--Edit Tiên Vô Sắc--
"Ở học viện tu luyện mấy năm, đã quen rồi ạ, chuyến này chủ yếu là bởi vì nghe Ninh nhi xảy ra chuyện mới trở về, chỉ là cũng không thể lưu lại thêm, ngày mai con phải chạy về học viện tham gia lịch luyện."
Nam Cung Lăng Vân hơi ngừng lại, nói: "Đường thế bá, ta có thể vào trong sân Ninh nhi, nhìn cây hoa ngọc lan bên tường không?"
Nghe vậy, Đường Khiếu than nhẹ một tiếng: "Lại nói, năm đó con đi học viện Ninh nhi chỉ mới - tuổi, hai người các con cũng đã không gặp nhau bốn năm năm ."
Ông đứng lên, chắp lấy tay nhìn Nam Cung Lăng Vân nói: "Con vẫn tốt, so với thời niên thiếu càng thành thục ổn trọng, bộ dáng cũng không có biến hóa quá lớn, xem như mấy năm không thấy, cũng vẫn có thể nhận ra được con, ngược lại là Ninh nhi, theo tuổi tác phát triển, bộ dáng tư thái đều nẩy nở , nếu nó ở chỗ này, đoán chừng ngươi gặp cũng không nhận ra nàng."
Nói tới nữ nhi bảo bối, trên mặt hắn khó được hiện ra nụ cười, nói: "Cây hoa ngọc lan là các con cùng nhau gieo xuống, những năm qua Ninh nhi đều tự thân chăm sóc, ngươi đi xem một chút đi! Thân hình đã rất cao."
"Vâng." Hắn đứng lên, gật đầu đáp một tiếng, vi hành thi lễ xong, lúc này mới đi ra ngoài.
Tuy mấy năm không đến, nhưng hắn vẫn nhớ con đường, đi tới sân nhỏ của Đường Ninh, thấy cây hoa ngọc lan trên tường ở bên cạnh .-
Nầm cây năm đó, bây giờ lớn lên so với hắn cao hơn, nhìn cây hoa ngọc lan trước mặt, trong đầu hắn hiện lên những lời nói với Đường Ninh mà lúc cắm cây này xuống.
Ngày cây hoa Ngọc Lan trưởng thành, là lúc hắn đến cửa cưới ...
Mấy năm không thấy, thanh mai trúc mã ngày xưa cũng theo tuổi phát triển mà dần dần nhạt đi, hắn đối với ký ức của nàng, vẫn như cũ dừng lại năm đó kiều tiếu tiểu nhân nhi ngây ngô, bởi vậy, lúc Đường Khiếu nói Đường Ninh bộ dáng cùng tư thái đã nẩy nở, hắn không tưởng tượng ra được, nàng lớn lên, sẽ là dạng gì?
Nghĩ đến nàng bây giờ chẳng biết đi đâu, nghĩ đến nàng một thân tu vi tẫn tán, trong lòng hắn không khỏi lo lắng, nàng một thiếu nữ không có năng lực tự vệ ở bên ngoài, có thể gặp nguy hiểm gì hay không?
"Lăng Vân ca ca.".-
Một âm thanh êm ái truyền đến, khiến Nam Cung Lăng Vân giật mình, quay đầu nhìn lại, thì thấy, một người mặc váy áo trắng, dung nhan cùng khí chất đều hết sức xuất sắc thiếu nữ đứng tại cổng vòm sân nhỏ, trên dung nhan xinh đẹp như hoa mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi mắt đẹp tràn đầy vui vẻ nhìn hắn.
Nam Cung Lăng Vân lẳng lặng nhìn, nhìn tuổi thiếu nữ áo trắng ước chừng - tuổi mang theo một tia thận trọng, một tia vui vẻ, lúc đi tới hắn với vẻ mong đợi, trong đầu cũng nghĩ đến.
Người này là ai?
Có thể xuất hiện ở Đường gia, hẳn là con cháu Đường gia, chỉ là, hắn đối với thiếu nữ này không có gì ấn tượng.
Thấy hắn chắp lấy tay nhìn mình chằm chằm, lại giống như không nhận ra mình, Đường Sương không khỏi khó nén thất lạc hỏi: "Lăng Vân ca ca không nhớ rõ Sương nhi sao?"
"Ngươi là Đường Sương?"
Nam Cung Lăng Vân hơi ngạc nhiên, lúc này mới chăm chú đánh giá nàng. Đường Sương hắn ẩn ẩn có ấn tượng, khi còn bé mỗi khi hắn đến tìm Ninh nhi chơi, bên Ninh nhi kiểu gì cũng sẽ có trưởng nữ nhị phòng Đường Sương.
Chỉ là, dừng lại trong ấn tượng của hắn Đường Sương kia luôn thích đi theo bọn họ, nhưng lại lộ ra trên tiểu nữ hài sự cẩn thận từng li từng tí với nịnh nọt, bởi vậy, chợt nhìn đến thiếu nữ duyên dáng yêu kiều tư thái ưu nhã trước mặt, thật đúng là không nhận ra được.
Nàng nhìn nam tử tuấn dật xuất chúng trước mặt, nhẹ nói: "Đúng vậy, ta chính là Đường Sương, Lăng Vân ca ca, đã lâu không gặp."