Môi hở răng lạnh: đây là thành ngữ. Theo nghĩa bóng là những người thân thuộc phải nhờ cậy và giúp đỡ lẫn nhau, nếu không sẽ tổn hại cho nhau.
Với chất vấn và sát ý của hắn, mặt Đường Sương trắng bệch đi, nhìn hắn không nói nên lời, thậm chí cằm bị hắn bóp đau nàng ta cũng không dám hừ.
Chiến đấu đang căng thẳng lại bị ngăn cản, người tới không để Âu Dương gia vào mắt còn ra tay với hai người gia nhập Âu Dương gia, khiến nam nhân đứng trước kiệu không vui, cảm giác bị xúc phạm.
"Lão Viên, động thủ!"
Âm thanh nam nhân trung niên rơi xuống, thân ảnh lão giả lóe lên như quỷ, tay khô gầy như móng vuốt, sát ý khiếp người bắt lấy Đường Khiếu.
Khóe mắt thoáng nhìn lão giả tới bắt Đường Khiếu, mắt Nam Cung Lăng Vân nhíu lại, buông tay bóp Đường Sương, lập tức vận nội tức tiếp lấy, chưởng phong đánh tới đối phương, đối phương không chút động đậy, mà hắn bị đẩy lùi mấy bước, máu trong cơ thể cuồn cuộn, một giọt máu tràn ra miệng.
"Lăng Vân!"
Nam Cung gia chủ thấy thế lập tức tiến lên, thấy lão giả kia còn muốn ra tay, lập tức quát cái: "Âu Dương gia các ngươi muốn đối địch với toàn bộ gia tộc Thanh Vân thành này sao?"
Hắn bước lên trước, đứng tới cạnh Nam Cung Lăng Vân, ánh mắt sắc bén bắn vào lão giả, rơi xuống nam nhân cẩm y, nói: "Coi như các ngươi là người Âu Dương gia, cũng không nên làm chuyện cường đạo thế này! Các ngươi không sợ thanh danh Âu Dương gia bại liệt? Không sợ tất cả gia tộc Thanh Vân thành chúng ta tấu lên quốc chủ?"
Ánh mắt nam nhân trung niên nhíu lại, trong mắt xẹt qua tia âm lãnh, chợt, hắn nở ra một nụ cười lạnh: "Các ngươi là người nào? Của gia tộc nào?"
Nam Cung gia chủ nghe thấy lời nói của hắn, sắc mặt cứng lại. Khi con hắn về nhà để hắn tới hỗ trợ Đường gia, còn mời mấy vị gia chủ khác, đồng thời giải thích các lợi ích với bọn họ, hắn biết rõ, đã đứng ra sẽ không thể lùi được.
Bởi vì, đây không chỉ là chuyện của Đường gia, đây là chuyện của tất cả thế gia Thanh Vân thành, nếu hôm nay để Âu Dương gia tóm được Đường gia, kế tiếp, không phải đến phiên bọn hắn sao?
Cũng vì nguyên nhân như vậy, không chỉ hắn, mấy gia chủ khác cũng dẫn người tới đây.
"Tệ nhân Nam Cung Kiệt, gia chủ Nam Cung gia." Hắn trầm giọng nói.
"Còn có chúng ta."
Mấy vị gia chủ dẫn người tới, nhìn nam nhân trung niên xong, với mục đích nói ra tính danh bản thân: "Xem như Âu Dương gia là thế gia hàng đầu trong hoàng thành, cũng không nên nhúng tay vào chuyện của người khác, nếu còn không thu tay lại, chúng ta sẽ tấu lên quốc chủ!"
Thấy mấy người chạy tới, nam nhân trung niên cẩm y nhíu mắt lại, đôi mắt âm lãnh tức giận. Hắn hít một hơi thật sâu, khóe miệng kéo ra nụ cười quỷ dị.
"Ai nói Âu Dương gia ta nhúng tay vào chuyện người khác? Con trai ta vừa ý con gái Đường Diệu Lương Đương Sương, Đường Diệu Lương cũng từng ước hẹn với ta, ta trợ giúp thông gia lên chủ vị, tất nhiên hợp lý hợp tình, huống chi, con gái Đường Khiếu đã chết, một kẻ tuyệt hậu, thân lại trúng kịch độc sắp chết, có tư cách gì làm gia chủ Đường gia?"
"Gia chủ đã ăn Giải Độc Đan, quỷ kế của ngươi không như mong muốn đâu!" Một tộc lão gầm lên.
"Ồ? Vậy sao? Vậy hắn có hậu?" Hắn ta cười lạnh, giống như rắn độc nhìn chằm vào bọn họ.
Nghe lời như vậy, người Đường gia nắm chặt nắm đấm, từng người tức giận nhìn nam nhân trung niên đáng giận đó.
Trước đó đã nghe Đường Diệu Lương nói, Đường Ninh vốn nên là thiếu chủ Đường gia bọn hắn, một người vốn kế thừa Đường gia bị bọn hắn gϊếŧ chết!