Trong phòng, Đường Khiếu tỉnh lại, cảm giác cơ thể đã tốt hơn nhiều, chỉ là miệng vết thương vẫn còn đau, khi thấy nữ nhi ngủ trên giường êm bên cạnh, trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng, ông đứng dậy tới lấy chăn dày phủ thêm cho nàng.
"Phụ thân?" Đường Ninh mở mắt, thấy ông xuống giường: "Cơ thể người còn chưa tốt mà! Sao lại xuống giường? Phụ thân về giường nằm đi."
Đường Khiếu cười ha ha: "Phụ thân không sao, đứa nhỏ này cũng thật là, sao không về tiểu viện ngủ? Ngủ ở đây, lỡ cảm lạnh thì sao?"
"Không đâu."
Nàng dụi dụi mắt, ngáp một cái, nói: "Con kêu đại phu đến thay thuốc cho người, chút nữa để người nấu cháo đưa tới, từ ngày qua tới chừ phụ thân chưa ăn đó!"
"Được." Đường Khiếu nhìn nữ nhi ngoan ở bên cạnh, trong mắt đều ý cười cưng chiều.
Đường Ninh đỡ ông tới nằm xuống giường, nghe âm thanh bên ngoài, trên mặt còn mấy phần buồn ngủ đã đi mở cửa phòng, thấy bọn họ đều ở trong sân, liền hỏi: "Các tộc lão tới xem phụ thân à? Ông vừa tỉnh, các ngươi vào đi!"
"Đại tiểu thư." Mấy người đi lên trước kêu một tiếng, một người trong đó dừng chân, nói: "Đại tiểu thư, đêm qua người Âu Dương gia bị người ta gϊếŧ."
"Ồ? Chết hết?" Đường Ninh hơi kinh ngạc, buồn ngủ cũng hết.
"Vâng, chết hết, chúng ta muốn nói chuyện này với gia chủ." Nói xong, bọn họ đi vào bên trong.
Nhìn tới đây, Đường Ninh cũng không theo vào, mà gọi một hạ nhân đi mời đại phu tới thay thuốc, dặn Thanh Tri chăm sóc phụ thân nàng, rồi đi về tiểu viện của nàng.
Về tiểu viện sau khi rửa mặt, đổi váy trên người, hơi sửa sang tóc một tí, thì nghe giọng tỳ nữ ở ngoài truyền vào.
"Đại tiểu thư, Nam Cung công tử tới."
Trong phòng Đường Ninh hơi dừng lại, nghĩ tới Nam Cung Lăng Vân, trong lòng khẽ nhúc nhích. Chỉnh tóc xong, nàng mở cửa đi ra, thấy Nam Cung Lăng Vân một thân áo tím, đứng tưới nước cho gốc hoa Ngọc Lan trong góc tường.
Nàng chậm rãi đi đến, dừng chân bên cạnh hắn, nhìn cây hoa Ngọc Lan, trong đầu hiện lên hình ảnh nguyên chủ cùng gieo xuống với hắn.
"Lúc trước ta đã đến xem, gốc hoa Ngọc Lan này lớn lên rất tốt." Hắn nhìn về Đường Ninh người mềm mại tuyệt mỹ, chỉ cảm thấy hai mắt sáng ngời.
Nàng hôm nay, một bộ váy tím nhạt có kiểu dáng đơn giản, mà dưới váy tím nhạt, làm dung nhan cực kỳ xinh đẹp kia tăng thêm một tia ôn nhu, nàng lẳng lặng đứng nơi đó, như tiên tử rơi lầm xuống trần gian, đẹp đến nỗi khiến người khác không thể dời mắt.
"Ninh nhi thân váy này, cùng ta cực kỳ xứng đôi, chúng ta đứng cùng một chỗ, như một đôi bích nhân." Mặt mày hắn đầy ẩn tình, nhìn đôi mắt ôn nhu của nàng đủ có thể nhỏ nước.
Đường Ninh liếc áo tím trên người hắn, hiện lên nụ cười yếu ớt, nói: "Váy này xứng với ngươi, chứ không phải ta."
Nghe vậy, Nam Cung Lăng Vân liếc mắt nhìn nàng thật sâu, rồi nhìn về cây hoa Ngọc Lan trước mặt: "Ninh nhi, nàng còn nhớ, lời nói lúc trước khi chúng ta tự tay trồng cây này không?"
Đường Ninh nhìn gốc cây hoa Ngọc Lan, trong lòng khẽ than: Nhớ chứ, đáng tiếc tiểu thanh mai của ngươi đã chết rồi.
"Ta nói, đợi cây hoa Ngọc Lan trưởng thành, đó chính là lúc cưới nàng." Hắn nhìn nàng, đôi mắt rơi vào mặt nàng, giọng nói ôn nhu: "Mà nàng cũng nói, sẽ làm tân nương của ta."