Edit: QR
Cố Thập Bát Nương vịn tay ma ma để đứng vững, Tào thị đã phái người gọi xe ngựa tới.
Cố Lạc Nhi không nói lời nào, cũng không nói câu khách sáo hay là hỏi thăm tại sao lại không cẩn thận bị ngã.
Họ đều là người thông minh, cũng biết đối phương cũng là người thông minh, nếu như đã trở mặt cũng không cần phải ở đây lá mặt lá trái, đó mới là tự rước lấy nhục.[QR][diendanlequydon]
"Về sau muội muội sẽ là quý nhân, đi bộ cũng nên để tâm một chút, làm mất dáng vẻ là chuyện nhỏ tự đả thương chính mình sẽ không tốt lắm…” Nàng mỉm cười nhưng trên mặt lại hiện ra sư ác độc và âm ngoan.
Cảm xúc của Cố Thập Bát Nương đã bình phục, nàng nhẹ giọng cười, khẽ nâng đầu lên, khóe miệng cũng là nụ cười lạnh lẽo như ẩn như hiện.
"Cố Lạc Nhi, từ đầu đến cuối ngươi đều thật là ngu xuẩn…” Nàng chậm rãi nói.
Sắc mặt Cố Lạc Nhi biến đổi nhưng cũng không nói chuyện, chỉ hơi nâng cao cằm, trong mắt là sự quật cường.
Tào thị cũng phát hiện ra không khí không đúng, ánh mắt nghi ngờ nhìn từ người này sang người khác.
"Vậy thì như thế nào? Ta tình nguyện ngu xuẩn đến chết cũng tuyệt đối không để ngươi nhục nhã dù chỉ một chút!" Cố Lạc Nhi cắn răng nói: "Dù ta có nằm xuống, làm con chó trước mặt người khác, ngươi cũng đừng mơ tưởng làm cho ta kính người nửa phần! Cho nên…"
"Cho nên ngươi có thể đi làm con chó rồi…." Cố Thập Bát Nương nghe nàng nói xong, lạnh lùng nói.
Mặt mũi Cố Lạc Nhi căng thẳng, ánh mắt hai người đối diện nhau, cũng không có ai rút lui.
"Ta chưa bao giờ muốn người nào kính, cũng chưa có từng nghĩ tới muốn so với ai, ta chỉ muốn còn sống, sống như những người khác!" Cố Thập Bát Nương khẽ nheo mắt lại.
Đối với ánh mắt kiêu ngạo của Cố Thập Bát Nương, người ta chỉ hận không thể một đạp giẫm chết ánh mắt của nàng. Cố Lạc Nhi đã vô cũng quen thuộc với sánh mắt đó nhưng lúc này, nhìn ánh mắt của nàng, vẫn nhịn không được cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Ánh mắt lần này và ánh mắt dĩ vãng nhìn mình không giống nhau, nếu như nói quá khứ là ánh mắt khinh thường, thì lúc này ánh mắt có chứa sự ác độc, giống như đang bị thương còn đói bụng, nhìn ngươi chằm chằm, chỉ chờ đợi, tìm cơ hội một phát cắn đứt cổ của ngươi.
Cố Lạc Nhi cảm thấy tê dại da đầu, ánh mắt Cố Thập Bát Nương đã dời đi, nhìn về phía sau, giống như xuyên qua tường, rơi thẳng trên người quận chúa Bạch Ngọc đang ngồi trong nhà chính.
"Vì để sống giống con người, vì tranh giành một hơi thở, ta có thể buông tha thân phận tiểu thư quan lại, buông tha gia tộc mặc dù chỉ vì ấm no nhưng không thể không lao tâm lao lực vì cuộc sống, ta không tiếc để đôi tay trở nên thô ráp, không tiếc tự mình dẫn độc, không tiếc tán gia bại sản, bỏ tình bỏ nghĩa, trừ mạng mình ta không tiếc bỏ ra tất cả…" Giọng điệu của Cố Thập Bát Nương thong thả, không mang theo một chút cảm tình nào, nói tới chỗ này hơi dừng lại, khóe miệng khẽ mỉm cười: "Mạng… Cũng không phải là chưa từng từ bỏ… Ta đối với chính mình còn nhẫn tâm như vậy, ngươi nói ta sẽ đối với các ngươi thế nào đây? Các ngươi, những người trăm phương ngàn kế không muốn ta sống vui vẻ, hạnh phúc…”
Ánh mắt của nàng lại nhìn Cố Lạc Nhi, nhẹ nhàng thở ra: "Hi vọng có một ngày lúc ngươi ngay cả một con chó cũng không bằng, đừng vì chuyện ngày hôm nay mà hối hận…"
Đối mặt với sự nhục nhã và khiêu khích của nàng, Cố Lạc Nhi tức giận đến nỗi toàn thân phát run, nàng cắn răng nói: "Được, ta sẽ chờ ngày đó!"
"Rất tốt, sẽ không phải đợi quá lâu đâu…" Cố Thập Bát Nương tiếp nhận lời nói của nàng, lạnh nhạt nói, dứt lời, đẩy ma ma đang đỡ nàng ra, bước chân cà nhắc đi tới xe ngựa.
"Thập Bát Nương …” Nước mắt Tào thị rơi xuống giống như đoạn tuyệt mọi quan hệ. Lúc này, bà sẽ không bao giờ tin tưởng bộ dáng chật vật của nữ nhi là vì vô tình bị té ngã: "Mẫu thân không hiểu, tại sao tại sao bọn họ lại…?”
"Mẫu thân, người không cần hiểu, chỉ cần xem kết quả là được " Cố Thập Bát Nương xoay người lại, kéo tay của bà: "Chúng ta không sợ, cái gì cũng không phải sợ."
Nhìn họ ngồi lên xe ngựa, chạy ra ngoài cửa, Cố Ngư luôn đứng sững sờ ở bên cạnh, mỉm cười, đưa tay vỗ trán: "Tại sao bây giờ lại không sợ rồi… Phản ứng cũng quá chậm… Ở trước mặt ta thì tỏ vẻ uy phong, sự cơ trí nhanh nhẹn đi đâu hết rồi…”
Dứt lời vẫy tay, gọi gia đinh của mình: "Chuẩn bị xe, chúng ta đi ra ngoài…"
"Cố Ngư!" Cố Lạc Nhi gọi hắn lại: "Tốt nhất ngươi nên cách xa người nhà này một chút, ngươi đừng quên là ai đã nâng đỡ ngươi…"
"Đường tỷ…" Cố Ngư xoay người, vẫy tay tạm biệt nàng: "Thật sự tỷ đừng nên nói như vậy, loại người như ta, ân tình rất có thể không nhớ được, nhưng người nào chọc ta mất hứng, cả đời ta đều nhớ rõ vô cùng…"
"Ngươi!" Cố Lạc Nhi không ngờ hắn sẽ nói như thế, vừa sợ vừa giận. Ở trong mắt nàng, Cố Ngư vẫn luôn là người ấm áp dịu dàng, không nói một lời, mặc dù nhìn thoáng qua con người hơi lạnh lẽo, nhưng nghĩ tới lai lịch xuất thân của hắn, ở trong mắt Cố Lạc Nhi đó chính là tự ti.
Nhìn hắn thản nhiên rời đi, Cố Lạc Nhi cắn nát đôi môi đỏ mọng, thì ra là đây cũng là một con chó không được nuôi dưỡng! Những thứ tiện chủng này chính là tiện chủng, một khi đắc chí sẽ ngông cuồng!
"Đừng nói những lời vô dụng đó với ta, người nào khóc người nào cười còn chưa nhất định!" Cố Lạc Nhi cắn răng nói, xoay người, thấy quận chúa Bạch Ngọc đang được hai ma ma đỡ bước nhanh đến đây, nàng vội nghênh đón: "Quận chúa…"
Nàng mới mở miệng, quận chúa Bạch Ngọc đã đánh một bạt tai lên mặtt nàng, tiếng vang thanh thúy làm màng nhĩ của nàng kêu ong ong, trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng.
"Ngươi cố ý gài bẫy ta." Quận chúa Bạch Ngọc vô cùng tức giận, hung hăng nói.
"Quận chúa, ta không có… Tiểu Ngư, hắn… Hắn…” Cố Lạc Nhi kéo vạt áo ra, quỳ xuống, vội vàng nói.
"Hiện tại ta không rảnh để tính sổ với ngươi! Ngươi chờ đó cho ta!" Quận chúa Bạch Ngọc nhấc chân đá Cố Lạc Nhi văng ra, nhanh chóng bước đi, bây giờ nàng thật sự không muốn để ý, không ngờ nha đầu kia lại dám bỏ đi như vậy, rõ ràng nàng ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu, cũng không sợ uy hiếp của nàng.
Quận chúa Bạch ngọc hung hăng vặn vạt áo, không phải chỉ là ỷ vào thái tử điện hạ thôi sao, chẳng lẽ nàng cho rằng chỉ cần có thái tử yêu mến sẽ không cần kiêng kỵ gì hay sao?
"Nhất định tiện tỳ đó sẽ đi tố cáo, ngược lại ta muốn nhìn xem Văn ca ca có dám vì tiện tỳ này mà tới chất vấn ta, thỉnh cầu cho nàng hay không?" Sắc mặt quận chúa Bạch Ngọc xanh mét, lại hung hăng xoắn vạt áo.
"Quận chúa… Có phải gặp phiền phức rồi hay không…?” Nhìn sắc mặt của nàng không đúng lắm, Trần ma ma đứng đối diện, nhịn không được hỏi nhỏ.
"Có cái gì phiền phức!" Quận chúa Bạch Ngọc hung hăng quát lên, nặng nề ngồi xuống, nhận lấy trà nóng thị nữ dâng lên, tay của nàng lại hơi run rẩy, trong đầu lại hiện lên ánh mắt của người nam nhân trẻ tuổi xuyên thấu qua ô cửa nhìn nàng, có lẽ, thật sự có chút phiền toái?
"Cái gì?" Chung phu nhân nghe Trần ma ma che che giấu giấu giải thích xong, sắc mặt lập tức đại biến: "Ngươi… Tại sao ngươi có thể xúi giục quận chúa đi làm chuyện ngu xuẩn thế này?"
Đột nhiên Trần ma ma bị bà chỉ trích thì sững sờ, nét mặt càng thêm hoảng sợ.
"Chuyện này… Chuyện này thì có làm sao? Chúng ta cũng không muốn làm gì tiện tỳ này hết, chỉ là muốn nói chúng ta có thể giấu diếm cho nàng, để cho nàng chịu ơn…" Trần ma ma lắp bắp nói.
"Rốt cuộc cái người gọi là Linh Bảo có quan hệ thế nào với tiện tỳ này? Quan hệ thế nào, đã làm những gì, đã nói những gì, ca ca của nàng có quan hệ như thế nào với người nhà này, ngươi cũng đã biết?" Chung phu nhân dựng thẳng lông mày hỏi.[QR][diendanlequydon]
"Phu nhân, không phải là ngươi đã hồi bẩm với Thái phu nhân và Hầu Gia phu nhân… Muốn đi tra rõ rồi sao…?” Trần ma ma hỏi nhỏ.
"Không phải ta còn chưa có tra rõ sao? Ngươi… Ngươi…" Chung phu nhân nhịn không được giơ tay lên chỉ nàng, ngươi ngươi mấy tiếng cuối cùng nặng nề ho khan, cũng không nói nữa.
"Phu nhân, ngươi nói bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ nha đầu kia thật sự đi tìm thái tử tố cáo?" Trần ma ma thấp thỏm hỏi.
"Nha đầu kia…" Ánh mắt Chung phu nhân lóe sáng, vuốt bàn tay, chậm rãi nói: "Ta thật sự là đoán không ra nàng sẽ làm gì… Nhưng mà, vẫn có thể xác nhận, nàng và Quận chúa của chúng ta hoàn toàn trở mặt với nhau rồi, cũng nữa đừng nghĩ đến chuyện làm ơn để ra oai nữa…”
"A, nàng, nàng dựa vào cái gì? Cho dù có ân sủng của thái tử nhưng với xuất thân và gia thế kia, tại sao nàng lại trở mặt với quận chúa của chúng ta? Không muốn sống à? Mỹ nhân như hoa, hoan tình dễ thay đổi, nàng nghĩ rằng mình có thể chiếm được quân ân bao lâu, không có quân ân, bóp chết nàng cũng giống như bóp chết một con kiến… Nàng có thể bắt được trái tim của thái tử chẳng lẽ đầu óc cũng chỉ có thế này thôi." Trần ma ma ung dung cười nói.
Chung phu nhân trầm ngâm không nói gì, chợt nghe ngoài tiền viện vô cùng náo nhiệt, có tiếng quát của nam nhân và tiếng kêu sợ hãi của cô nương, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, hình như rất nhiều người đang chạy.
"Chuyện gì?" Trần ma ma bị giật mình vội hỏi.
"Không xong, Hầu Gia muốn sai người trói Quận chúa lại…" Tiểu thị nữ ở ngoài cửa hô.
"Cái gì?" Hai người thất kinh, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời bước nhanh ra ngài.
Trong viện của quận chúa Bạch Ngọc đã vô cùng náo nhiệt, ma ma thị nữ quỳ đầy đất vừa kêu vừa khóc, một người nam nhân tóc mai hai bên đã hơi bạc vẫn còn mấy sợi tóc đen đang đứng trong viện, đó chính là Bình Dương Hầu.
Lúc này hắn vô cùng nóng nảy, đưa tay chỉ phía đối diện, một người mỹ phụ cao quý đang ôm quận chúa Bạch Ngọc vào trong ngực, tức giận quát lớn.
"Trói lại cho ta! Trói lại!"
"Nghịch nữ! Làm liên lụy đến thanh danh nhà ta!"
Đầy sân trừ một nhà ba người, những người khác đều quỳ trên mặt đất, Trần ma ma không dám chậm trễ cũng vội vàng quỳ xuống, bởi vì Chung phu nhân có thân phận phu nhân do hoàng đế ngự phong, tất nhiên có thể miễn quỳ.
"Hầu Gia…" Người mỹ phụ cao quý luôn miệng khuyên lơn, còn quận chúa Bạch Ngọc thì che mặt khóc lớn, Bình Dương Hầu thấy mãi không có người nào tiến lên trói quận chúa Bạch Ngọc, dứt khoát tự mình cầm một sợi dây đi qua, ngay lập tức trong sân lại càng nhốn nháo.
"Nghịch nữ! Ngươi vậy mà để người dâng tấu chương lên Đại Lý Tự! Từ khi Đại Chu lập triều tới nay, vương hầu bị người khác kiện lên Đại Lý Tự, chúng ta là người đầu tiên! Đây đều là chuyện tốt ngươi làm!" Bình Dương Hầu lạnh lùng quát.
Chung phu nhân đang muốn tiến lên khuyên giải nghe vậy thì kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Bình Dương Hầu.
Đại Lý Tự?
Đại Lý Tự, ngày xưa nói nắm giữ hình phạt gọi là sĩ lại vừa gọi là lý, Hán Cảnh đế thêm chữ, là nhà giam các đại quan quý nhân gọi là Đại Lý nghĩa, chủ yếu nhận các vụ án khắp thiên hạ kiện các đại quan, vương hầu Đại Chu những người có thân phận cực cao, những người được hưởng các loại đặc xá, cùng một chuyện nha môn bình thường không cách nào quản thúc, chỉ có một địa phương ngoại lệ, đó chính là Đại Lý Tự.
Nhưng từ khi Đại Chu lập triều tới nay, Hoàng thất nghiêm minh, vương hầu tuân thủ, hơn nữa dù sao thân phận cao quý, thật sự đúng là Đại Lý Tự chưa từng nhận vụ kiện nào liên quan vương hầu, dần dà, tất cả mọi người gần như quên mấtnguyên nhân Đại Lý Tự tồn tại.
Là ai to gan như vậy, dám là người đầu tiên?
"Nghịch nữ! Nghịch nữ! Làm việc ương bướng, không phụ đức, không phụ dung, không để ý thân phận, nhất thời ham vui, làm liên lụy đến danh dự của gia đình! Bây giờ người ta muốn xin xem xét lại việc sắc phong ngươi làm thái tử phi!"
Bình Dương hầu gầm lên một câu một câu, truyền vào tai Chung phu nhân, mặc dù bà đã trải qua tình đời, qua cuộc sống bấp bênh, cũng không nhịn được thân thể lảo đảo muốn hoa mắt, đứng không vững.
Điên rồi! Điên rồi!
Bà xoay người, lần đầu tiên luống cuống, chạy bước nhỏ đi đến viện của Thái phu nhân