Nam Cung Lăng Vân buông tay ôm nàng ra, trong chốc lát, hắn có cảm giác không muốn buông tay. Hắn nhìn thiếu nữ lùi một bước, thấy thân nàng một váy xanh nước, phiêu dật mà xuất thần, cùng với dung nhan tuyệt mỹ kia, thật sự đẹp đến nỗi làm người khác không thể rời mắt.
Hắn tu luyện ở học viện, còn dao du bên ngoài, lại đến từ thế gia quý tộc ở Thanh Vân thanh, gặp qua không ít thiếu nữ khuynh thành tuyệt mỹ, đối với nữ tử dung nhan cực đẹp, hắn chỉ thưởng thức, không có ý động tâm, nhưng nhìn thiếu nữ này, hắn không hiểu vì sao mắt hắn, không tự chủ nhìn nàng, muốn rời cũng không thể rời.
Nhìn đôi mắt thiếu nữ linh động, tuyệt mỹ trên gương mặt hiện lên sự phong phú, nhìn nàng thối lui không để ý hắn, mà thận trọng sửa sang lại mái tóc mình, hắn không khỏi cười lên: "Cô nương, tóc của ngươi không rối, không cần chỉnh đâu."
Đường Ninh ngước mắt liếc hắn, trong lòng thầm nghĩ: Ai nói nàng lo tóc rối chứ? Nàng lo khi bị hắn ôm xoay một vòng tóc giả sẽ bị rớt ra!
"Cô nương, ta cứu ngươi, ngươi không cảm tạ ta sao?" Nhìn thiếu nữ trước mặt, hắn nhịn không được trêu chọc nàng.
Trong lòng Đường Ninh khẽ động, xuất phát từ bản năng, nàng cảm thấy nàng với người này nhất định có dây dưa. Vì nguyên chủ cùng hắn có tình thanh mai trúc mã, hắn đã từng hứa, ngày cây hoa Ngọc Lan trưởng thành, chính là lúc cưới, mà nguyên chủ, cũng từng nói, đợi nàng lớn lên, phải làm tân nương của hắn.
Tiền căn đã gieo xuống, hôm nay lại gặp, làm nàng có cảm giác, giữa nàng và hắn, nhất định có phát sinh gì đó.
Thấy thiếu nữ đứng trước mặt hắn phát ngốc, Nam Cung Lăng Vân không khỏi bật cười, kêu một tiếng: "Cô nương?" Giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười nhè nhẹ, rất êm tai.
Đường Ninh lấy lại tinh thần, ngước nhìn người trước mặt, lộ ra nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng cúi chào: "Đa tạ công tử cứu giúp, thi lễ này, là ta tạ ơn công tử."
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mắt, hắn thấy có chút quen mắt, giống như đã gặp nơi nào đó, vì vậy liền hỏi: "Chúng ta có phải gặp ở đâu rồi không? Ta thấy ngươi có chút quen mắt?"
Đương nhiên đã gặp qua, gặp lúc còn bé, thời gian trước còn gặp dáng đầu trọc của ta nữa mà! Nhưng mắt ngươi không tốt lắm, không nhận ra ta chính là tiểu thanh mai của ngươi mà thôi.
Đè oán thầm trong lòng xuống, nàng nhìn hắn, nụ cười phai nhạt mấy phần: "Chẳng lẽ công tử gặp nữ tử xinh đẹp, đều nói thấy quen mắt hết sao?"
Thấy nụ cười trên mặt đối phương nhạt đi, lời nói cũng lãnh đạm mấy phần, Nam Cung Lăng Vân hơi ngừng một chút, đang chuẩn bị nói danh tính của mình rồi hỏi danh tính đối phương, thì ý niệm này bị hắn đè xuống.
Hắn không phủ nhận, đây như bèo nước gặp nhau, hắn với người này có mấy phần động tâm, thậm chí muốn tiến thêm một bước để hiểu rõ nàng, nhưng mà, đối phương, nàng lãnh đạm, tâm tư kia cũng bị hắn thu lại.
Hắn không phải người yêu sắc đẹp, mấy phần động tâm kia, cũng chỉ bởi vì không tự chủ bị nàng hấp dẫn, không phải vì nàng có dung nhan tuyệt mỹ.
Huống chi, thời thiếu niên hắn có hứa với Ninh nhi, khi cây hoa Ngọc Lan trưởng thành, chính là ngày cưới, tuy đã nhiều năm không thấy nàng, dù nàng bây giờ không rõ tung tích, nhưng, hứa đã hứa, đương nhiên không thể tùy tiện trêu chọc nữ tử khác.
Cái này không chỉ đối với Ninh nhi không công bằng, mà đối với nữ tử khác cũng không công bằng.