Edit: nnttrang
Ừm, chương này khá là tình, bạn ém không đăng hết chương:”>
Khi nội thị dẫn Bành Nhất Châm đến, Cố Thập Bát Nương đã sửa lại gối tựa, đỡ Văn Quận vương ngồi, trên mặt hắn hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Cố Thập Bát Nương lui trở lại bên cạnh Bành Nhất Châm, hai người cùng quỳ xuống.
“Ngươi chữa bệnh cho ta sao?” Ánh mắt Văn Quận vương đảo qua người bọn họ, nhàn nhạt hỏi.
“Vâng, tiểu dân cả gan.” Bành Nhất Châm cúi đầu sát mặt đất, thanh âm có chút run rẩy, nhưng lại vô cùng kiên định.
Cố Thập Bát Nương hơi ngẩng đầu, muốn nhìn sắc mặt Văn Quận vương, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn những lời cần nói.
“Tốt lắm.” Văn Quận vương nói.
Bành Nhất Châm cùng Cố Thập Bát Nương có chút luống cuống giương mắt nhìn hắn, đơn giản vậy thôi sao?
“Bành đại phu, bắt mạch được chưa…” Nội thị lanh lợi lập tức tiến lên, cười hỏi.
Bành Nhất Châm lúc này mới lấy lại tinh thần, vội nói, “Bắt mạch.”
Văn Quận vương ừm một tiếng, cho phép bọn họ đứng dậy, hỏi đáp ngắn ngủi này dường như đã hao hết khí lực của hắn, hai mắt từ từ khép lại.
Ba người tựa hồ nín thở không ai lên tiếng, cẩn thận làm việc của mình.
Đưa tay bắt lấy cổ tay Văn Quận vương, sắc mặt Bành Nhất Châm càng lúc càng khó coi, thật lâu, hắn mới buông tay ra.
“Thế nào rồi?” Nội thị vội vàng hỏi, chợt mới nhận ra mình thất lễ, cẩn thận đưa mắt nhìn Văn Quận vương.
Văn Quận vương vẫn nhắm mắt như cũ, lưng tựa vào gối, nếu như không phải hai hàng mi khẽ động, giống như đã ngủ thiếp đi.
“Có thể trị không?” Hắn chậm rãi hỏi.
Thân hình Bành Nhất Châm khẽ run.
“Tiểu dân cả gan thử một lần.” Bành Nhất Châm cúi đầu đáp.
“Nói vậy chắc có một số việc ngươi đã biết hết rồi.” Văn Quận vương hơi mở mắt ra, tầm mắt đảo qua người Cố Thập Bát Nương.
Lời của hắn đương nhiên là nhắc đến những thứ chịu trách nhiệm liên quan.(những công việc của anh í)
Bành Nhất Châm chưa từng có kinh nghiệm giao tiếp với những quý nhân này, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào, chỉ sợ nói không đúng lại liên lụy Cố Thập Bát Nương.
Ông phải nói biết hay là không biết đây?
“Vì vậy, trước giữa tháng chín, ta không thể xảy ra bất kì chuyện gì ngoài ý muốn.” Văn Quận vương cũng không đợi ông trả lời, mà tiếp tục nói, ánh mắt nhìn Bành Nhất Châm, đầy tin tưởng.
Vâng ạ, Bành Nhất Châm vội đáp, “Tiểu dân đã hiểu.”
Văn Quận vương ừm, nhắm mắt lại, không nói thêm gì.
Bành Nhất Châm cẩn thận ngẩng đầu, đánh bạo hỏi, “Vậy thỉnh Quận vương cho phép tiểu dân thi châm cho Quận vương trước, bệnh của Quận vương kéo dài đã lâu, thật là không thể trì hoãn thêm nữa…”
Văn Quận vương ừm một tiếng.
“Thình Quận vương cởi áo..” Bành Nhất Châm cúi đầu nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, Cố Thập Bát Nương vội cúi đầu lui ra ngoài, đứng trong thư phòng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy lâm viên tinh mỹ bên ngoài ô cửa sổ, nhưng hiện tại nàng thật sự không có lòng dạ nào ngắm cảnh, thực thế thì, từ lúc trùng sinh đến nay chưa bao giờ nàng có tâm trạng ngắm cảnh.
Qua một canh trà, Bành Nhất Châm mới lui ra.
“Thế nào ạ?” Cố Thập Bát Nương hỏi.
Bành Nhất Châm xoa cái trán ướt đẫm mồ hôi, hạ giọng nói, “Khó mà nói…”
Đã biết việc này không dễ dàng, nhưng không ngờ ông trời lại quăng một cái bánh lớn như vậy để chèn ép bọn họ.(nguyên văn là cái bánh đó:”>)
“Thúc có mấy phần nắm chắc?” Trầm mặc một khắc, Cố Thập Bát Nương nhỏ giọng nói.
“Năm thành…” Bành Nhất Châm không chút chần chừ.
Một nửa..Trên mặt Cố Thập Bát Nương không khỏi kinh hỉ.
“Trong đó đã bao gồm thuốc của con..” Bành Nhất Châm bổ sung thêm một câu.
Cố Thập Bát Nương không còn kinh hỉ, chỉ có ngạc nhiên.
“Mà, bệnh của Văn Quận vương đã tích lũy độc tố khá lâu, lượng thuốc cần dùng phải cao hơn bình thường.” Bành Nhất Châm nói, nhìn Cố Thập Bát Nương, “Cố nương tử, con có mấy thành?”
Long Hổ thang, mấy vị dược này Cố Thập Bát Nương đã từng bào chế quá, nhưng khó nhất chính là thạch tín, mà trước giờ chưa từng bào chế với liều lượng cao như vậy, muốn biến một lượng lớn thạch tín từ chất kịch độc thành không độc, loại tình huống này từ xưa đến nay quả thật không ai dám làm.
“Hai phần.” nàng chậm rãi đáp.
Lời này thốt ra, khiến không khí bên trong trở nên nặng nề.
“Ta cho rằng, bọn thái y kia không phải không chuẩn được bệnh của Văn Quận vương, nhưng biết là nguy hiểm nên không nói ra thôi..” Bành Nhất Châm khẽ thở dài nói.
Nhân tài trong Thái Y Viện nhiều không đếm xuể, mà sách cổ, bí tịch, không có loại bệnh nào không được ghi chép lại, bất quá bọn họ công thành danh toại cũng không cần thiết mạo hiểm làm gì.
Bành Nhất Châm nắm chặt hai tay, giọng nói mang theo kiên định, “Trên đời này mặc kệ chuyện gì, đều là thực lực vi tôn, có thực lực, liền có tôn nghiêm, không có thực lực, không có danh tiếng, cũng giống một con kiến hôi, mà những người như chúng ta chỉ có thực lực thì chưa đủ, còn cần một cơ hội, bằng không, cho dù có mang tuyệt kỹ trong người, cũng dễ dàng bị mai một cực kỳ, cuối cùng tầm thường không một ai biết đến, lão tử đã chịu đủ những ngày bị người ta xem thường, lần này lão tử nhất định bằng bất cứ giá nào.”
Trong nháy mắt ông trở nên bừng bừng khí thế, khiến cho khuôn mặt nhàm chán thậm chí có chút khó coi nháy mắt trở nên sáng chói.
Cố Thập Bát Nương cười, từ khi bước vào phủ Văn Quận vương, bọn hắn cũng đã chặt đứt đường lui, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trucows.
Tiếng bước chân cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, nội thị bước ra.
“Cố nương tử, Bành đại phu, mấy ngày nay hai người ở tạm đây..” Nội thị nhỏ giọng nói, “Tất cả Quận vương phủ, chỉ có ba người biết chuyện này, cho nên, để ngừa vạn nhất, mọi người không thể ly khai nơi này nửa bước…”
Điểm này bọn họ đã dự liệu trước, vì vậy vội gật đầu đáp ứng.
“Ta họ Hoàng..” Nội thị cười tít mắt giới thiệu.
“Hoàng đại nhân..” hai người vội thi lễ.
“Không dám, không dám, gọi là lão Hoàng được rồi..” Ông ta cười tít mắt.
Đương nhiên ông ấy chỉ nói vậy, bọn họ cũng chỉ nghe vậy thôi.(chứ ko đc gọi vậy đâu)
“Tuy rằng ở đây không có lệnh của Quận vương không ai được phép vào, nhưng để ngừa vạn nhất, mọi người cũng cần phải hóa trang..” Hoàng nội thị vừa nói, vừa đánh giá trên dưới Bành Nhất Châm, coi thân hình của ông, để giả trang nội thị thì thật không có khả năng, “Bành đại phu, phiền ông giả trang một chút thành tạp dịch quét sân..”
Bành Nhất Châm gật đầu liên tục.
“Còn Cố nương tử,” Hoàng nội thị cười mỉm, khiến Cố Thập Bát Nương có chút sợ, “Ủy khuất cô làm thị nữ rồi..” (ở đây bác Hoàng có ý xấu nè:) định cho chị Bát nhà mình làm thị thiếp hay gì chắc luôn )
“Hoàng đại nhân quá lời..” Cố Thập Bát Nương vội cúi đầu thi lễ
“Chỉ mong lần này Quận vương có thể gặp dữ hóa lành..” Ánh mắt Hoàng nội thị đảo qua hai người, khẽ thở dài buông một câu cảm khái.
“Nhất định là vậy.” Cố Thập Bát Nương chợt nói.
“Đúng, nhất định là như vậy.” Bành Nhất Châm nói theo.
Một loại khí hào hùng trong nhà lan tỏa làm xua đi cái giá rét của cuối thu đầu đông tiêu điều.
Người nhà Bành Nhất Châm theo lời phân phó ngay sau khi Bành Nhất Châm vào phủ Văn Quận vương liền lập tức trở về quê, đối với sự biến mất của một tiểu như vậy, cũng không khiến bất luận kẻ nào chú ý.
Mà Cố Thập Bát Nương sau đại dược hội, luôn lấy cớ nghỉ ngơi để cầu học, lúc nào cũng ru rú trong nhà, bởi vậy sự mất tích của nàng, cũng không mấy ai biết, đương nhiên không bao gồm Tín Triều Dương.
“Cố nương tử không tiếp?” Nghe hạ nhân hồi báo, trên mặt Tín Triều Dương có chút ngoài ý muốn.
Mấy ngày nay vì bệnh dịch ở phương Bắc, cũng là dịp buôn bán thuận lợi của nhóm người dược thương, vì tranh giành vị trí cung cấp lượng thuốc lớn cho dịch bệnh, hắn có chút bận rộn hơn trước, trước những kế hoạch tỉ mỉ của hắn, đương nhiên thuận lời thu bạc vào tay, tuy loại sự tình bách chiến bách thắng của Tín Triều Dương không đáng ăn mừng, nhưng hắn vẫn muốn tìm ai đó để chia sẻ một phen, thân tha hương ở Kinh Thành, người hiện lên trong lòng đầu tiên về tình về lí lại là đồng hương kiêm đại dược sư Cố Thập Bát Nương,
“Nàng nói không gặp?” Tín Triều Dương nhíu mày, lặp lại một lần nữa, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn.
Không có khả năng, không tiếp a, từ lúc Bảo Hòa Đường tại Kiến Khang vu oan cho nàng, hắn đứng phía sau nàng, tuy Cố Thập Bát Nương vẫn luôn giữ khoảng cách, nhưng ít ra mặt ngoài không có làm lơ hắn nha.
“Tiểu nhân cũng không gặp Cố nương tử, mà là Linh Bảo cô nương nói với tiểu nhân Cố nương tử có việc bận, không tiếp khách.” Hạ nhân vội giải thích.
Như vậy sao, Tín Triều Dương gật đầu, khoát tay, hạ nhân hiểu ý liền lui xuống, Tín Triều Dương ngồi trên ghế trúc, đưa tay nhặt lên một con cờ, một cảm giác lành lạnh truyền đến, trước mặt chợt hiện lên dung mạo nhợt nhạt đầy ý cười của cô nương kia, trong mắt hiện lên một tia khó xử.
Có lẽ..Là hắn nhìn lầm rồi…
“Thiếu gia, thiếu gia…” Có hạ nhân gấp gáp gọi.
Ý nghĩ bị ngắt ngang, Tín Triều Dương đặt con cờ xuống, gọi hắn vào.
“Thiếu gia, Đại Lão gia gửi thư cho người.” Tên hạ nhân mang một phong thư cung kính đưa qua.
Tín Triều Dương nhận phong thư, vài dòng chữ đập vào mắt hắn, sắc mặt khẽ biến, chợt trở tay đặt lá thư xuống bàn.
Hạ nhân một bên tò mò nhìn trộm hắn một cái.
Tín Triều Dương lập tức phát hiện, thần sắc ngưng lại, khoát ta.
Hạ nhân không dám nhìn nữa, vội cúi đầu lui ra.
Không biết hắn ngồi đó bao lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, hắn mới đứng lên, bước đến mở tung cửa sổ ra, những giọt mưa thu ập vào trong phòng, mang theo hơi chút lành lạnh.
Hắn đứng cạnh cửa sổ, nhìn mưa bụi che phủ cả sân, có bọn thị nữ cầm ô đùa giỡn lướt qua, việc đưa ra lựa chọn với hắn rất đơn giản, nhưng bây giờ bức thư phụ thân gửi đến, lại khiến cho hắn lần đầu cảm thấy thật khó khăn.
“Kỳ thật có gì khó chứ.” Hắn chợt vỗ nhẹ tay xuống, giống như tự giễu, bất mãn chính mình tốn nhiều thời gian thẩn thờ như vậy, “Bất quá cân nhắc lợi hại với tỉ lệ thành bại mà thôi…”
Nói xong, tất cả tâm chướng như bị đánh tan đi hết.
“Người đâu, châm đèn.” Hắn cất tiếng gọi.
Bọn thị nữ đã đợi sẵn ngoài cửa lập tức nối đuôi nhau mà vào, thắp đèn châm trà cười đùa, không khí hiu quạnh bên trong nhất thời khôi phục lại sức sống.
Mà lúc này bên trong phủ Văn Quận vương, tại thư phòng tối tăm, cơn mưa cuối mùa làm cho nơi này càng trở nên cô liêu, tịch mịch.
“Bành đại phu thật sự thần kì…” giọng nói của Hoàng nội thị hơi lộn xộn, một mặt lưu loát châm trà cho Văn Quận vương.
Tuy chỉ mới thi châm một lần, nhưng hôm nay Văn Quận vương không giống mấy bữa trước chỉ sau một hai canh giờ liền rơi vào trạng thái mê man, hắn ngồi trên giường, bởi vì ngồi lâu quá, nên khuôn mặt có chút uể oải.
Hắn hớp nhẹ một ít trà, môi vừa ướt đã đẩy ra.
“Lấy công văn mấy ngày nay đến…” Chợt nói, ánh mắt nhìn ngọn nến lay động.
“Hiện tại Quận Vương không thể hao tâm tổn sức..” Giọng nói Cố Thập Bát Nương từ ngoài cửa truyền đến, nàng mặc y phục thị nữ phủ quận vương, trên tay bưng một cái bát, nhỏ giọng nó.
“Vâng ạ, đúng là như vậy, Quận Vương, có Dương đại nhân ở đây, Quận Vương cứ yên tâm, chúng ta nghỉ ngơi cho tốt…” Hoàng nội thị lập tức nói theo.
Văn Quận vương cũng không nói nữa, hai mắt khẽ nhắm lại.
“Quận Vương, uống thuốc.” Cố Thập Bát Nương nói, nhìn về nội thị ở một bên.
Nội thị cũng không qua tiếp nhận chén thuốc như nàng dự đoán.
“Uống thuốc xong là có thể dùng bữa được rồi đúng không?” Ông ta hỏi.
Cố Thập Bát Nương gật đầu.
“Ta đi chuẩn bị ít điểm tâm..” Nội thị vui mừng nói, hướng Văn Quận vương thi lễ rồi lui ra ngoài.
Cố Thập Bát Nương nhìn chén thuốc trong tay, đành phải tiến lên.
“Quận vương, Bành đại phu nói, ngài phải cố gắng tỉnh táo…” Nàng khéo léo nhắc nhở.
Văn Quận vương mở mắt ra.
“Càng mệt thì càng cảm thấy muốn ngủ, nhưng không được ngủ..” Cố Thập Bát Nương rũ mắt xuống, nhẹ quỳ hai gối.
“Ngồi.” Văn Quận vương mở miệng.
Quả thật nếu quỳ không thể nào đút thuốc được, Cố Thập Bát Nương tạ ơn một tiếng rồi đứng dậy, ngồi xuống bên giường.
“Có chút đắng..” Nàng nhẹ giọng nói, liếc nhanh nhìn Văn Quận Vương một cái, rồi lại cúi đầu, múc một muỗng thuốc đưa lên miệng hắn.
Muỗng hơi nghiêng một chút, sắc mặt Văn Quận Vương như cũ, thân hình khẽ động đậy một chút, nhẹ nhàng mở miệng, uống muỗng thuốc kia vào.
Bên trong ngoài trừ tiếng muỗng ngẫu nhiên chạm vào bát thì không có bất cứ thanh âm nào khác, một chén thuốc được hắn uống rất nhanh, những khẩn trương không tự nhiên ban đầu của Cố Thập Bát Nương cũng đã dần tan đi.
Đút xong muỗng cuối cùng, nàng đưa tay bốc một khối mứt hoa quả trên khay đút cho hắn.
Văn Quận Vương khẽ nhíu mày, nhẹ đến nỗi khó phát hiện được, chần chừ một chút, rồi mở miệng ăn.
Sau khi châm trà cho hắn súc miệng, nội thị cuối cùng cũng mang điểm tâm đến, phá đi không khí ngượng ngùng của hai người xa lạ lần đầu chung đụng, Cố Thập Bát Nương khẽ thở phào.
Nàng thi lễ định lui ra.
“Cố nương tử, làm phiền cô rót chén trà giúp ta…” Nội thị gọi nàng lại, cười tít mắt nói.
Cố Thập Bát Nương vâng một tiếng, làm theo lời ông.
“. Cố nương tử, món này quận vương có thể dùng không?”
“.. Cố nương tử, thật sự không cần ăn kiêng sao?”
Nội thị thỉnh thoảng hết nói chuyện lại hỏi han, hoặc sẽ nhờ nàng chuyển cho đôi đũa, cái thìa, hoặc đưa tay lấy cái khăn gấm, những việc lặt vặt nhỏ to không ngừng.
Phủ quận vương to như vậy, tôi tớ không biết bao nhiêu, nhưng hiện tại hầu hạ bên cạnh Quận vương chỉ có mình ông, với ông mà nói không chỉ là hành hạ về thể xác, mà trên hết chính là áp lực về tinh thần.
Không ai trao đổi, không ai trò chuyện, giữ trong lòng cái bí mật kinh thiên động địa này, quả thật như sống không bằng chết.
“Đương nhiên, phải ăn kiêng…” Cố Thập Bát Nương cười nhẹ nói, “Không được ăn thịt heo…”
“A, vậy mà không được ăn thịt heo sao?” Hoàng nội thị cảm thán có chút hơi khoa trương, nhìn mắt Văn Quận Vương, thấy vẻ mặt hắn lạnh nhạt, trong mắt có uể oải, nhưng không có phiền chán ông huyên náo như vậy.
“Phải kiêng ăn trong hai năm tới.’ Cố Thập Bát Nương mỉm cười nói, nhìn Văn Quận Vương.
Văn Quận Vương lắc đầu, ý bảo chính mình cũng không thích ăn.
Dùng một chút cháo hoa kèm với một tí đồ ăn mặn, lại khiến Hoàng nội thị kích động, đưa tay lau nước mắt, “Quận vương, mấy ngày đã không dùng bữa, lão nô, lão nô thật sự rất mừng..”
Nhìn ông rơi lệ, Cố Thập Bát Nương cũng cảm thấy sống mũi mình có chút cay cay.
Bữa cơm đơn giản như vậy, nhưng lại tiêu hao không ít khí lực của Văn Quận Vương, hắn tựa người trên gối, tuy mắt mở to, nhưng tinh thần cực kỳ tệ.
“Quận vương mệt mỏi có thể nằm xuống.” Cố Thập Bát Nương nhẹ giọng nói.
“Có thể chứ.” Hoàng nội thị sớm xem vẻ mệt mỏi của Văn Quận Vương trong mắt, nghe vậy rất mừng rỡ.
Cố Thập Bát Nương gật đầu, “Chỉ cần không ngủ là được rồi.”
“Không cần.” Văn Quận Vương mở miệng cự tuyệt.
Nằm xuống thư thái, càng khó cưỡng lại cơn buồn ngủ.
Cố Thập Bát Nương hiểu ý tứ của hắn, trầm tư một khắc, ánh mắt của nàng đảo qua trong phòng, cuối cùng rơi vào trên giá sách cao cao bên kia, hai mắt sáng lên.
“Quận vương, ngài nằm xuống đi, ta lấy sách đọc cho ngài nghe..” Nàng vui mừng nói.
“A, đúng là ý kiến hay, quận vương chúng ta rất thích đọc sách, đã lâu..” Hoàng nội thị vỗ tay vui mừng khôn xiết, nói một nửa cảm thấy nhắc tới điềm xấu kia thật xui xẻo, vội ngưng lại, nhìn về phía Văn Quận Vương “Nhưng mà lão nô ta không biết được mất chữ..” (>”)
Nhìn hai người tha thiết hỏi ý kiến mình, Văn Quận Vương chậm rãi gật đầu.
“Quận vương muốn nghe cái gì?” Cố Thập Bát Nương hỏi.
“Tùy ý.” Văn Quận Vương đáp.
Không thể quá tốn não, cũng không thể buồn chán không thú vị, Cố Thập Bát Nương suy tính một phen, khó khăn lấy trên giá sách một cuốn sách viết về những lời bàn kỳ quái, tuy có hơi thô tục nhưng lại mới mẻ.
“Năm Đường trinh, từ Dương Châu đến đây…” Giọng nữ mát rượi trầm thấp vang lên bên trong nội thất.
Hoàng nội thị thắp sáng đèn, mắt nhìn nữ tử cầm một quyển sách đọc thật sự, không khỏi lại đưa tay dụi mắt lần nữa rồi từ từ lui ra ngoài.
“..Quận vương, trong sách nói, cái bình kia có thể cất hết trâu ngựa vào trong, ngài nói xem có thật không, đây quả thật kì quái..”
Tiếng mưa tí tách bên ngoài dần dần át đi giọng nữ ôn nhu bên trong.