Cái tát này, lực quá mạnh, khiến mặt Đường Diệu Lương sưng lên, khóe miệng có máu chảy ra.
Hắn hận hận ngẩng đầu, ánh mắt như rắn độc đăm đăm nhìn ông, mang theo âm trầm không có ý tốt: "Đường Khiếu, ngươi biết nữ nhi bảo bối của ngươi sao rồi không?"
Nghe vậy, cả người Đường Khiếu chấn động, ánh mắt co rút lại, đi lên nâng vạt áo hắn lên, giọng nói mang theo tia rung động: "Không phải Ninh nhi tự đi? Là ngươi bắt đi?"
Giờ phút này, hắn bị Đường Khiếu tát tức giận không thôi hắn cũng muốn để Đường Khiếu nếm thử tư vị sống không bằng chết, lòng như dao cứa, nghĩ có người Âu Dương bên ngoài, hắn không kiêng nể gì cả cười một cách sảng khoái: "Ta cho ngươi biết! Đại ca tốt của ta, chính ta đã đánh ngất nữ nhi bảo bối của ngươi, rồi đem nàng ta cho Thất Sát Các, ngươi đừng nghĩ nàng còn sống quay trở về, nàng ta đã chết lâu rồi, mà chết vô cùng thê thảm! Ha ha ha ha ha!"
Những người Đường gia nghe vậy khiếp sợ không thôi, không thể tin nhìn Đường Diệu Lương, hắn bị điên đến mức nào mà có thể ra tay với cháu gái mới mười mấy tuổi?
"Ngươi chết đi!"
Hai mắt Đường Khiếu ửng đỏ, sát ý cả người sôi trào, ông buông tay nắm vạt áo hắn, trực tiếp bóp cổ họng hắn.
"Ngươi chết đi!"
Hai tiếng ngươi chết đi, đủ thấy lòng ông lúc này nổi hỏa, ông bắt lấy tay Đường Diệu Lương, bóp hắn đến nỗi mặt hắn phát tím, không thở nổi.
"Phụ thân!"
Đường Sương chạy vào, ôm lấy tay Đường Khiếu, khóc cầu: "Đại bá, Đại bá, người đừng gϊếŧ phụ thân ta, Đại bá..."
Nhưng mà, nàng ta thừa dịp đến cạnh Đường Khiếu, cũng nhân cơ hội mọi người xung quanh không phòng bị nàng ta, nàng ta đè ám tiễn trong ống tay xuống, nhắm chuẩn bắn vào ngực Đường Khiếu.
Tiểu nha đầu đứng ở góc bị người bỏ quên, cũng nhanh chú ý đến động tĩnh xung quanh, lúc thấy Đường Sương nhào tới ôm Đường Khiếu, thấy tay nàng ta giấu trong ống tay, theo bản năng xông lên trước.
"Gia chủ cẩn thận!"
Nàng hét lên, vọt người tới Đường Khiếu muốn ngăn cản, nhưng lực thân thể không đủ, chỉ làm người ông nhúc nhích một tí, ám tiễn đáng lẽ đâm tới tim ông, nhưng vì nàng cũng bị lệch đi.
"Ừm!" Đường Khiếu đau đớn kêu lên, tay bóp cổ Đường Diệu Lường cũng buông ra, bước chân ông lung lay một chút, thì đã được tiểu nha đầu với một tộc lão vịn lại.
"Gia chủ!"
"Gia chủ!"
Mọi người thấy ám tiễn đó, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, chẳng ai ngờ Đường Sương dám làm vậy với gia chủ, ai cũng phòng bị nàng, không ngờ chỉ là thiếu nữ mười mấy tuổi, bình thường ôn nhu hào phóng như vậy, lại có thể hạ độc thủ với người thân như vậy!
"Ngươi thật to gan!" Thanh Tri tức giận đi lên, Đường Sương còn muốn động thủ, lại bị Thanh Tri bắt lại, vặn hai tay ra sau lưng, cả người bị ép quỳ xuống.
Lão tộc đỡ Đường Khiếu thấy môi hắn đổi màu toàn thân vô lực, lập tức sợ hãi: "Không xong! Ám tiễn có kịch độc!"
"Nhanh! Mau ăn Giải Độc Đan vào!"
Một lão tộc khác thấy môi hắn biến đen, trong lòng kinh hãi, vội vàng chạy lên, lấy một Hộ Thân Phù hình tam giác trong áo quần ra, mở phù ra, lấy viên đan dược trong đó nhét vào miệng Đường Khiếu.