Đường Ninh vừa nghe xong, cau mày, nói: "Ngươi đừng nói mua toàn bộ cho ta, ta không cần." Nếu thích nàng sẽ tự bỏ tiền ra mua, một trâm cài thôi mà, cần gì phải dùng cái hắn đưa.
"Đây có năm cái trâm, một ngày nàng có thể đeo một cái, ta thấy cái này đều không tệ." Nam Cung Lăng Vân nói.
Thấy vẻ mặt hắn không như nói đùa, Đường Ninh bất đắc dĩ, lúc này mới nói: "Không phải mua làm quà sinh nhật đưa ta sao? Một cái là đủ rồi." Nói xong, nàng lấy trầm cài phỉ thúy màu xanh biếc.
"Chưởng quỹ, lấy cái này đi!" Nàng đưa trâm cài lên. Tóc nàng vẫn chưa mọc ra đó! Mua trâm gì chứ.
Thanh toán xong, hai người ra ngoài, Đường Ninh tiện thể nói: "Đi cũng lâu rồi, ta muốn về."
"Ta đưa nàng về." Nam Cung Lăng Vân nói.
"Không cần, ta tự về được."
"Vậy ngày mai ta đưa nàng đi du hồ?"
Đường Ninh than nhẹ một tiếng, bước chân chuẩn bị rời đi thì dừng lại, quay đầu nhìn hắn, nói: "Nam Cung Lăng Vân, đa tạ quà sinh nhật của ngươi, ta còn có chuyện phải làm, không có nhiều thời gian đi du ngoại bốn phía cùng ngươi, nếu ngươi thật muốn tìm người đi cùng, ta tin rằng chỉ cần ngươi gọi một tiếng, nữ tử muốn đi cùng ngươi trong thành này rất nhiều." Vừa dứt tiếng, nàng xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng, Nam Cung Lăng Vân than nhỏ trong lòng. Hắn không biết vì sao mình lại sốt ruột như vậy? Nhưng mà, hắn chỉ còn một tháng, một tháng sau hắn phải đi Thiên Long học viện khảo hạch, hắn không biết khi nào mới trở về, hắn lo, trong lòng nàng thật sự không có hắn...
Bỏ lại Nam Cung Lăng Vân cả người Đường Ninh thoải mái hơn nhiều, ngay cả bước chân cũng nhẹ đi. Chuyện Đường gia đã xử lý tốt, thù của nguyên chủ đã báo, lần này trở về nghỉ ngơi ở Đường gia một thời gian, lại tìm cơ hội thích hợp nói chuyện đi du ngoạn cho phụ thân nàng, đến lúc đó có thể đi tới Thiên Long học viên xem thử.
Nhìn cả người thân váy tím nhạt, tuy nữ trang nhìn đẹp mắt, nhưng không dễ chịu tự tại bằng trang phục tiểu hòa thượng, chí ít, nàng mang đầu trọc, không cần sợ tóc giả rơi ra.
"Đường đại tiểu thư."
Một giọng nói truyền tới, làm cho nàng dừng bước chân, nhìn tới chỗ giọng nói phát ra, thấy Hắc Phong đi tới, đi tới trước mặt nàng: "Đường đại tiểu thư, chủ tử nhà ta muốn gặp ngươi."
"Chủ tử nhà ngươi muốn gặp ta?" Trong lòng Đường Ninh không khỏi mấp máy, gặp ta làm gì? Bí danh của nàng hẳn không lộ mới đúng!
"Đúng vậy, chủ tử nhà ta muốn gặp ngươi, ngài đang ở trên lầu." Hắc Phong nói xong, tự dưng nghĩ tới cái gì đó, lại nói: "Đường đại tiểu thư hẳn nhớ ta chứ? Ta tên Hắc Phong, chủ tử nhà ta là Dạ Vương, hôm qua chủ tử ta còn giúp Đường gia các ngươi!"
Đường Ninh giật giật khóe miệng, trên mặt mang theo tia sợ hãi, nói: "Dạ Vương có đại ân với Đường gia, tất nhiên ta không quên."
Nghe vậy, Hắc Phong hiện ra nụ cười hài lòng, làm dấu tay mời: "Xin mời!"
Đường Ninh theo lên lầu hai, đi vào một sương phòng, thì nhìn thấy Mặc Diệp đưa lưng về phía nàng, chắp tay đứng sát cửa sổ.
Nàng đi vào trong, không thấy hắn nói chuyện, mình cũng không tiện mở miệng, cứ đứng lẳng lặng như vậy, trong đầu suy nghĩ, hắn tìm nàng muốn làm gì?
Chẳng lẽ, bí danh của nàng lộ rồi?
Ngay lúc trong bụng nàng đang thấp thỏm, người đứng chắp tay kia rốt cuộc xoay người, đôi mắt thâm thúy rơi vào mặt Đường Ninh.
"Ngươi biết Đường sư?"