hai ngày đó, Sở Trú không cùng cô đi đến đoàn làm phim, mắt nhắm mắt mở bỏ qua, anh sợ nếu tiếp tục nhìn sẽ nhịn không được mà ôm cô bỏ đi ngay lập tức.
Mà anh không đến thì quần chúng ăn dưa lập tức nghĩ bậy bạ, tìm Lương Dược nhiều chuyện: "Bạn trai cô giận rồi à?”
"Hình như là vậy." Lương Dược lẩm bẩm: “Tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi.”
Lòng dạ còn nhỏ nhen hơn cả lỗ kim.
Có điều cô cũng cảm thấy ngoài ý muốn, vì tính cách Sở Trú nếu không chịu nổi sẽ trực tiếp nói thẳng ra, sẽ bá đạo không cho phép cô diễn nữa.
Lương Dược đã sẵn sàng để cãi nhau với anh… À, là chuẩn bị để giảng đạo lý.
Kết quả anh chẳng nói lời nào, cùng lắm là tức giận đến mức không muốn tới.
Cảm thấy anh có chút dễ thương.
Khóe môi Lương Dược không khỏi cong lên.
Một ngày trước khi chính thức diễn cảnh quyến rũ, Lương Dược mượn chiếc váy đỏ từ tổ trang phục, nói muốn để lại danh tiếng tốt, còn muốn mặc nó để luyện tập.
Đoàn làm phim đương nhiên sẽ không từ chối một đứa trẻ làm việc chăm chỉ như vậy, hào phóng cho cô mượn.
Tối hôm đó, Sở Trú tắm xong nằm trên giường không ngủ được, chỉ cần nghĩ đến Lương Dược ăn mặc như vậy ở trước mặt nhiều người thì trong lòng liền buồn bực.
Anh đứng dậy mở cửa sổ hút một điếu thuốc, đôi mắt còn đen hơn cả màn đêm, sâu đến mức không thể phai nhạt.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng, giọng nói nhẹ nhàng của cô truyền đến: “Trú Trú, anh ngủ chưa?”
Sở Trú sửng sốt, dập tắt điếu thuốc rồi đi ra mở cửa.
Một màu đỏ tươi bất ngờ lọt vào tầm mắt của anh.
Lương Dược mặc một bộ váy màu đỏ với bộ ngực căng mọng và đôi môi hồng, eo thon dài, cơ thể vô cùng hoàn mỹ, cô mỉm cười nhìn anh, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ tùy ý xõa ra trên vai, đẹp đến mê người.
“Sao im lặng vậy?”
Cô vào phòng rồi tiện tay đóng luôn cửa lại, mỉm cười hất cằm lên nhìn anh: "Em có đẹp không?”
“... Đẹp." Giọng nói của Sở Trú hơi khàn khàn, nhìn cô thật lâu: "Sao em lại ăn mặc như vậy?”
"Em mượn váy từ đoàn làm phim." Lương Dược nói: "Em nghĩ ngày mai anh chắc chắn sẽ không đến, vì vậy em muốn mặc nó cho anh xem trước."
Cô nắm lấy tay anh và đặt lên trên chiếc nơ buộc bên hông: "Em chỉ muốn cho một mình anh xem mà thôi."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng và chậm rãi, nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp diễm lệ đến quyến rũ.
"Cho dù là bên trong hay bên ngoài.”