Edit: QR
"Lại bộ?" Tào thị và Cố Thập Bát Nương sợ hết hồn, chẳng lẽ là Cố Hải lại có điều động?[QR][diendanlequydon]
Chuyện này không thể nào… Mới nhậm chức chưa được nửa năm mà…
Tào thị không dám chậm trễ, lập tức đổi y phục cáo mệnh đi ra ngoài.
Người đến hơn bốn mươi tuổi, mặc quan bào, dáng vẻ văn nhã, sau lưng có hai tùy tùng và một người nội thị mặc hồng bào.
“Trương đại nhân…” Tào thị nhận ra người mới tới, chính là vị đại nhân Lễ bộ lần trước đến tuyên bố Cố Thập Bát Nương được chọn làm lương nữ, xem ra là ma ma nghe nhầm, không phải là Lại Bộ đến nói chuyện Cố Hải, mà là đến nói chuyện Cố Thập Bát Nương. Tim bà đập mạnh như muốn nhảy lên cổ họng, nói chuyện cũng có chút run run: “Mệnh phụ Tào thị hữu lễ…”
“Không dám, không dám, phu nhân khách khí rồi.” Trương đại nhân mỉm cười nói.
Tào thị lệnh cho gia đinh mở rộng cửa chính, nghênh đón mấy người đi vào, ngồi vào chỗ của mình.
“Xin hỏi đại nhân có gì phân phó…?” Sau khi dâng trà, Tào thị nhịn không được hỏi.
Trương đại nhân mỉm cười nói: “Tất nhiên là vì chuyện chọn lương nữ của lệnh ái…”
“Thập Bát Nương nhà ta vẫn có thể…” Tào thị không tự giác vuốt ngực, lắp ba lắp bắp hỏi.
“Tất nhiên có thể…” Nội thị mặc hồng bào ngồi bên cạnh mở miệng nói: “Thời gian trước do thái hậu nương nương bị bệnh nhẹ, thái tử hiếu thuận ở bên cạnh hầu hạ, không có lòng dạ nào quan tâm đến những chuyện khác, cho nên việc tuyển chọn này dời qua năm sau, đã định vào ngày mười sáu tháng giêng… Phu nhân, các người cũng đừng đi đâu xa nhà, chậm trễ ngày này sẽ không tốt…”
Nội thị cười híp mắt nói, câu nói cuối cùng còn chứa thâm ý.
“Dạ, dạ… Đương nhiên là không nên.” Tào thị kích động gật đầu liên tục, lệnh nha hoàn dâng bao lì xì: “Khiến đại nhân lo lắng…”
Đây là tiền cực khổ và lấy may theo lẽ thường, mỗi nhà đều sẽ có, tất nhiên là dựa vào tài lực nên mỗi nhà sẽ khác nhau, đối với các quan viên liêm khiết ở Lễ bộ mà nói, đây là công việc béo bở khó có được.
Mấy người cũng theo lệ thường nói mấy câu may mắn rồi nhận tiền lì xì, tiền này cũng không thể không thu nếu không chủ nhà sẽ nghĩ rằng đó là điềm xấu, chính là mong ngươi nhanh chóng nhận lấy.
Bởi vì còn rất nhiều tiền may mắn phải thu, mấy người nói khách sáo vào câu liền cáo từ. Tào thị dẫn theo nha hoàn, cung kính tiễn mọi người ra ngoài.
“Phu nhân, làm cho tiểu thư an tâm…” Lúc cáo từ, nội thị mặc hồng bào mượn cớ xin bà dừng bước, nói khẽ với Tào thị, mỉm cười sâu xa.
Tào thị bị niềm vui ngoài ý muốn này làm đầu óc mụ mị, căn bản không hiểu ánh mắt đầy thâm ý của hắn, chỉ gật đầu nói cảm ơn.
Đến tận lúc nhìn thấy mấy người ngồi kiệu đi khỏi, Tào thị mới thất thiểu đi vào trong nhà, thấy Cố Thập Bát Nương đang cau mày đứng trong đại sảnh.
“Thập Bát Nương…” Tào thị vui mừng phát khóc: “Về sau ai cũng không thể ghét bỏ con…”
Bà nghẹn ngào nói, nếu như có thể lọt vào mắt hoàng tộc, nhảy một cái thành quý nhân tất nhiên là niềm vui to lớn, nếu như không được chỉ cần có thể tham gia tuyển chọn lương nữ cũng thể hiện rõ thân phận thanh quý (trong sạch, cao quý), những cô nương không trúng quý nhân, sau khi ra ngoài cũng thành hiền thê được nhiều người theo đuổi.
Tâm bệnh lớn nhất của Tào thị chính là lo lắng nữ nhi vì làm dược sư mà không thể gả cho người trong sạch, có chuyện này, tương lai Cố Thập Bát Nương có thể dễ dàng thành thân hơn.
“Thật sự là kỳ quái…” Cố Thập Bát Nương cũng không để ý đến tâm sự của mẫu thân mà nhìn phong thư thiếp vàng có đóng dấu của quan Lễ bộ, nhìn hai chữ Cố Tương mà nhíu mày: “Chẳng lẽ không tra được? Chẳng lẽ danh tiếng của con chưa đủ lớn? Đồ đệ của Lưu Công, những vị quan lại quyền quý vung tiền như rác này ai cũng muốn cầu xin hoặc cướp thuốc của sư phụ… Không lý nào lại không biết đồ đệ của ông là con đây…?”
“Phu nhân, còn y phục và trang sức thì sao?” Ma ma đứng bên cạnh hỏi.
“Còn y phục và trang sức cái gì…?” Tào thị cười nói, đưa tay gạt lệ, nghĩ đến ngày mười sáu tháng giêng sẽ tham gia tuyển chọn, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng hốt: “Y phục và đồ trang sức đều phải làm mới… Mau…. Mau…. Đi tìm thợ may…”
Ma ma canh cửa nghe tin, ai cũng vui vẻ ra mặt, vội lớn tiếng đáp lời, xoay người rời đi.
“… Trước tiên chọn vải may y phục… Không được… Không được… Còn phải kêu người ở cửa hàng trang sức tới nữa…” Tào thị kêu lên, vội vàng phân phó.
Cố Thập Bát Nương ngồi bên cạnh cười khổ, nhìn mẫu thân vui mừng, ma ma bận rộn.
“Tiểu thư…” Linh Bảo đứng bên cạnh nàng, nói nhỏ: “Chúc mừng… Chúc mừng tiểu thư…”
Đây là thứ tiểu thư nên có được, tiểu thư tốt như vậy nên lấy được thứ tốt nhất, nàng nhẹ nhàng lau nước mắt, từ nay về sau, không ai dám ức hiếp tiểu thư, tiểu thư cũng không cần khổ cực như vậy nữa, có thể an nhàn hưởng phúc.
“Vui mừng…?” Cố Thập Bát Nương lại lật xem tờ thiếp hồng trên tay, trong lòng ngũ vị tạp trần: “Đúng vậy, thật sự là chuyện vui mừng…”
Nếu như đời trước cũng có thể như thế, nhất định số mạng của mình đã biến hóa nghiêng trười lệch đất, người Cố gia sẽ không xem thường cả nhà họ, cũng tuyệt đối không có ai dám bắt nạt mẫu thân, ca ca cũng sẽ không chết mà mình càng không cần phải tự tử…
Nhưng mà, đời trước làm gì có chuyện vui mừng thế này rơi trên đầu nàng, đời trước nàng không có ca ca đậu Giải nguyên, cũng không có tài nghệ làm người khác phải liếc đến nàng lần thứ hai, mà quan trọng nhất chính là đời trước rõ ràng là không có vị hoàng thái tử này, không có người này nàng cũng sẽ không cùng xuất hiện như thế này…
“Chuyện này…” Nàng nghĩ đến chuyện gì đó, chân mày nhíu lại: “Chẳng lẽ chuyện này do hắn bày mưu tính kế?”[QR][diendanlequydon]
Theo lý thuyết, thành thân là chuyện lớn theo lệnh của phụ mẫu và lời của bà mối, là cô nương nếu muốn thành thân với đối tượng của mình cũng phải có thái độ lảng tránh, điểm này ngay cả hoảng tộc cũng không ngoại lệ, những lương nữ này có Lễ bộ chịu trách nhiệm sàng lọc, thái tử cũng sẽ không hỏi tới.
Nhưng mà cũng không nhất định, nếu như hắn hỏi tới… Như vậy, hắn có ý gì?
Cố Thập Bát Nương để thiếp hồng xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, rời vào trầm tư. Chủ tớ hai người yên tĩnh ngồi trong góc tạo thành sự đối lập với khôn khí khẩn trương vui vẻ trong nhà.
Kinh thành, Tây Hoa Môn, trong đại trạch của tam công tử Bảo Định Hầu, hai ma ma đứng trong một căn phòng tân hôn được trang trí xa hoa.
Bên ngoài khí lạnh dày đặc, nơi này ấm áp như mùa hè, một ma ma mặc thật dày lặn lội đến đây, chỉ đứng một khắc đã cảm thấy nóng nực.
Cố Lạc Nhi mặc y phục đen tuyền bên trong áo khoác lông màu trắng, trong tay cầm một cái ấm lô nhỏ xíu, khuôn mặt trắng nhợt.
“Đại tiểu thư, chuyện chính là như vậy, lão gia vẫn đang ở phía bắc chưa trở về, phu nhân cũng không còn ở nhà, người ta cũng đã lên tiếng, rất nhiều quản sự cửa hàng phải thay đổi, lão thái gia cũng không nói gì, tiểu thiếu gia muốn bọn tiểu nhân đến…” Ma ma ấp úng nói, nghĩ đến dáng vẻ nổi trận lôi đình của thiếu gia ở nhà. Lần này trong nhà chịu tổn thất không nhỏ, bán của cải và người hầu lấy tiền là chuyện không tránh khỏi, toàn gia bọn họ đều là người hầu, không chừng một ngày nào đó cốt nhục chia lìa, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
“Đừng nói nữa…” Chân mày Cố Lạc Nhi nhướng lên, cắt đứt lời nói của ma ma.
“Tiểu thư, chuyện này không chậm trễ được…” Một ma ma khác nhịn không được nói: “Thiếu gia nói rồi, mong người và…”
“Và cái gì? Nói nhận lỗi với nữ nhân kia sao?” Cố Lạc Nhi dựng thẳng lông mày, quát lớn.
Đột nhiên nàng nổi giận, dọa ma ma run rẩy cả người.
“Tiểu thư…” Hai người đều là lão ma ma chăm sóc Cố Lạc Nhi từ nhỏ đến lớn, tình cảm không giống người khác, nghĩ đến giao phó của người nhà, cẩn thận nói tiếp: “Lão nô biết tiểu thư không thích nha đầu kia nhưng mà bây giờ không thể so với trước kia được…”
Cố Lạc Nhi cười lạnh, chậm rãi vuốt ấm lô trong tay: “So? Ta không so với nàng những thứ nàng có, ta so với nàng những thứ ta có…”
Không phải chỉ là sự giúp đỡ nhỏ hay là một chút tiền tài, đối với người làm quan to như Cố Thận An, cho dù có bị định tội, cách chức trở về quê, địa vị trong tộc cũng không thể nào lay chuyển được.
Nếu một nhà Cố Thập Bát Nương muốn ngồi ngang hàng với bọn họ thì ít nhất cũng phải đợi đến ba đời sau, chuyện này còn phải cầu thần phật phù hộ con cháu của Cố Hải không chịu thua kém ai.
Huống chi, chuyện này cũng không có quan hệ với Cố Thập Bát Nương, nàng sớm muộn cũng phải gả đi, không có cô nương nào gả đi có thể mang theo quyền sở hữu tài sản của toàn tộc…
Nói đến chuyện lập gia đình, vẻ mặt Cố Lạc Nhi hơi phức tạp.
“Tiểu thư, ý thiếu gia là, giúp lão gia thoát khỏi chuyện này…” Ma ma nói nhỏ, liếc mắt nhìn bốn nha hoàn xinh đẹp đang đứng trong phòng.
“Không có việc gì, cứ nói đi.” Cố Lạc Nhi cũng không nâng mắt, lạnh nhạt nói.
“Chuyện này…” Ma ma hiểu bốn người này chắc là tâm phúc của tiểu thư, yên tâm nói: “Dù sao nhà chúng ta cũng bị ảnh hưởng, phủ Bảo Định Hầu khó giữ bí mật, nếu như nhiều người biết… Sợ tiểu thư chịu uất ức…”
Mặt Cố Lạc Nhi không đổi sắc, hình như cũng không để ý đến lời của bọn họ, nhưng bàn tay đang vuốt ấm lô chợt nắm chặt tiết lộ cảm xúc đang giao động của nàng.
Nàng là nhi tức của tam phòng phủ Bảo Định Hầu, tuy trượng phu của nàng có gia tộc che chở nhưng lại không thừa kế tước vị. Người ngoài nhìn vào thấy là công tử của một gia tộc lớn nhưng thật ra bên trong cũng phải phụ thuộc vào người khác, nàng làm thê tử phải tận tâm kính cẩn nghe theo cha mẹ chồng, phải giao hảo với chị em dâu không cùng xuất thân, đi một bước nói một câu đều phải suy nghĩ chu toàn. Hôm nay cuối cùng cũng có thể tách phủ, những này thoải mái chưa qua được bao lâu, phụ thân chợt gặp đại nạn mà nàng cũng không thể sinh nhi tử như mong ước, đủ chuyện không như ý làm nàng đang trong tháng cũng bị ngã…
“Ta chịu uất ức gì?” Nàng chậm rãi nói.
“Dạ…” Ma ma vội cúi đầu, cười làm lành, chần chờ một lúc rồi nói tiếp: “Không phải nói Thập Bát tiểu thư sắp vào Đông cung…”
Vào Đông cung là ý gì, không ai so với Cố Lạc Nhi, một quý phụ sống trong nhà cao cửa rộng, hiểu rõ ràng ý nghĩa trong đó.
Đối với Cố gia mà nói, chuyện này không thể nghi ngờ gì đúng là một cái ô thật to có thể che gió che mưa, là đường tỷ của của một vị nương nương trong tương lai, Cố Lạc Nhi càng được lợi trực tiếp hơn người khác.
“Nàng… Sẽ không…” Cố Lạc Nhi từ từ lắc đầu, phức tạp nói.
“Cái gì?” Ma ma cũng giật mình: “Không phải là ván đã đóng thuyền hay sao…?”
Nếu thật sự nữ nhân kia vào cung, từ đó về sau, mình thấy nàng phải hành đại lễ, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó sắp sửa xảy ra, Cố Lạc Nhi có kích động muốn đạp đầu chết đi, nhưng tất nhiên nàng cũng biết, nếu Cố Thập Bát Nương vào cung, đối với nhà mẹ đẻ của mình có bao nhiêu chỗ tốt. Vì vậy, sau khi hỏi thăm được tin này, nàng không biết mình nên khóc hay nên cười, sau khi cân nhắc, cuối cùng vẫn cảm thấy nàng tình nguyện cúi đầu trước người khác cũng không chịu đựng được chuyện phải cúi đầu trước mặt Cố Thập Bát Nương.
“Nhất định thái tử phi quận chúa Bạch Ngọc sẽ không để người đê tiện như vậy trúng tuyển…” Cố Lạc Nhi nói, thu lại nụ cười, ánh mắt khắc nghiệt nói: “Trước mặt quyền thế, tuyệt đối không có tình cảm nào là không thể bỏ qua.”