Edit Tiên Vô Sắc
"Thì ra ở đây." Hai hán tử thấy tiểu hòa thượng, nhìn nhau cười, nói: "Tiểu hòa thượng ngoan ngoãn đi theo chúng ta một chuyến." Khi đang nói chuyện, một người lên trước, đưa tay bắt lấy Đường Ninh.
Nhìn hai tên hán tử đó, Đường Ninh đem cái bát trong tay bỏ vào trong ngực, vuốt vuốt nắm đấm, nói: "Vậy thì phải xem bản lĩnh của các ngươi."
Không bao lâu, trong hẻm vang lên những tiếng kêu thê thảm, bị che đi bởi tiếng người náo nhiệt ồn ào trên đường chính....
Đường Ninh sửa lại tăng bào trên người, phủi phủi ống tay, sờ tiền giấu trong ngực, một mặt ý cười đi tìm dược lâu.
Ngay sau khi nàng rời đi hai người sưng mặt sưng mũi trong hẻm chân thấp chân cao đi tới chỗ sương phòng của một tửu lâu.
"Nhị gia, tu vi tiểu hòa thượng đó ở trên chúng tôi, chúng tôi, chúng tôi không phải là đối thủ của hắn..." Hai người quỳ trên mặt đất rủ thấp đầu nói, không dám nhìn tới sắc mặt âm trầm của chủ tử.
"Phế vật!"
Nam nhân khoảng tuổi một mặt hung hiểm nhấc chân đạp lăn hai tên kia, hắn đứng lên, tức giận nói: "Phế vật vô dụng! Một tiểu hòa thượng - tuổi tu vi lại trên các ngươi? Uổng công cho các ngươi đi làm!"
Hai người bị đạp vội vàng quỳ sấp lại, không dám giải thích, vì bọn hắn biết rõ, nói cái gì, chủ tử cũng không tin, nhưng, bọn hắn cũng biết rõ, thực lực tiểu hòa thượng ở xa trên bọn hắn.
"Lão Hứa, ngươi đi bắt tiểu hòa thượng tới cho Nhị gia ta."
Nam nhân mặt hung hiểm híp mắt, một tay xoay nhẫn ngọc trên ngón cái, lộ ra vệt cười âm tà, nói với nam nhân trung niên: "Nhẹ tay một chút, đừng làm hư đồ chơi mới của gia."
"Vâng." Nam nhân trung niên đáp, liếc nhìn hai người dưới đất, cất bước đi ra ngoài.
Lúc này, ở dược thương lớn nhất thành, trong Bách Thảo Lâu.
Đường Ninh mua một ít dược liệu, sau đó cười hỏi với dược đồ: "A di đà phật, thí chủ, không biết có thể mượn dược cụ hậu viện dùng một lát được không?"
"Cái này không được, dược cụ ở hậu viện bình thường đều để chúng tôi mài thuốc nghiền dược, không thể cho người ngoài dùng."
Dược đồ lắc đầu nói, thấy ánh mắt tiểu hòa thượng thanh tịnh tinh khiết đang mong chờ hắn, hắn không khỏi gãi đầu một cái, nói: "Ta nhớ ở sân sau chúng ta có bộ dược cụ không dùng, ta giúp ngươi hỏi chưởng quỹ một chút."
Đường Ninh nhãn tình sáng lên, nói: "Đa tạ thí chủ."
Tuy nàng cũng không muốn gỉa mạo thân phận đệ tử Phật môn, nhưng nàng phát hiện, dùng thân phận này cũng rất tốt, nhất là người thiện tâm, vì nàng là tiểu hòa thượng đi khắp nơi thuận tiện hơn.
Dược đồ hỏi qua chưởng quỹ, sau khi lấy được sự đồng ý, Đường Ninh liền đi ra sân sau của Bách Thảo Lâu. Ở ngoài trời có hai dược đồ đang phơi thảo dược, nàng đi tới chỗ dược cụ nằm trong góc, ngồi đưa lưng về phía hai người dược đồ, bắt đầu xử lý dược liệu đã mua lúc đầu.
Mặc dù kinh ngạc khi thấy có tiểu hòa thượng đến sân này, nhưng hai tên dược đồ cũng không nhiều lời, chỉ chuyên tâm làm việc của mình, cũng không để ý tiểu hòa thượng ở góc kia đang làm gì.
Phía trước, chưởng quỷ đang thu xếp dược liệu trước tủ thuốc, nghe thấy tiếng bước chân biết là có khách đến, bèn ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy, một nam tử dung nhan tuấn dật mặc áo bào tím đang đi đến, nam tử ước chừng trên dưới tuổi, bộ pháp trầm ổn, cả người khí tức nội liễm, chỉ cần liếc mắt một cái, chưởng quỹ liền biết, đây là vị tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng năm.
Một tu sĩ trẻ tuổi như vậy, nhất định là đến từ danh môn quý tộc.
-------------_._.----------------